"Tôi là em bé, vậy em là cái gì?" Giang Bình chớp ánh mắt, nhìn Dương Hi, có chút đơn thuần, còn mang chút tà ác.
"Em đương nhiên là người lớn." Dương Hi cười nhạt, nhân tiện thêm chút kiêu ngạo.
Giang Bình chớp đôi mắt sáng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Dương Hi :"Lời này nghe ra, tôi giống như con trai em thế nhỉ."
Dương Hi phốc một tiếng cười rộ lên, gõ nhẹ lên trán Giang Bình một cái, có chút sủng nịch nói :"Sao là con trai, rõ ràng là con gái."
Giang Bình cười ha ha, con trai hay là con gái cũng không phải là trọng điểm mà cô muốn biểu đạt, nhưng Dương Hi đã vô tròng, tất nhiên cô phải bắc thang trèo lên luôn chứ :"Con trai cũng được, con gái cũng tốt, đều là bú sữa mẹ mà lớn lên......"
"Giang Bình!" Mặt Dương Hi đỏ ngây lên, lời này của Giang Bình rất rõ ràng, nàng vừa thẹn vừa hơi giận, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, dùng sức vụt khỏi tay Giang Bình, quay đầu đi về nhà.
Giang Bình ở phía sau càng cười càng lớn, cười đến nỗi làm Dương Hi một mạch chạy về nhà, trong miệng nói thầm : Tên háo sắc này, con gái gì mà không biết xấu hổ! Thật sự nhìn lầm người mà! Mãi mãi đừng mơ tưởng cô ấy cao thượng như thế nào, cũng đừng mơ tưởng cô ấy sẽ lãng mạn như thế nào.
Dương Hi vào nhà, ầm một tiếng đóng cửa lại, Giang Bình háo sắc vẫn không xuất hiện. Dương Hi cũng lười để ý cô, người này điên đủ rồi cũng sẽ tự mình trở về thôi. Thở một hơi dài, Dương Hi ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, mở TV tùy tiện xem.
Qua một hồi lâu, Giang Bình vẫn còn chưa trở về, Dương Hi không tự chủ được mà nhìn về phía cửa lớn vài lần.
Nhớ đến lúc nãy mới vừa cùng Giang Bình tản bộ, trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại độ ấm của cô, một người con gái luôn làm cho người ta không tài nào đoán được suy nghĩ này có một đôi tay ấm áp mà mềm mại như thế, nắm chặt lại, làm cho trong lòng người cũng thấy nhẹ nhõm.
"Cúc cu......Cúc cu......" Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của loài chim. Khóe môi Dương Hi không khỏi vươn lên, đứa nhóc này lại muốn chơi trò gì nữa đây?
"Cúc cu......Cúc cu......" Dương Hi lười biếng tựa vào ghế salon, kiên quyết giả vờ không nghe thấy. Tên Giang Bình này, còn bày đặt học tiếng kêu của chim Đỗ quyên, cũng không biết mùa này căn bản không có chim Đỗ quyên sao? Huống chi là trong tiểu khu!
"Tình yêu ơi, em có ở nhà không?" Giang Bình giấu đầu hở đuôi hạ giọng, y chang tình huống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Dương Hi rất muốn cười, nhưng mà, Giang Bình rất xấu xa rồi, không thể tùy tiện phối hợp với cô!
Giang Bình đứng trên thềm đá trong vườn hoa, vươn tay, bắt lấy lan can ban công, bắt đầu leo lên trên——chỗ bảo vệ đều biết mình, cho dù nhìn thấy mình đang leo trèo thế này, chắc cũng không nghĩ mình là tên trộm đâu nhỉ.
Chiều cao chỉ khoảng một mét, không hề có tính khiêu chiến gì, tay Giang Bình nắm lấy lan can, chân phải kiễng lên, chân trái bước lên trên phần chân lan can, tay chân đều dùng sức, nhảy lên trên......
Thật sự là độ cao thích hợp a! Toàn bộ cơ thể đã vững vàng trên lan can, Giang Bình hí hửng bắt đầu thăm dò, hướng đến trong phòng hạ giọng thần bí gọi :"Tình yêu ơi, có nghe được tiếng gọi của tôi không? Nghe được thì kêu một tiếng chít đi!"
"Chít......" Đây là trả lời của Dương Hi, cô quả thật nghe được tiếng chít, rất nghiêm trang, hoàn toàn không mang theo ý cười trong đó.
Bịch!
Giang Bình hoàn toàn không ngờ rằng Dương Hi sẽ đáp lại cô, bị Dương Hi kêu một tiếng như thế làm cô sợ đến không kịp thở, tay chân mềm nhũn, bịch một tiếng ngã xuống vườn hoa ngoài ban công.
"A......" Giang Bình vốn đang muốn cười đến sốc hông nhất thời biến thành tiếng kêu thảm thiết. Một mét không tính là rất cao nhưng một người không hề chuẩn bị tâm lý gì lại bị ngã như vậy, không chỉ đè chết không ít hoa cỏ mà còn làm bản thân té thật thê thảm.
Dương Hi không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là có thể hại chết người á !
Giang Bình khó khăn xoay người, nghiêng thân mình xoa xoa mông, trên tay cũng đau, nương theo ánh đèn đường nhìn lại, da trên tay đã bị trầy xước, rướm máu bên ngoài, có vẻ rất đau.
Dương Hi nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, cảm thấy không giống như giả vờ, trong lòng lo lắng không biết tên vô lại này có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không, nàng kéo bức màn lên, đi đến trên ban công nhìn ra bên ngoài.
Không thấy người.
Dương Hi lại nhìn. Vừa mới nãy rõ ràng nghe được thanh âm của Giang Bình ở ngay bên ngoài cửa sổ thôi mà. Lúc này sao lại không thấy ai hết.
"Tình yêu à......" Thanh âm nũng nịu từ vườn hoa dưới ban công truyền đến, làm cho Dương Hi cũng giật mình :"Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì ra phải mạo hiểm. Lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận."
Dương Hi vội vàng nhìn xuống chỗ phát ra âm thanh, trên vườn hoa, Giang Bình vừa mới đứng lên, vịn thắt lưng, khó khăn mà xoa mông :"Có......có sao không......"
Giang Bình đứng thẳng người, cười khổ :"OK, không sao, vô cùng tốt. Tình yêu, ba mẹ của em có ở nhà không?"
Dương Hi thở dài một tiếng, tên này xem ra không bị gì, nhẹ nhàng nói :"Không có, làm chi? Muốn tìm họ thì hôm khác đi. Hoặc là có thể trực tiếp gọi điện cho họ."
Giang Bình mặt dày mày dạn ha ha cười :"Quan trọng là bọn họ không có ở nhà, nếu họ có ở nhà, tôi làm sao mà tìm được vợ tôi? Gọi điện thoại sao, bây giờ còn chưa đủ gan... phải tính từ từ!"
"Ai là vợ mấy người? Không biết! Tìm lầm người rồi!" Dương Hi hướng mũi lên trời, lãnh khí bức người.
"Tôi nói nè, vợ à, hai người đầu giường cãi nhau cuối giường huề, tôi có chỗ nào không đúng, đợi lát nữa lên giường xử cũng không muộn, nhưng lúc này là tôi vụиɠ ŧяộʍ đến tìm vợ mà! Phối hợp một chút đi?"
"Đồ háo sắc!" Dương Hi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà. Tên Giang Bình này, càng ngày nói càng nhiều, nếu hôm nay làm theo cô ấy, sau này bảo đảm sẽ càng vô pháp vô thiên nữa.
Giang Bình nhướng mi, khẽ cười một tiếng, tránh đi vết thương trên tay lại bắt lấy lan can, cẩn thận hướng lên trên, chỉ chốc lát sau, vẫn là nhảy được vào bên trong.
Dương Hi ngồi xem TV không thèm để ý, nhưng đối với động tác nhỏ bên ngoài lại biết rõ ràng. Tuy nhiên, lúc Giang Bình nhảy vào nhà, Dương Hi vẫn là nhịn không được mà cười một tiếng.
Cô bị té lúc nãy, trên áo dính bùn, phỏng chừng mông và lưng chắc cũng không tránh khỏi, trên đầu thì còn dính lá vàng, không lớn, nhưng khá nhiều. Lá cây dính trên tóc của cô, nhìn như lung lay sắp rớt, nhưng vẫn cố ý muốn bám dính lại. Cô vén bức màn lên rồi nhìn trái nhìn phải, bộ dáng hoàn toàn giống như đang vụиɠ ŧяộʍ. Dương Hi chỉ có thể mỉm cười nhìn cô.
Nét mặt như con nít, động tác như con nít, cô dường như đã đắm chìm vào trong trò chơi trẻ con này, tự mình chơi rất vui vẻ. Trong đôi mắt thiện lương kia như có ánh sáng trong suốt, mang theo vui sướиɠ, mang theo hạnh phúc.
Dương Hi cảm thấy mình cũng bị loại vui sướиɠ trẻ thơ này cuốn hút, trong lòng sinh ra một niềm vui khó tả.
"Juliet ơi, tôi là Romeo nè, em có an toàn không?" Giang Bình tựa người vào vách tường, nghiêm trang đùa với Dương Hi.
Dương Hi gật gật đầu, lại nhịn không được mà khóe môi vươn lên. Giang Bình là đứa nhỏ làm người ta không tài nào nắm bắt được suy nghĩ của cô, trên người cô có cả sự phức tạp và đơn thuần đan vào nhau. Làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng lại khao khát chạm đến.
Giang Bình dường như thở dài, sau đó hưng phấn chạy đến chỗ Dương Hi, kéo nàng chạy lên lầu.
"Làm gì vậy?" Dương Hi vẫn không theo kịp suy nghĩ của Giang Bình.
"Suỵt, nhỏ tiếng chút......" Giang Bình kéo tay Dương Hi, cũng không dừng bước.
Bàn tay mềm mại ấm áp, còn dính một chút bùn đất, ướt ướt, sáp sáp, Dương Hi bị Giang Bình kéo chạy lên phòng trên tầng hai mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Kịch một tiếng, Giang Bình đóng cửa phòng lại. Sau đó thở hồng hộc một hơi :"Bảo bối, chúng ta an toàn rồi!"
Dương Hi giãy khỏi tay Giang Bình, ngồi xuống giường :"Em thật hoài nghi động cơ kéo em vào phòng này nha."
"Hi nhi bảo bối......Không phải chứ......" Giang Bình đáng thương, đi đến trước mặt Dương Hi, sau đó ra vẻ tội nghiệp ngồi xổm xuống, dùng một đôi mắt to sáng mà nhìn nàng.
"Nếu không thì sao có thể dễ dàng mà tiến vào phòng em như vậy?" Dương Hi nhìn bộ dạng này của Giang Bình, y hệt như chú chó con.
Giang Bình hồn nhiên nghiêng đầu, nghĩ nghĩ :"Có thể là thế này, Hi nhi, tôi rất nhớ giường lớn của em."
Lời này luôn làm cho người ta nghĩ nhiều, mặt Dương Hi lại đỏ tiếp, quát lên:"Không đứng đắn!"
Giang Bình vui vẻ cười rộ lên :"Hi nhi em biết không? Nếu như hai người đều giữ quy củ này nọ, sẽ làm giảm rất nhiều lạc thú. Nhưng mà nè, Hi nhi, em hôm nay bị đỏ mặt nhiều lần thiệt nha, rất đáng yêu!"
Dương Hi đưa tay vẹo má Giang Bình, rồi sau đó lấy mấy chiếc lá vàng trên đầu cô xuống :"Thiệt tình, chẳng khác nào đứa bé sống trong rừng."
Giang Bình nhìn lá cây, vỗ vỗ ngực, thở phào :"Không phải màu xanh là tốt rồi. Người ta không thích đội nón xanh."
(đội nón xanh = bị cắm sừng)Dương Hi vỗ vỗ đầu cô :"Hồi nãy bị té có đau không?"
Giang Bình lúc này mới nhớ đến vết trầy xước trên da của mình, giơ cánh tay trái bị thương lên, tội nghiệp nói :"Đau......"
Nhìn thấy tay Giang Bình bị thương, Dương Hi hơi nhíu mày, cầm lấy tay Giang Bình nhìn kỹ chút, chỗ bị xước da còn có vết máu, khẳng định rất đau, nhưng mà cần phải lập tức rửa sạch :"Ngoan, đi rửa trước, rồi em thoa thuốc cho."
"Đau lắm, phải ôm một cái mới được." Ánh mắt sắc bén của Giang Bình đương nhiên nhìn ra một tia đau lòng trong đáy mắt Dương Hi. Nếu không biết tấn công điểm yếu này để hưởng lợi, thì rất thẹn với uy danh của Giang Bình rồi!
Dương Hi thở dài, vươn tay ôm đầu Giang Bình vào trước ngực mình, lại dịu dàng vỗ vỗ xoa xoa đầu cô :"Thật đúng là giống con em mà!"
Giang Bình ở trong lòng Dương Hi nghe tiếng tim đập của nàng, nghe được mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể nàng, từ từ mở miệng :"Một người con gái, có lẽ có thể hoài nghi người yêu của mình, thậm chí có thể rời bỏ người yêu của mình, nhưng mà, tuyệt đối sẽ không hoài nghi đứa con của mình, rời bỏ đứa con của mình. Bởi vì, bất luận thế nào, hai người họ đều có huyết mạch tương liên, làm mẹ, mãi mãi sẽ bao dung con của mình. Tôi muốn làm người yêu của em, vĩnh vĩnh có được tình yêu của em, cũng muốn làm con của em, có thể ở trong lòng em làm nũng, có thể ở bên cạnh em không kiêng nể gì, mà em cũng sẽ vĩnh viễn không rời bỏ tôi."
Vì vậy, mẹ à, mẹ chắc cũng sẽ bao dung con hôm nay nhào vào cái ôm của Dương Hi, làm cho cô ấy trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của con phải không? Bởi vì, nguyện vọng của mẹ là con được hạnh phúc, mà ở trên người cô ấy, có tình cảm cố chấp mà con cần, có tâm hồn đơn thuần khiến con rung động, có sự dịu dàng mà con khao khát.
Dương Hi vuốt ve tóc Giang Bình, trong phút chốc tựa hồ bộc phát một loại tình yêu của người mẹ, người trong lòng này, làm cho người ta kinh hỉ như vậy, làm cho người ta ấm áp sung sướиɠ, lại đáng yêu đơn thuần như vậy, làm cho người ta càng muốn yêu thương ôm ấp :"Ngoan, em dẫn Bình đi rửa tay."
Giang Bình ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Dương Hi :"Hi nhi bảo bối tốt nhất! Hứa với tôi, vĩnh viễn yêu tôi, đừng rời xa tôi, được không?"
Dương Hi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào trán Giang Bình :"Ngoan, nghe em nói nè, cả đời này, nếu em còn có tình yêu, đó tất nhiên chỉ có thể là người con gái trước mặt em đây. Nếu em lựa chọn rời xa Bình, đó không chỉ là từ bỏ Bình, cũng là từ bỏ tình yêu, từ bỏ cả bản thân em."
"Tôi yêu em! Bảo bối, tôi sẽ không để cho em rời xa tôi." Giang Bình gắt gao ôm Dương Hi.
Tương lai vẫn còn một ít trở ngại có thể đoán được, nhưng mà, tôi sẽ gánh vác, sẽ bảo hộ, sẽ cho em một bến bờ hạnh phúc.
---
Có một số bạn không thích cách xưng hô này, nhưng mình cũng suy nghĩ mãi, với tính cách Giang Bình như vậy mà để Hi nhi gọi là chị thì vẫn thấy sao sao á. Cho nên mình vẫn giữ như cũ, nếu bạn nào không thích thì cũng...chịu khó đọc nhé. Arigatou! :)