Ngọn đèn đầu giường ôn hòa, bức màn nặng nề đã được kéo ra, lưu lại một tầng vải mỏng che đậy, cây cối bên ngoài phòng như đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió thu, giống như một điệu nhảy dịu dàng trong đêm tối.
"Có phải chưa từng bao giờ ngủ như vậy phải không? Có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, thậm chí dường như có thể cảm nhận được độ ấm của gió." Giang Bình nằm xuống, ôm lưng Dương Hi vào trong vòng tay của mình. Đó là một tư thế thân mật, ngực lưng tương kết, tứ chi tương hợp, thanh âm nói chuyện vào ngay tai của người trong lòng, thì thầm chậm rãi.
Dương Hi thu mình trong cái ôm ấm áp, ánh mắt xuyên qua lớp màn mỏng, cảnh sắc bên ngoài mông lung, nhưng lại như có một sự hấp dẫn :"Đương nhiên không có, Bình biết em không thích mở cửa sổ mà."
"Vì thế, có rất nhiều chuyện, em chưa từng đi làm, cũng sẽ không biết nó tốt đẹp bao nhiêu, đây là một loại tiếc nuối, cuộc đời có hạn, thời gian qua mau, mỗi một ngày đều có phong cảnh khác nhau, nếu như phong bế tâm hồn mình lại, như vậy đều bỏ qua mỗi một ngày như vậy, rồi đến lúc chúng ta già đi, sự tiếc nuối trở thành dấu chấm than bỏ lửng trong trái tim già cỗi của chúng ta, nhưng đến ngày đó rồi, cũng đã vĩnh viễn không có cơ hội quay trở lại."
Dương Hi không nói gì, nhẹ nhàng cọ gương mặt vào cánh tay mà Giang Bình đang ôm mình, da thịt ma sát, cất lên thanh âm nhẹ nhàng nhu tình như nước :"Chưa từng nghĩ qua, em có thể nhận được thời khắc như vậy." Chấp nhận một người, chấp nhận một loại thân mật, chấp nhận cái ôm dịu dàng, chấp nhận trái tim của mình dần dần bị chiếm lấy.
"Ôm, hơn nữa là đối mặt với phong cảnh ngoài cửa sổ phải không?" Giang Bình cười khẽ, lấy tay Dương Hi vòng qua người mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng.
"Muốn nghe Bình đàn violon." Dương Hi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó khẽ cắn một ngụm lên cánh tay của Giang Bình, dáng vẻ cô thâm tình chơi đàn dưới đèn đường, dường như đã trở thành cảnh tượng cực kỳ lãng mạn, làm cho người ta khó có thể quên.
"Nhưng mà tôi muốn ôm em." Thanh âm Giang Bình có chút làm nũng :"Hay là mở bản ghi âm của tôi nhé?"
Dương Hi miễn cưỡng đồng ý, kỳ thật phải rời khỏi cái ôm của Giang Bình thật sự có chút luyến tiếc.
Giang Bình hôn nhẹ lên tóc Dương Hi một cái, sau đó đứng dậy, về phòng mình đem máy tính đến, cắm điện, khởi động máy, sau đó một bản nhạc violon du dương từ loa truyền ra, trong căn phòng vốn tràn ngập không khí yên tĩnh giờ đây bắt đầu một buổi tiệc nhạc khi thì da diết khi thì nhẹ nhàng.
Giang Bình trở lại trên giường, Dương Hi đã xoay người đối mặt với cô :"Không ngờ Bình đàn violon hay đến như vậy."
"Thật ra học hành lẫn nghề nghiệp không đến đâu cả, ngoại trừ chơi âm nhạc một chút, chứ nói đến làm ăn, không bằng một phần vạn của Hi nhi nữa." Giang Bình ôm Dương Hi thật chặt vào trong lòng, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia tiếc nuối, chơi đàn violon hay có ích lợi gì? Học tâm lý học giỏi có ích lợi gì? Đã từng là những thứ quan trọng, nhưng sau khi mất đi sự che chở của người thân, thì những thứ này đã trở thành trò chơi không còn ý nghĩa gì cả, Mỹ Diệp bị mình từng bước từng bước ép đến bên bờ vực thẳm, tiếc nuối ưu thương nặng nề đè nén trong lòng nhưng lại bất lực.
Dương Hi bắt gặp trong ánh mắt Giang Bình có chút thương cảm, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau, vội vàng lên tiếng phản bác :"Nghệ thuật có ảnh hưởng đến giá trị tâm linh con người, vượt qua vật chất hiện thực, căn bản không thể so sánh với việc làm ăn, kinh doanh có thể kiếm tiền, có thể đạt được vật chất giàu có, nhưng nếu mất đi nghệ thuật, cũng sẽ mất đi sự hưởng thụ về mặt tinh thần. Sự phát triển, làm tăng chất lượng cuộc sống, nhưng là vì đã có sự hưởng thụ tinh thần làm trụ cột, tiền cũng không thể quyết định hạnh phúc, người thương nhân ưu tú cũng chưa chắc là người thành công. Cho nên sau này không được nói bản thân mình không tốt. Hơn nữa ở trong lòng em, Bình thông minh, tự tin, rộng lượng, lại hiểu em, những thứ này còn quý giá hơn tài sản vật chất. Em đã gặp nhiều thương nhân mình đầy mùi tiền lắm rồi, bụng đầy tính toán, lợi ích đi trước, tính kế cả đời, giàu có cả đời, nhưng cũng cô đơn cả đời, thống khổ cả đời."
Giang Bình nở nụ cười, hôn lên đôi môi Dương Hi một cái :"Hi nhi, em chẳng phải không biết em vì sao thích tôi phải không? Hình như đã có một chút đáp án rồi."
"Ừm?"
"Nghệ thuật, thông minh, tự tin, rộng lượng, hiểu em...... Hi nhi, em nói có phải hay không? Trước khi em nói ra những lời này, cũng đã là như vậy rồi, chính là bản thân em không biết mà thôi, cho nên, Hi nhi thích tôi, hơn nữa là có nguyên nhân!" Đôi mắt Giang Bình sáng lên vẻ đắc ý, ôm Dương Hi thật nhanh, vừa nói vừa hôn lên môi Dương Hi.
"Được rồi được rồi, giống chó con quá, làm mặt em đầy nước miếng!" Dương Hi đẩy mặt Giang Bình ra.
"Hi nhi, tôi kể chuyện xưa cho em nghe nha." Giang Bình nhẹ nhàng đặt đầu Dương Hi vào trong ngực mình.
"Chuyện xưa của thỏ trắng và sói xám?" Dương Hi nhướng mắt.
"Sau khi sói xám quay về, lại tiếp tục ở bên cạnh thỏ trắng." Giang Bình chậm rãi kể chuyện.
"Sẵn tiện đem về thức ăn mà nó đã làm." Dương Hi nằm trong lòng Giang Bình, đem chuyện này cùng chuyện Giang Bình làm lúc trước liên kết với nhau.
Giang Bình gật đầu, vuốt ve tóc Dương Hi :"Hi nhi thật thông minh, thỏ trắng vẫn là thỏ trắng đó, sói xám vẫn là sói xám đó."
Dương Hi im lặng nghe, thanh âm Giang Bình ấm áp, giống như cái ôm ấm áp của cô. Làm cho người ta thả lỏng.
"Thỏ trắng ăn thức ăn do sói xám làm, ăn một lúc liền ngừng lại, nó nhìn sói xám, qua thật lâu mới nói : ta đã quen có ngươi bên cạnh rồi, nhưng, đây là tình yêu sao?"
Tay Dương Hi nhẹ nhàng đặt lên vai Giang Bình, dường như, Giang Bình vĩnh viễn là người hiểu mình nhất.
"Sói xám nói : mỗi người đều hẳn là có tình yêu, nó là thứ không thể thiếu trong cuộc sống, không có tình yêu, thì vui vẻ hoặc thống khổ, hạnh phúc hay tiếc nuối mà mình đang có đều không có người cùng mình chia sẻ, đó là nỗi thống khổ do cô độc, so với nỗi thống khổ bình thường càng đau đớn hơn, vì thế, tình yêu tất nhiên phát sinh." Thanh âm Giang Bình như nước chảy, trong đêm tĩnh lặng êm đềm trôi vào tai người trong lòng.
"Mà ta và ngươi gặp nhau, trong rừng này sẽ không có một ngươi khác, cũng sẽ không có một ta khác, cho nên, vừa đúng thời gian như vậy, vừa đúng địa điểm như vậy, ta yêu ngươi, mà ngươi phát hiện ta, không có tiếc nuối quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, cũng không có đau khổ do không thể bên nhau hay không thể lấy nhau. Cho nên, ngươi vì sao phải hỏi :"Đây là tình yêu sao?", mà sao ngươi không hỏi :"Đây chẳng lẽ còn không phải là tình yêu?""
Dương Hi lẳng lặng nghe, sương mù trong lòng đã bị Giang Bình xua đi, đây là tình yêu sao? Như là một câu hỏi khó mà có câu trả lời, khiến không ai có thể quyết định được, nhưng người đang ôm mình lại nói với mình một cách suy nghĩ khác.
Giang Bình nhẹ nhàng vuốt ve lưng Dương Hi :"Vừa đúng thời gian như vậy, vừa đúng địa điểm như vậy, vừa đúng là hai người như vậy, vừa đúng tôi yêu em, vừa đúng em ở ngay bên cạnh tôi, vừa đúng chúng ta đều chưa kết hôn, vừa đúng chúng ta đều còn trẻ. Còn có lý do gì, có thể làm cho em bỏ qua tình yêu, lại có lý do gì, làm cho em cự tuyệt tôi đến gần?"
"Em nên thay đổi góc độ nhìn sự việc phải không?" Dương Hi cúi đầu mở miệng.
"Đúng vậy, đem 'Vì sao như vậy' đổi thành 'Vì sao không như vậy?' đây là sự khác biệt giữa quan niệm tích cực và tiêu cực. Cho nên thỏ trắng hẳn là nên nghĩ : Ta vì sao không thể yêu sói xám? Huống chi, chuyện này đã phát sinh rồi, ta vì sao không đi tranh thủ đoạn tình yêu này? Huống chi, sói xám đang ở ngay bên cạnh ta."
Chuyện xưa chấm dứt, căn phòng khôi phục lại im lặng, Dương Hi sờ mặt Giang Bình, trong suy nghĩ vẫn là lời nói của Giang Bình, nàng chân thành nhìn vào mắt Giang Bình :"Ta mê luyến sự yêu thương chăm sóc của ngươi, quyến luyến sự ôn nhu chu đáo của ngươi, mà ngươi luôn ở bên cạnh ta, ta vì sao không đi tranh thủ đoạn tình yêu của ta và ngươi? Cho nên, thỏ trắng và sói xám hạnh phúc sống bên nhau phải không?"
Ánh mắt dịu dàng của Giang Bình lóe lên chút giảo hoạt :"Không."
"Hả? Tại sao vậy?" Câu trả lời thật ngoài dự đoán.
"Bởi vì khi sói xám nhào về phía thỏ trắng, đột phiên phát hiện, thân thể sói xám quá lớn quá nặng, thỏ trắng bị ép tới không thở nổi!"
"Sắc lang!" Dương Hi nắm tay thành quyền đánh vào bả vai Giang Bình.
"Em nói làm sao bây giờ?" Giang Bình tựa như đang suy tư một vấn đề rất lớn của nhân loại.
"Vậy thỏ trắng áp lại sói xám là được rồi!" Dương Hi thấp giọng cười, giữ lấy mặt Giang Bình, liền leo qua người cô.
Giang Bình duỗi tay ra, ngăn trở miệng Dương Hi, nghiêm trang nói :"Sói xám thông minh nói : Không sao, ta sẽ nhẹ nhàng, móng vuốt của ta cũng sớm đã cắt rồi, giờ đã bằng phẳng, tuyệt đối sẽ không đả thương người!"
Giang Bình nói xong, ha ha cười, xoay người lập tức đặt Dương Hi dưới thân, tiếng cười tiếp tục, nhưng thanh âm của cô lại nhu tình như nước :"Nhưng tôi nhẹ hơn sói xám, Hi nhi lại nặng hơn thỏ trắng, cho nên, chúng ta càng hài hòa hơn so với sói xám và thỏ trắng!"
Hai người đều không nói tiếp nữa, bóng đêm nồng đậm, yên tĩnh không tiếng động, bốn mắt giao nhau, có một loại tình cảm khó có thể nói nên lời đang lưu chuyển trong ánh mắt, hai người, ai cũng không muốn chấm dứt thời khắc nhu tình này.
Tiếng đàn violon trong tai vẫn nhẹ nhàng du dương, như một lời thì thầm tình yêu, không biết từ lúc nào, Giang Bình chậm rãi hạ đầu xuống, kéo khoảng cách hai người gần hơn, hơi thở giao hòa, dần dần không thể nhìn rõ mặt đối phương, hơi thở lại rành mạch đánh vào trên mặt, có một loại cảm giác như lửa nóng làm cho người ta khó có thể trốn thoát.
Dương Hi chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp giao hòa, hơi thở Giang Bình dần dần bao phủ lấy nàng, ấm áp gần sát, bao phủ trên đôi môi mềm mại. Tiếng đàn giờ phút này như đã trở thành một không gian xa xôi khác.
Mềm nhẹ gần sát, chậm rãi tiếp xúc, đôi môi ôn nhuận mềm mại mà như lửa nóng, nhẹ nhàng ma sát, dẫn đến một cảm giác tê dại, cùng với sự dịu dàng không thể kháng cự đang cùng nhau tràn về dưới đáy lòng, một cảm giác mê muội dần dần làm cho não bộ mất đi ý thức, chân tay như được thả lỏng hoàn toàn, đến cả da thịt cũng chậm rãi mở ra từng lỗ chân lông.
Đầu lưỡi Giang Bình nhẹ nhàng đột phá đôi môi, đôi môi như đang dụ dỗ lại giống như vô lực kia cùng môi Giang Bình càng thêm chặt chẽ, đầu lưỡi tiếp xúc, Dương Hi cảm thấy trong miệng dâng lên một hương vị ngọt ngào.
Ánh trăng rất trầm, không thể xuyên thấu tấm màn mỏng manh, bóng tối bao trùm, không biết từ khi nào, tay Giang Bình nhẹ nhàng vén áo ngủ Dương Hi lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt nhẵn nhụi mềm mịn của nàng.
Bị tình yêu huyền diệu mở ra cánh cửa lòng, bị cái hôn môi mở ra cảm giác cơ thể, mỗi cái vuốt ve khi ngón tay xẹt qua làm cho đến mỗi một lỗ chân lông đều tràn ngập thoải mái. Gần gũi cùng khao khát càng làm cho nhiều du͙© vọиɠ từng chút một chạy sâu vào trong cơ thể.
Thì ra, sự thân mật bởi vì yêu làm cho người ta khó có thể tự kiềm chế.