Hai tiếng sau.
"Tôi nghĩ chúng ta cần trao đổi nhiều hơn." Giang Bình rất anh tuấn tựa lưng vào ghế ngồi, dùng giọng nói lão luyện, vẻ mặt lạnh lùng, đây là lần thứ một trăm cùng Dương Hi nói những lời này.
Dương Hi lạnh lùng nhìn lại cô :"Không cần."
"Ồ...Không! Vậy cô nói cho tôi biết cô muốn gì được không? Tôi dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối !" Giang Bình tất nhiên sẽ không nghe theo lời của Dương Hi mà im miệng.
"Tôi không cần gì hết." Dương Hi oán giận nhìn chằm chằm Giang Bình.
"Ừ ! Dương tiểu thư, tôi cho rằng con người sẽ có du͙© vọиɠ, mỗi người đều sẽ cần cái gì đó, tỷ như vì đói bụng, cần ăn cơm; vì rét lạnh, cần mặc quần áo; vì thích đẹp, cần trang điểm, ai cũng sẽ như thế không có ngoại lệ. Vậy cô nghĩ kỹ chút xem cô cần gì. Cho dù cao hơn một bậc so với nhu cầu cơ bản nhất !" Giang Bình gật đầu tỏ vẻ rất thành khẩn :"Tôi cũng có thể giúp cô."
"Tôi muốn cô đi ra ngoài." Dương Hi nhìn thẳng Giang Bình, "Cô rất đáng ghét."
"Bị người ta ghét, sống ngàn năm; được người ta thương, mau chết sớm ! Dương tiểu thư, đạo lý này tuy không thực tế lắm, nhưng tôi tình nguyện bị cô ghét bỏ, cũng không muốn bị đoản mệnh." Giang Bình từ trên ghế đứng lên, một cước đá cái ghế qua một bên, vận động duỗi tay duỗi chân, không có ý định rời khỏi phòng.
Dương Hi lần nữa bại trận. Giang Bình vô địch.
"Đi mua cho tôi lon coca ướp lạnh." Dương Hi quyết định đổi phương pháp, để cho người này cút đi, cho mình một không gian tạm thời yên tĩnh, mình nhất định phải nói rõ với ba, làm cho người này vĩnh viễn đừng đặt chân đến phòng bệnh mình nữa, hơn nữa còn phải vĩnh viễn cút khỏi Phổ Dương.
"Thật xin lỗi, đại tiểu thư của tôi, cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ, cô không thể uống cái này." Giang Bình lạnh nhạt mà nói.
"Tôi đói bụng muốn ăn cơm." Dương Hi nghiến răng nghiến lợi.
"Một tiếng trước cô mới ăn cơm xong, dựa theo dinh dưỡng học mà nói, cô hiện tại không nên ăn cơm." Giang Bình nói một đống đạo lý. Lúc này cô đang tựa vào trên cửa sổ, vén rèm cửa sổ lên một góc, nhìn ra ngoài một chút :"Thời tiết rất tốt, thích hợp để đi dạo."
"Cô TMD(con mẹ nó) rốt cuộc là đến chăm sóc tôi hay là chọc tức tôi hả? Cô để cho tôi yên tĩnh một chút có được hay không? " Dương Hi rốt cuộc nhịn không được mà rống lên.
Giang Bình nhẹ nhàng thả góc rèm cửa sổ xuống, "Chọc tức cô!" Ngừng một chút, sau đó bổ sung thêm một câu :"Dĩ nhiên không phải, tôi đến chăm sóc cô. Là hộ lý riêng của cô."
"Giang Bình, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô không lập tức biến mất trước mặt tôi, tôi sẽ làm cho cô biến mất khỏi Phổ Dương ! Vĩnh viễn !" Dương Hi không thể nhịn được nữa.
Giang Bình ngừng động tác lại, vốn đang thái độ bình thường mà vì câu nói này trở nên có chút ai oán :"Dương tiểu thư muốn khai trừ tôi sao?"
"Không nghi ngờ chút nào." Thấy Giang Bình xuống thế, Dương Hi lạnh lùng nhìn cô, rốt cuộc cảm thấy đã chiếm được một chút quyền chủ động.
"Nhưng ở Phổ Dương, Dương tiểu thư không phải là gì cả. Tôi chỉ nghe theo lời của Dương đổng. Nếu như Dương tiểu thư là Phó tổng, đương nhiên là sẽ có quyền đuổi tôi đi." Giang Bình thản nhiên cười, "Tôi nghe đồng nghiệp nói, trước kia lúc cô còn ở công ty biểu hiện vô cùng xuất sắc, rất nhiều cấp dưới cũng âm thầm tính toán làm sao lấy lòng cô, bởi vì sau này cô tất nhiên sẽ thành chưởng môn nhân của Phổ Dương."
Dương Hi chậm rãi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, đúng vậy, mình từng hăng hái, mọi việc đều thuận lợi, kế hoạch trong cuộc sống của mình chính là trở thành một thương nhân ưu tú, làm cho Phổ Dương phát dương quang đại.
Cho đến khi gặp được người ấy.
Cho đến khi người ấy rời đi.
Giang Bình yên lặng đứng bên giường, chăm chú nhìn Dương Hi đang nhắm mắt lại. Trên mặt của nàng là một mảnh bình thản, rồi sau đó lộ ra sắc mặt vui mừng, sau đó là ưu thương.
Ưu thương kéo dài. Loại ưu thương này tựa như đã tạo thành một không gian độc lập, đem người trên giường này bao vây lại.
Giang Bình biết, lời nói của mình, đã làm cho Dương Hi nhớ đến chuyện cũ quan trọng nhất, nhưng loại ưu thương cùng sự bình tĩnh kéo dài này nói cho Giang Bình biết rằng, trong thời gian hai năm qua, Dương Hi không ngừng ở một chỗ, đem trái tim của mình gia cố, đem phần ưu thương này bao vây chặt chẽ, mãi cho đến khi có thể đủ một mình mình đắm chìm mà sẽ không kích động đến mất khống chế.
Đây chính là nguyên nhân mà những bác sĩ tâm lý khác không có cách nào khiến nàng nói ra được. Lực khống chế của nàng rất tốt. Nàng rất tỉnh táo, hơn nữa khi nàng không thể không nghĩ đến chuyện cũ thì vẫn luôn giữ vững sự bình tĩnh và ngụy trang của mình.
Chỉ là năng lực áp chế tâm lý của mỗi người mặc dù khác nhau, nhưng trong việc đè nén này của mỗi người tất nhiên sẽ có một nơi yếu đuối, mà khi bị tác động nào đó sẽ bộc lộ sự yếu đuối này ra ngoài.
Dương Hi là người thông minh như vậy, dùng rất nhiều tinh lực để ngụy trang nơi bi thương nhất của mình thành nơi mạnh mẽ nhất, nhưng tinh lực của con người có giới hạn, nơi vốn là yếu ớt nhất lại trở thành mạnh mẽ, nơi bình thường nhất lại trở nên yếu ớt không chịu nổi. Tỷ như, nàng ghét ánh mặt trời, sẽ bởi vì điều này mà thần kinh kích động. Vì thế, nàng không ra khỏi cửa, không kết giao bạn bè, không đi làm. Bởi vì đối với loại yếu ớt này nàng không thể chống đỡ, chỉ có thể trốn tránh.
Giang Bình nhìn thấu biểu tình không dễ dàng phát giác trên mặt Dương Hi, sau đó bắt đầu gọi tên nàng.
"Dương tiểu thư." Giang Bình gọi. Dương Hi không có phản ứng. Gọi lần thứ hai, vẫn không có phản ứng.
"Dương Hi." Giang Bình đổi cách gọi, Dương Hi vẫn không có phản ứng.
"Hi nhi." Giang Bình lại đổi nữa, cô biết, đây là cách gọi của vợ chồng Dương Khanh đối với Dương Hi.
"Ừ." Dương Hi mở mắt, nhàn nhạt nhìn vào ánh mắt của Giang Bình, "Tôi muốn yên tĩnh, cô đi ra ngoài đi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Nếu không, tôi sẽ lập tức rút dây nước biển này, một chân nhảy ra khỏi bệnh viện."
Giang Bình nhìn ánh mắt Dương Hi, rất bình tĩnh, rất khẳng định. Giang Bình khoanh tay trước ngực, gật đầu, "Màu sắc nơi này quá đơn điệu, tôi đi mua một ít hoa đem về, mười phút. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Dương Hi nhìn Giang Bình rời đi, sau đó cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện cho Dương Khanh, suy nghĩ một chút, hay là thôi đi, không nên quấy rầy ba, ba rất bận.
Dương Hi để điện thoại xuống, sau đó nhấn chuông đầu giường.
Bác sĩ rất nhanh đến phòng, "Dương tiểu thư cần gì ạ?"
"Xin hỏi, có thể cho tôi đổi phòng không có cửa sổ không?" Nụ cười Dương Hi rất ôn hòa.
"Việc này...ông Dương đã chọn phòng săn sóc đặc biệt này cho cô, ở bệnh viện chúng tôi thì phòng săn sóc đặc biệt này là phòng tốt nhất, và có ánh sáng tốt nhất nữa." Bác sĩ giải thích.
"Vậy thì chuyển thành phòng bệnh thường, nhưng mà tôi muốn một người ở, không cần cửa sổ, tôi sẽ nói với ba tôi đây là yêu cầu của tôi, phía bệnh viện có thể tính phí như phòng săn sóc đặc biệt." Dương Hi nhìn vẻ mặt bác sĩ, lại thêm một câu :"Làm phiền, có thể đổi phòng khác cho tôi trong vòng năm phút không?"
"Dĩ nhiên, yêu cầu hợp lý của bệnh nhân, chúng tôi sẽ cố gắng mà làm. Nhưng bệnh viện không có phòng không có cửa sổ, chỉ có phòng ánh sáng kém một chút. Nếu như Dương tiểu thư đồng ý." Bác sĩ trả lời.
Năm phút sau, Dương Hi được chuyển đến một phòng bệnh bình thường khuất ánh sáng, hơn nữa cửa sổ còn bị chỗ rẽ vách tường chặn lại một chút.
Nàng nói tiếng cảm ơn đối với bác sĩ và y tá, "Tôi còn có một yêu cầu, ba tôi khá lo lắng cho tôi, cho nên đã sắp xếp một người đi theo, nhưng mà tôi nghĩ tĩnh dưỡng đối với tôi tốt hơn. Cho nên, người đi theo tôi tên Giang Bình kia, nếu như có trở lại, phiền mọi người nói với cô ấy rằng, xin cô ấy hãy rời khỏi đây."
"Chân của Dương tiểu thư đang bất tiện, tôi nghĩ..."
"Không, y tá ở đây rất chu đáo, có việc gì thì tôi sẽ tìm y tá giúp." Dương Hi kiên trì.
"Tôi nghĩ, chúng ta trước tiên nên nói với ông Dương." Bác sĩ còn chút băn khoăn.
"Cám ơn, nhưng tôi sẽ tự mình gọi điện cho ba tôi. Tôi bị thương ở chân, không phải ở đầu." Dương Hi mỉm cười nói chuyện, nhưng đã có chút nhịn không được.
"Vậy Dương tiểu thư nếu có việc gì thì hãy nhấn chuông, chúng tôi sẽ đến." Thái độ Dương Hi kiên quyết như vậy, bác sĩ rốt cuộc đầu hàng.
Phanh một tiếng, cửa được đóng lại, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, gian phòng bị khuất nắng lại còn tắt đèn liền trở thành một mảnh u ám. Không có Giang Bình, toàn bộ thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Gian phòng u ám như vậy thích hợp để hồi tưởng, thích hợp để phơi bày những cảm xúc mà vốn không thể phơi bày dưới ánh mặt trời. Dương Hi một mình nằm trên giường bệnh, trong suy nghĩ một lần nữa hiện ra bộ dáng của người kia.
Lần đầu gặp cô ấy, là trong một cuộc họp kinh doanh. Khi đó, mình là Phó tổng Phổ Dương, hăng hái, quả cảm quyết đoán. Ngày hôm đó, với phong cách vừa là thương nhân vừa mang chút nữ tính, mình đã mặc một bộ tây phục màu vàng nhạt, tóc dài tùy ý buộc lên một chút, đôi giày cao gót màu nâu vững vàng.
Ngày hôm đó, là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng với đường viền được chạm trổ tỉ mỉ, tóc xoăn dài giống như cuộn sóng. Đôi mắt ẩn tình của cô ấy rơi trên người mình, trong nháy mắt đem mình bao phủ lại, cô ấy nói :"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngôi sao sáng của Phổ Dương."
Đây chỉ là lời nói khách sáo, Dương Hi đối với những lời nói khách sáo như vậy có mười phần khả năng đối ứng, thương trường chính là như vậy, nói một trăm câu, trong đó chín mươi câu là lời khách sáo hoặc là nói nhảm. Nhưng mà đối với mỗi một câu mình đều phải thật tình mà đáp trả, vì trong số đó sẽ có một số câu là lời thật, là trọng điểm.
Dương Hi mới vừa nhoẻn miệng cười, chưa kịp mở miệng, cô gái kia liền đưa tay để ngoài miệng xuỵt một tiếng, sau đó tựa đầu vào bên cạnh cổ Dương Hi, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó bên tai Dương Hi nói :"Dương tiểu thư dùng nước hoa gì vậy, mà lại thoang thoảng mùi hương mê người như vậy."
Nếu như là đàn ông, Dương Hi đại khái có thể trầm sắc mặt xuống, xem đối phương như là tên háo sắc mà xoay người rời đi, nhưng mà xảy ra việc này lại là một cô gái. Mà mình căn bản không có dùng nước hoa. Mà giờ khắc này lại gần sát như vậy, Dương Hi có chút không biết làm sao. Cái loại hô hấp nhẹ nhàng này, cái loại cọ xát mềm mại của cô gái này, lại thêm giọng nói mơ hồ mập mờ, cùng mái tóc gợn sóng quay cuồng chạm vào mặt mình.
"Sở tổng thích sao?" Khoảng cách một cm, Dương Hi nắm bắt được sự mập mờ này, không chán ghét, cho nên, ngữ điệu có chút trêu chọc.
"Dĩ nhiên, không gì so sánh được. Cô giống như công chúa, tinh khiết đến chói mắt. Làm cho mọi người phải tập trung ánh mắt vào trên người cô. Trên thương trường thật là làm cho người ta mệt mỏi, tôi đang tính, mấy ngày nữa sẽ đi ra ngoại ô giải sầu, chẳng qua là còn chưa tìm được bạn đồng hành, nếu như Dương tiểu thư nể mặt..."
"Vô cùng vinh hạnh !"
Động tâm chính là bắt đầu từ thời khắc mập mờ đó. Thanh âm của cô ấy có mị lực, khí tức của cô ấy có mùi vị thành thục của phụ nữ, cô ấy tiến gần sát, làm cho không người nào có thể cự tuyệt, không cách nào chống lại.
Sở An ! Chị cuối cùng chỉ cho em một phút mập mờ khắc cốt ghi tâm đó ! Từ đầu đến cuối, không còn để lại gì khác.
Dương Hi giơ tay lên, trong ánh sáng ảm đạm, đột nhiên có cảm giác như có sợi tóc của cô ấy đang xẹt qua ngón tay thon dài, chỉ lướt qua một chút, lạnh như băng, mềm mại, nồng đậm, nhưng cũng giống như lúc ấy, một đi không trở lại.
Ầm một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra.
Dương Hi thả tay xuống, lạnh lùng nhìn ra cửa, Giang Bình đang ôm một bình thủy tinh đựng một cây trúc Phú Quý.
"Chết tiệt, cô muốn làm tôi mệt chết hả? Ở bệnh viện chơi trò mèo trốn tìm vui lắm sao? Cô biết rất rõ tôi nhất định sẽ tìm được cô, cô còn trốn cái gì? Cô không sợ tôi sẽ cho chân cô thêm một vết thương nữa hả?" Giang Bình đổ đầy mồ hôi, quát lên như sấm.
"Có thể làm cho cô đi ra ngoài, tôi yên tĩnh một lát cũng tốt. Nhưng mà, tôi cũng muốn xem xem cô sẽ cho chân tôi thêm một vết thương như thế nào?" Dương Hi khinh miệt nhìn vào mắt của Giang Bình. Người này vĩnh viễn đều không thể thành thục chững chạc như Sở An.
"Chỉ cần cô không lấy ba cô ra dọa tôi." Giang Bình thở hồng hộc. Bác sĩ y tác không muốn nói cho cô biết Dương Hi đang ở đâu, cô không thể làm gì khác hơn là vừa ôm bình hoa vừa tìm từng phòng, mặc dù đoán chừng Dương Hi sẽ đổi sang phòng ít ánh sáng, nhưng phòng ít ánh sáng cũng không ít mà.
"Tôi không có hứng thú ỷ thế hϊếp người." Thấy Giang Bình vừa mệt vừa tức, tâm tình Dương Hi trở nên tốt hẳn.
"Vậy thì tốt ! Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu biếи ŧɦái của cô." Giang Bình thở ra một hơi thật dài, vừa trừng mắt vừa nhấc chân lui về phía sau, ầm một tiếng đóng cửa lại, để bình thủy tinh xuống, sau đó đi đến bên giường Dương Hi, để tay lên chân đang bị thương của nàng, không nặng không nhẹ nhéo một cái.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên quanh quẩn trong gian phòng âm u, thật lâu cũng chưa dứt. Dương Hi bắt đầu hiểu, không phải tất cả mọi người đều có một trái tim lương thiện!