- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Tú Ái
- Chương 53: Dương mẹ hoang mang
Tú Ái
Chương 53: Dương mẹ hoang mang
"Tình trạng của Hi nhi rõ ràng chuyển biến rất tốt, vô cùng cảm ơn con." Dương mẹ hướng tới Dương Hi vẫy vẫy tay, để cho nàng đi thử quần áo, sau đó nói với Giang Bình bên cạnh.
"Dì không cần khách sáo, đây là việc của bác sĩ tâm lý. Trên thực tế, con gái của dì là một người sáng sủa, chỉ là đột nhiên bị đả kích lớn mà thôi. Con nghĩ cô ấy rất nhanh sẽ tốt hoàn toàn. Đi mệt rồi, dì ngồi một lát đi."
"Nó bị đả kích lớn gì? Hiện tại nó đã khỏe hẳn, có phải việc trị liệu đã xong rồi không?" Dương mẹ ngồi xuống, đề tài vẫn như cũ xoay quanh Dương Hi.
"Dạ không, trị liệu chỉ là có tiến triển đột phá, nhưng vẫn chưa kết thúc. Trị liệu tâm lý không giống với trị bệnh cơ thể, trị liệu càng lâu, càng dễ bị lặp lại, cũng có mạo hiểm. Hi nhi cũng không phải hoàn toàn tốt, vì vậy, con cũng không biết cô ấy bị đả kích lớn gì, cô ấy vẫn chưa chủ động nói cho con biết, con đang từ từ hướng dẫn cô ấy đi đối mặt với quá khứ, sau đó buông tay. Lần này đi ra ngoài du lịch là con đề xuất, vì đó chính là thay đổi hoàn cảnh để tiếp tục phụ đạo tâm lý, cho đến khi cô ấy có thể ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể sống như người bình thường, như vậy, trị liệu tâm lý mới tính là hoàn thành." Giang Bình giải thích.
"Thì ra là như vậy, vậy thì, dì và ba nó có cần chú ý cái gì, ví dụ như cấm kỵ cái gì không?"
"Không có cấm kỵ, cứ sinh hoạt bình thường là được, hiện tại cô ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, duy nhất chỉ có hai điều xem như là cấm kỵ, thứ nhất chính là vấn đề thân phận bác sĩ tâm lý và Tổng giám đốc Mỹ Diệp của con. Vì hiện tại con là bạn thân nhất của cô ấy, nếu cô ấy cho rằng con đang lừa gạt cô ấy, như vậy rất có khả năng cô ấy sẽ phủ nhận toàn bộ những chuyện trước đây. Như vậy vô cùng không tốt. Thứ hai chính là mọi người đừng truy hỏi cô ấy những chuyện đã xảy ra, đừng quá để ý đến cô ấy, đừng tạo áp lực cho cô ấy, làm cho cô ấy không ngừng nhớ lại quá khứ, mọi người chỉ cần giống như ba mẹ trong gia đình bình thường là được rồi, đó sẽ là sức mạnh giúp đỡ cô ấy quay về xã hội bình thường."
"Ừ, dì hiểu, thực tế thì ba nó cũng từng nói cho dì biết, không thể tiết lộ thân phận của con cho Hi nhi biết. Đợi đến khi trị liệu kết thúc, nó trở lại cuộc sống bình thường, nó cũng không cần biết con là bác sĩ tâm lý, cũng không cần biết con là Tổng giám đốc Mỹ Diệp. Chúng ta cũng không muốn gây cho nó nhiều hoang mang."
"Không, về thân phận của con, đợi sau khi cô ấy khỏe hẳn, con sẽ tự mình tìm cơ hội thích hợp nói với cô ấy, nhưng con sẽ tích cực hướng dẫn cho cô ấy, tận lực không để cho cô ấy sinh ra cảm xúc tiêu cực." Thanh âm Giang Bình ôn hòa, lại kiên định. Đây là việc phải làm, thực tế mình luôn chờ đợi cơ hội này.
"Vì sao?" Dương mẹ không rõ.
"Chúng ta đều là người thân nhất của cô ấy, một khi cô ấy phát hiện chuyện chúng ta che giấu, cô ấy sẽ rất tự nhiên nghĩ về mặt xấu, kết quả như vậy chính là tiêu cực. Kỳ thật thẳng thắn là phương pháp tín nhiệm tốt nhất, giấu diếm thân phận của con đối với cô ấy đều không phải là lừa gạt, đối với dì và Dương đổng mà nói, đó là một phần tình yêu của người làm cha mẹ, với con mà nói, đó là phương pháp bất đắc dĩ của người bác sĩ tâm lý. Mục đích của chúng ta đều giống nhau, đều muốn cô ấy khỏe mạnh vui vẻ. Nói rõ thân phận của con, chỉ cần cô ấy hiểu được điểm xuất phát của chúng ta, như vậy cô ấy cũng không phải không thể chấp nhận."
Dương mẹ trầm mặc một chút :"Việc này có mạo hiểm hay không? Dì nghĩ có lẽ chúng ta có thể vĩnh viễn giữ bí mật này."
"Không, dì, con và cô ấy đã là bạn thân, con không thể đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời cô ấy, đây là đả kích đối với cô ấy. Hơn nữa, con là Tổng giám đốc Mỹ Diệp, chỉ cần Hi nhi trở về xã hội bình thường, trở lại Phổ Dương, đều là trên thương trường, như vậy không thể không có cơ hội nhìn thấy con. Tiếp tục nói dối rất khó khăn, con không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý. Nhưng dì yên tâm, chuyện này con sẽ xử lý cẩn thận, chỉ dưới tình trạng cô ấy có thể tiếp nhận thì con mới nói." Giang Bình cười đến ôn hòa lại tự tin.
"Vậy được rồi, Hi nhi có thể có hôm nay, đã chứng minh năng lực của con, dì cũng tin tưởng con có thể giúp Hi nhi hoàn toàn khỏe lại." Dương mẹ nói xong, cũng không tiếp tục đề tài này, vì Dương Hi đã thay đồ xong đi ra.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Con mặc cái này đẹp không?"
"Đương nhiên, con gái của mẹ là xinh đẹp nhất." Dương mẹ cười ha ha nói.
Giang Bình sủng nịch cười :"Tôi và dì chỉ nói chuyện này nọ thôi, cũng đang nhờ dì chỉ giáo một ít tay nghề nấu nướng."
"A, đúng rồi, mẹ, mẹ vẫn chưa nếm qua món ăn do Giang Bình làm, thật sự ngon lắm." Dương Hi đi đến trước mặt Dương mẹ nhanh nhẹn tìm cơ hội khen ngợi Giang Bình.
"Hợp với khẩu vị của em thôi, trưa nay may mắn ăn được món ăn dì làm, không chỉ tinh xảo, còn sắc hương đầy đủ, dinh dưỡng phối hợp hợp lý, vì vậy mà thật sự rất muốn học vài chiêu." Giang Bình nhìn gương mặt trắng nõn của Dương Hi, rất muốn đưa tay xoa bóp vài cái, nhưng ở bên cạnh Dương mẹ, chỉ có thể kiềm chế ý nghĩ này.
"Giang Bình con thật nói quá rồi, dì cũng không phải chuyên gia ẩm thực, làm sao nấu được như con nói." Dương mẹ cười rộ lên, bất luận trước khi gặp Giang Bình, trong lòng đối với cô có bao nhiêu nghi ngờ, có bao nhiêu không ủng hộ, cũng bất luận trong lòng có bao nhiêu giả thiết, cũng đã nhiều lần nhắc nhở Giang Bình không được đυ.ng đến Dương Hi. Nhưng đến khi cô ấy rõ ràng đứng trước mặt mình, thời điểm cùng mình thảo luận chuyện nhà, Dương mẹ đột nhiên cảm thấy, đây là một người làm cho người ta thoải mái, ở trước mặt Giang Bình, bạn rất khó có cảm xúc tiêu cực, càng khó tìm được bất cứ lý do nào để trách cứ cô ấy.
Giang Bình làm cho người ta có cảm giác, giống như là đứa trẻ ở nhà bên cạnh có thể nhìn nó từ nhỏ đến lớn, tao nhã thấu hiểu, nhu thuận nghe lời, hiểu được lòng của người khác, rất hiểu được bạn cần cái gì, thậm chí càng hiểu rõ hơn bản thân bạn. Vì vậy mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô, mỗi một cái biểu hiện, mỗi một câu nói, đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái, làm cho người ta cảm thấy, dường như đã quen biết cô rất nhiều năm, không hề có cảm giác mới lạ, cũng không có chướng ngại gì khi trò chuyện, thậm chí về mặt suy nghĩ cũng không có gì khác nhau.
Giang Bình là một đứa nhỏ tốt hiếm có.
Nhưng khi Dương mẹ rút ra được kết luận này thì lại bắt đầu hoang mang.
Bản thân mình đã quên đi thân phận của Giang Bình. Cô ấy là bác sĩ tâm lý, biết rất rõ tất cả các lứa tuổi, biết rất rõ lòng người. Cô ấy biết nên làm như thế nào để hòa hợp với mình, đây là điểm mạnh của cô ấy, như vậy, mình nhìn thấy một người trẻ tuổi ưu tú xuất sắc này, có phải là bản chất của cô ấy hay không? Ở sâu bên trong nội tâm của cô ấy có phải cũng trong sáng như biểu hiện bên ngoài của cô ấy?
Dương mẹ đột nhiện phát hiện mình bắt đầu đa nghi. Mà phần đa nghi này, không thể nghi ngờ có liên quan đến lời nói của Phương Bồi.
Nếu Giang Bình là người Hi nhi thích. Bất luận làm ba mẹ có phản đối như thế nào, Dương mẹ từ đầu đã mang ý muốn chỉ trích Giang Bình.
"Mẹ nấu ăn thật sự rất ngon, nhưng Giang Bình nấu cũng ngon lắm, con đều thích!" Dương Hi xoay một vòng trước mặt Dương mẹ và Giang Bình :"Cái này được không?"
"Được, lấy cái này đi. Rất đẹp." Giang Bình gật đầu, làn da trắng nõn của Hi nhi được màu áo lông màu vàng làm cho sáng ngời rất nhiều.
Cô nhân viên đứng bên cạnh mỉm cười với Dương Hi :"Lấy cái này phải không ạ?"
"Ừ, lấy cái này." Dương Hi gật đầu, cũng không xem gương, trực tiếp đi vào phòng thay đồ.
Dương mẹ nhìn lưng của nàng, lại nhìn Giang Bình, có chút thâm ý nói :"Nó rất nghe lời con nói."
Hai năm này, Dương Hi đã không còn thích những màu tươi sáng, màu vàng như vậy nàng căn bản sẽ không chịu lấy, nhưng mà hôm nay, nàng không chỉ mặc thử, hơn nữa ngay cả gương cũng không xem, chỉ một câu của Giang Bình, nàng liền xác định. Dương mẹ cười khổ một tiếng, vẫn hy vọng Phương Bồi nói là giả, nhưng lúc này xem ra, con gái của mình có lẽ lại một lần nữa thích con gái.
"Cô ấy hợp với màu sắc này." Giang Bình mỉm cười khẽ gật đầu.
"Con nói gì, nó đều nghe theo." Dương mẹ vẫn không bỏ qua cảm khái này. Điều này làm cho người mẹ như bà có cảm giác thất bại.
"Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cô ấy tin tưởng ánh mắt của con, chuyện thật sự quan trọng chính là, sức phán đoán của cô ấy mạnh hơn con, hơn nữa cũng rất tự tin." Giang Bình thản nhiên cười nói.
"Con thật sự thay đổi nó rất nhiều."
"Cô ấy là bệnh nhân của con, đạo đức nghề nghiệp của con làm cho con có trách nhiệm đối với cô ấy, con cũng rất thích cô ấy, con đối với cô ấy cũng rất dụng tâm. Nếu cô ấy không thể tốt lên, như vậy không phải là vấn đề của cô ấy, mà là vấn đề của con." Giang Bình rất tự nhiên đáp lại.
Dương mẹ dừng một chút, câu nói thích không kiêng nể kia của Giang Bình đánh động vào lòng Dương mẹ :"Con thích Hi nhi?"
"Vô cùng thích." Thanh âm Giang Bình bình tĩnh lại chắc chắn, cô đáp lại Dương mẹ với ánh mắt thản nhiên lạ thường.
"Dì muốn hỏi là loại thích nào......" Dương mẹ rốt cuộc không nhịn nổi mà hỏi ra.
Những lời này đã muốn hỏi rất rõ ràng nhưng, Dương mẹ phải cố lấy dũng khí để đối mặt với khả năng kết quả, thậm chí trong lòng đã chuẩn bị tốt phải phản ứng như thế nào.
"Dạ?" Giang Bình nâng mi, có chút tò mò nhìn Dương mẹ :"Thích......phân ra rất nhiều loại sao ạ? Dì không cảm thấy Hi nhi là đứa nhỏ làm người ta rất thích rất đau lòng sao? Cô ấy là người thuần khiết nhất mà con đã gặp qua. Con không có lý do gì không thích cô ấy." Giang Bình cười rất tự nhiên, trong tự nhiên mang theo nghi hoặc, dường như cô chưa từng suy nghĩ qua đây là dạng thích gì, dường như câu hỏi của Dương mẹ làm cho cô cảm thấy không thể lý giải.
Dương mẹ từ trong ánh mắt trong trẻo kia của Giang Bình mà thu hồi lại ánh mắt của mình, tựa như mình dùng hết toàn lực để bắn một mũi tên ra, rõ ràng phải trúng hồng tâm, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, cái gì cũng không bắn trúng! Thích......phân ra rất nhiều loại sao?
Mọi người đều biết, nếu là khác phái, thích quả thật không chỉ một loại, mà nếu như cùng phái, vậy ngoài thích hay không thích ra thì còn có thể là gì?
Cho dù mình rõ ràng hoài nghi như vậy, nhưng khi nhìn vào hai mắt sáng ngời của Giang Bình, Dương mẹ thậm chí cảm thấy, có phải mình lo lắng nhiều quá hay không! Ở trước mặt mình chính là đứa nhỏ đơn thuần. Căn bản chính là Phương Bồi suy nghĩ nhiều, mà mình cũng suy nghĩ nhiều theo, trong đầu đứa nhỏ này căn bản không có phức tạp như vậy.
Giang Bình lại dường như không có cảm giác đặc biệt gì với lời của Dương mẹ, cô vẫn mang ý cười trên mặt như cũ, nói với Dương Hi vừa từ phòng thay đồ ra :"Tôi vừa mới nói với dì rằng tôi rất thích em."
"A?" Tâm can nhỏ của Dương Hi nhảy loạn xạ lên, lỗ mãng không phải là tính cách của Giang Bình. Cô nhìn giống như dễ dãi nhưng thực tế thì làm việc rất ổn trọng.
"Thật giống con nít quá! A cái gì mà a!" Giang Bình đứng dậy :"Khi nào rảnh, con mời dì và Hi nhi ăn cơm được không? Ở nhà của con, con xuống bếp, nhờ dì góp ý một chút, để sau này con có thể cải thiện."
"Ừ, đương nhiên không có vấn đề." Trong lòng Dương mẹ còn rối rắm về chữ thích kia, nhưng không cách nào nhìn thấy một tia biến hóa trong mắt của Giang Bình. Có lẽ mình hẳn là tìm thời gian cùng Hi nhi nói chuyện, mà không phải lỗ mãng muốn tìm được đáp án từ Giang Bình này, đây thật là hành vi không lễ phép.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Tú Ái
- Chương 53: Dương mẹ hoang mang