"Hi nhi, bác sĩ Phương đến rồi, để cho cô ấy kiểm tra chân của con một chút đi." Dương mẹ vừa nói, vừa mang một ly cà phê nóng đưa cho Phương Bồi.
Dương Hi thay giày, đi đến phòng khách sau đó ngồi xuống ghế sopha :"Chân đã tốt lên nhiều rồi, hành động tự nhiên, không có vấn đề."
"Mẹ nghĩ con cần được bác sĩ chuyên nghiệp khám xem thế nào. Dù sao, con phải đi ra ngoài du lịch, không thể so với ở nhà." Dương mẹ lại mang đến cho Dương Hi ly nước.
"Du lịch?" Phương Bồi hiển nhiên không biết chuyện này, được Dương Khanh gọi đến, chỉ nói kiểm tra vết thương trên chân Dương Hi một chút. Cho nên nghe đến du lịch, Phương Bồi hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn.
Chuyện Dương Hi không muốn ra ngoài, lại càng không thích tiếp xúc người lạ, Phương Bồi vẫn biết, tuy rằng vừa mới nghe vợ chồng Dương Khanh nói tình hình của nàng đã chuyển biến tốt không ít, nhưng hoàn toàn không ngờ đến mức có thể đi ra ngoài du lịch.
"Đúng vậy, cùng Giang Bình đi, cô ấy sẽ chăm sóc tôi, tôi cảm thấy chân tôi đã hoàn toàn không có vấn đề gì rồi." Dương Hi nâng cái chân đã từng bị thương lên quơ qua quơ lại.
"Chuẩn bị đi đâu?" Trong đầu Phương Bồi đột nhiên toát lên hình ảnh xinh đẹp của Giang Bình kia, cùng với dấu hôn ngân và vết trầy xước trên người cô lúc trước, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
"Vân Nam, cô xem đứa nhỏ này, không ra khỏi cửa thì thôi, vừa ra liền đi đến nơi xa như vậy, thử hỏi sao người ta không lo lắng chứ." Dương mẹ nói tiếp lời của Phương Bồi, trong thanh âm vừa là yêu thương, vừa là lo lắng.
Phương Bồi chần chờ một chút, sau đó cười đứng lên :"Vậy làm phiền Dương tiểu thư làm theo tôi một ít động tác đơn giản, nếu không có cảm giác đau, vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn."
Phương Bồi nói xong, liền bắt đầu chỉ Dương Hi hoạt động các đốt ngón chân.
"Được rồi, thêm một đợt nhảy tại chỗ, không cần quá cao, cứ từ từ." Phương Bồi thật sự chú ý đến trạng thái của Dương Hi. Xem ra khôi phục khá tốt.
"Nhấc cân cao chút, chỗ đầu gối co vào, tốt, không có vấn đề."
"Bước về phía trước, làm theo động tác của tôi, Dương tiểu thư, chị có thể chậm một chút, nhưng thử hoạt động ở chỗ bị thương, tốt lắm." Phương Bồi vừa nói, vừa đơn giản ghi lại. Cơ bản có thể khẳng định vết thương của Dương Hi đã bình phục hoàn toàn. Tuy nhiên, vậy cũng có nghĩa Dương Hi và Giang Bình có thể đi du lịch!
"Tình trạng của Hi nhi thế nào?" Dương mẹ thân thiết hỏi, nhưng nhìn thấy Dương Hi làm nhiều động tác dễ dàng như vậy, tảng đá trong lòng bà cũng coi như có thể bỏ xuống.
Trong lòng Phương Bồi có chút phức tạp, theo lý, tình trạng sức khỏe trước mắt của Dương Hi đã có thể đi du lịch, nhưng Phương Bồi thật sự không muốn Dương Hi và cái người tên Giang Bình kia cùng đi du lịch với nhau :"Vâng, bà Dương yên tâm, Dương tiểu thư khôi phục rất tốt."
"Vậy là có thể đi du lịch rồi!" Dương Hi nghe được lời nói của Phương Bồi xong không khỏi vui cười. Kiểm tra này nọ hoàn toàn là làm điều dư thừa, sức khỏe của mình dĩ nhiên mình phải biết. Huống chi có Giang Bình ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.
"Theo ý kiến của tôi thì nên quan sát vài ngày, mấy ngày này, Dương tiểu thư có thể gia tăng sức hoạt động thích hợp, dù sao đi du lịch đường dài thì sẽ mất sức vận động rất lớn, cơ thể cần phải điều tiết trạng thái tốt nhất mới được, đồng thời, cơ thể cũng có thể không bất ngờ xảy ra gì ảnh hưởng đến hành trình, về phương diện khác, sức khỏe tốt mới có thể thưởng thức phong cảnh, Dương tiểu thư thấy sao?" Phương Bồi mỉm cười ngồi xuống, nói một tràng hợp tình hợp lý.
"Quyết định như vậy đi, đợi xác định thân thể khôi phục hoàn toàn thì mới đi." Dương Khanh nhìn Dương Hi, trong ánh mắt có chút thâm ý :"Hi nhi đi ra ngoài du lịch ba rất tán thành, nhưng sức khỏe của con không phải tốt lắm, ba thấy đi du lịch nên mời bác sĩ Phương cùng đi với con, dù sao, có bác sĩ Phương đi chung thì ba cũng yên tâm hơn, sức khỏe có gì không tốt thì bác sĩ Phương cũng có thể giải quyết. Cũng không biết bác sĩ Phương có tiện hay không?"
Dương mẹ nghiên đầu nhìn Dương Khanh, không nói gì, nhưng đột nhiên hiểu được ý tứ bên trong những lời này của Dương Khanh.
"Vậy sao ạ? Vậy thì thật quá tốt, con cũng muốn đi ra ngoài du lịch, chỉ là không tìm được bạn đi chung, cũng không xác định đi đâu, nếu Dương tiểu thư cần ra ngoài, như vậy kết bạn cùng đi cũng tốt." Trong lòng Phương Bồi vui vẻ, có thể cùng Dương Hi đi du lịch đương nhiên rất tốt.
"Không cần. Giang Bình đi với con là được rồi. Con với cô ấy đã có hẹn rồi, lần này đi du lịch là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là đi thăm hỏi và giúp đỡ mấy đứa trẻ nghèo khó, chúng con cũng đã liên lạc xong với nhóm tình nguyện viên địa phương rồi, bao gồm sắp xếp hành trình, đều chỉ có hai người." Thanh âm Dương Hi có chút lạnh lùng.
"Giúp đỡ người nghèo?" Dương Khanh thu hồi sự cân nhắc trong ánh mắt, rất rõ ràng hiểu được Dương Hi không muốn Phương Bồi đi.
"Đúng vậy, giúp đỡ mấy em học sinh nghèo khó có thể đến trường, lần này muốn đi xem, tìm hiểu một chút tình hình thực tế. Con nghĩ ba sẽ không phải đối nhỉ?" Ánh mắt Dương Hi dừng trên người Dương Khanh, mỉm cười mà bình tĩnh.
"Đương nhiên, đây là việc tốt, ba và mẹ con đều ủng hộ con, đợi sau khi con đi xem xong, nếu cảm thấy cần, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, có lẽ có thể giúp thêm nhiều đứa nhỏ."
"Tốt quá, chuyện này quyết định như vậy đi, ý kiến của bác sĩ Phương thì con đã hiểu, hai ngày này con sẽ tăng cường vận động, điều chỉnh tình trạng sức khỏe tốt nhất trước khi đi. Sẽ không làm cho ba mẹ lo lắng." Dương Hi nói xong lại bồi thêm một câu :"Được rồi, bác sĩ Phương, tôi không có vấn đề gì, cám ơn cô đặc biệt đến đây một chuyến."
Trong lời nói Dương Hi rõ ràng có ý tiễn khách. Phương Bồi đành phải đứng dậy cáo từ.
Đợi Phương Bồi đi rồi, Dương Hi mới thở ra một hơi thật dài, nói với Dương Khanh :"Chuyện sức khỏe, con sẽ tự chăm sóc mình, hy vọng ba đừng tùy tiện sắp xếp hành trình của con. Giang Bình và con ở cùng nhau rất tốt, khoảng thời gian chăm sóc con này, làm cho cô ấy hiểu con nhiều hơn, cùng cô ấy đi ra ngoài thì ba mẹ không cần lo lắng."
"Ba chỉ là lo cho sức khỏe của con." Dương Khanh cảm nhận được trong mắt Dương Hi có chút bất mãn.
"Con khỏe lắm, ba à. Con hai mươi bảy tuổi rồi, đúng vào thời kì tình trạng sức khỏe tốt nhất, nếu như lúc này đều lo lắng cho sức khỏe của con, vậy thì sức khỏe của ba và mẹ càng làm con lo lắng hơn." Dương Hi nói xong, cười với mẹ :"Mẹ vừa trở về, hay là đi ngủ một lát, nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta đi ra ngoài mua sắm đi."
"Đi mua sắm?" Dương mẹ kinh ngạc lẫn vui vẻ. Hai năm qua, mình luôn nói mấy chữ này với Hi nhi, nhưng Hi nhi luôn cự tuyệt.
"Đương nhiên rồi, con cần ra ngoài, nên con phải mua một ít đồ dùng này nọ cho chuyến đi, bao gồm quần áo. Với lại, con muốn mang chút quà cho bọn trẻ, mẹ cho con ý kiến được không? Mẹ nói con nên mang cho tụi nhỏ cái gì nhỉ?" Dương Hi dựa vào người mẹ bắt đầu đếm ngón tay tính :"Có thể mang theo thức ăn, nghe nói nơi đó rất nghèo khổ, tụi nhỏ cũng không biết chocolate là hình dạng như thế nào nữa, hay là mang theo quần áo, nghe nói mùa đông rất lạnh, nhưng tụi nhỏ không có lò sưởi cũng không có quần áo dày, đương nhiên cũng có thể mang theo sách."
"Mấy thứ này tiện mang theo không? Đi ra ngoài, mang nhiều thứ không được tiện lắm." Dương mẹ đau lòng nhìn con gái :"Hay là cho tiền là được rồi, tụi nó cần gì thì có thể mua cái đó. Con thấy thế nào?"
"Đừng, tiền lạnh như băng, tuy rằng rất quan trọng, nhưng lúc này con tự mình đi, nên muốn mang theo chút thức ăn, con thấy cho quần áo là tốt nhất, sắp đến mùa đông rồi, mấy đứa nhỏ sẽ không chịu nổi mùa đông đâu! Mẹ, chúng ta đi mua đồ đi!" Cuối cùng vẫn là Dương Hi tự mình quyết định.
"Được rồi, vậy đi thay quần áo thôi." Dương mẹ nhìn dáng vẻ của Dương Hi, đột nhiên có cảm giác muốn khóc——hai năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Hi nhi có cảm giác đang sống, đứa con gái từng sáng sủa, xinh đẹp, tràn ngập sức sống dường như dần dần trở về bên cạnh rồi. Kỳ thật, chỉ cần Hi nhi vui vẻ, mình cái gì cũng đều đồng ý.
"Mẹ không nghỉ ngơi một lát sao?"
"Không cần, chúng ta đi sớm chút, có thể đi mua được nhiều, ngoài quần áo cho tụi nhỏ, còn có của con nữa." Dương mẹ cười đứng dậy đi lên lầu.
Dương Hi cười, hai ba bước đi đến bên cạnh mẹ, choàng cánh tay của mẹ cùng nhau lên lầu——về chuyện của mình và Giang Bình, phía bên ba có vẻ như trở ngại sẽ khá lớn, nhưng phía bên này của mẹ thì xem ra dễ đột phát hơn!
Đưa mẹ về phòng, Dương Hi mới quay về phòng mình thay quần áo. Phòng lớn như vậy, tựa hồ còn lưu lại hơi thở của Giang Bình, bức màn bị Giang Bình kéo ra vẫn còn lẳng lặng nằm nơi đó, ánh mặt trời sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Dương Hi ngồi trên giường, trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng của Giang Bình, Dương Hi nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Giang Bình.
"Hi nhi, sao vậy?" Giang Bình nhìn thấy tên Dương Hi trên di động, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Mình không còn ở Dương gia, xảy ra chuyện gì mình đều hoàn toàn không biết gì cả.
"Một lát nữa em cùng mẹ đi ra ngoài dạo phố mua sắm, Bình cũng đến, được không?" Dương Hi nghe được thanh âm của Giang Bình, trong lòng ấm áp, vốn đang bực dọc bởi thái độ của Dương Khanh và Phương Bồi cũng giảm đi hơn phân nữa.
"Được, nói cho tôi biết thời gian địa điểm, tôi sẽ đến gặp em và dì." Giang Bình khẽ cười, Hi nhi không sao, cô yên tâm.
"Bình a! Sao mà cứ nói chuyện ngọt ngào như vậy!" Dương Hi cười rộ lên, đợi đến khi tiếng cười giảm xuống, mới nhẹ nhàng mở miệng :"Có nhớ em hay không?"
"Không có lúc nào không nhớ em. Ở cùng với em thời gian dài như vậy, mỗi một ngày tôi đều bên cạnh em, có thể nhìn thấy nét mặt của em, nghe được giọng nói của em, cảm nhận được tâm của em, nhưng mà hiện tại, đột nhiên không nhìn thấy em, tôi không chỉ nhung nhớ, mà còn rất lo lắng. Tôi sợ......sợ họ không biết nên chăm sóc em như thế nào!" Giang Bình hạ giọng :"Hi nhi, đợi sau khi ba mẹ em đồng ý, tôi muốn cùng em bên nhau, không muốn xa nhau dù chỉ một ngày."
"Ừ, sau này nhất định sẽ bên nhau, không xa rời nữa, nhưng Bình không cần lo lắng cho em, em tốt lắm. Em chỉ là muốn hôm nay chúng ta cùng mẹ đi mua sắm, hai người trong lúc đó có thể hiểu nhau nhiều hơn. Mẹ rất thương em, chỉ cần mẹ hiểu rõ Bình, biết Bình có thể cho em hạnh phúc, mẹ sẽ không phải đối chúng ta bên nhau." Dương Hi đem tính toán trong lòng mình tiết lộ cho Giang Bình biết.
"Ha ha, cô vợ nhỏ của tôi thật chu đáo. Được, tôi sẽ biểu hiện thật tốt. Vậy về chuyện đi du lịch thế nào rồi? Họ sẽ không phản đối chứ."
"Phản đối thì thật ra không có, Phương Bồi đến đây, nói vết thương ở chân em cần quan sát vài ngày, xem có thích hợp để đi du lịch đường dài hay không. Ý của ba, là muốn cô ta đi cùng chúng ta. Thật là mất hứng." Dương Hi ở trước mặt Giang Bình không hề che giấu vẻ bất mãn của nàng.
"Vậy chuyện này trước hết xem tình hình thế nào. Chúng ta bây giờ nên cùng mẹ em giao lưu tình cảm cho tốt trước. Tóm lại em yên tâm, cho dù cô ta cùng chúng ta đi, đến lúc đó tôi cũng sẽ nghĩ cách để thoát khỏi cô ta, đừng lo lắng, bảo bối." Giang Bình nhanh chóng trấn an cô vợ nhỏ đang mật báo cho mình.
"Được rồi, em phải đi thay đồ đây. Lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho Bình. Thời gian, địa điểm, Bình phải nhanh lên đó nha!"
"Được được, bảo bối, nhớ em, đương nhiên sẽ mau chóng xuất hiện, muốn gặp em mà!" Giang Bình nói lời ngon ngọt xong còn hôn chốc chốc hai cái vào điện thoại, rồi mới đành lòng cúp máy.