"Kỳ thật...... Tôi cảm thấy, tôi không cần thương lượng với cô." Giang Bình thờ ơ nói, trong đôi mắt xinh đẹp kia là bản tính vô lại của cô.
Dương Hi thở dài một tiếng——cái người này lại đến nữa rồi, sự biến hóa của cô ấy vĩnh viễn vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Sự thật nhanh chóng chứng minh Dương Hi đúng. Người vô lại này nhanh chóng hóa thân thành con sói, cười tà ác xoay người chế trụ Dương Hi, dán một nụ hôn chuẩn xác lên môi của nàng. Một Giang Bình ổn trọng thâm thúy, làm cho người ta ấm áp hồi trưa đã biến mất không còn bóng dáng, bản chất ác ma của cô lại lộ diện.
Đột nhiên bị con sói đói công kích tới, Dương Hi không kịp chuẩn bị, tâm tình của nàng tuy rằng đã ổn định, nhưng vẫn còn rất xấu. Giang Bình thình lình hành động, làm cho Dương Hi giận dữ hoàn toàn không cách nào tiếp nhận. Nhưng miệng bị che lại, làm cho lời cự tuyệt không thể nói ra miệng hoàn chỉnh, chỉ có thể vừa ê a kháng cự, vừa vươn tay đẩy Giang Bình ra.
Dương Hi đã sẵn sàng cho cuộc chiến này thì lại rất nhanh chiếm được thắng lợi, nguyên nhân là vì Giang Bình rút lui khỏi cuộc chiến, cô nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, ánh mắt như nước :"Bảo bối, hôm nay cô chạy xa như vậy, chân đau không?"
Lời nói dịu dàng, làm cho Dương Hi vốn đang nổi lên nửa giận không thể phát tiết nữa, Giang Bình rất giỏi trong việc dập lửa này. Nhưng mà lửa giận chưa mất hoàn toàn, sự ôn nhu lại kéo đến, làm Dương Hi lại không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ có thể giận dỗi xoay đầu, rõ ràng mặc kệ cô.
"Hay là, để tôi xem thử." Giang Bình nói xong trượt thân mình về trước, tay đã muốn cầm chỗ mắc cá chân mà đã bị thương của Dương Hi lên.
"Được rồi...... Không sao hết, tôi đói bụng rồi." Dương Hi không thể không ngăn lại, người này biến hóa thật nhanh mà, vừa nghiêm trang chốc lát, lại lập tức trở thành vô sỉ háo sắc, ai biết cô ấy sau khi cầm chân mình rồi thì sẽ làm gì tiếp?
Giang Bình hiển nhiên có chút tiếc hận :"Vậy được rồi, lúc trưa vẫn chưa ăn cơm, bảo bối xuống lầu xem TV một lát đi, chờ tôi nấu cơm. Chúng ta có thể uống một ít rượu, được không?"
Dương Hi gật đầu, thật sự không muốn cùng Giang Bình tranh luận đến mức cô sống tôi chết đối với những chuyện nhàm chán như vậy.
Đứa ngốc Dương Hi này, đương nhiên không ý thức được là tâm trạng u sầu của cô ấy, sau khi bị mình phá một trận xong là đã không còn nữa rồi. Giang Bình vừa lòng cười, từ trên giường nhảy dựng lên, động tác này làm cho cơn đau rát phía sau gáy truyền đến, đến nỗi làm cho cô muốn mắng người.
"Cổ của cô......" Dương Hơ lơ đãng nhìn thấy, sau khi Giang Bình xoay người thì phía sau gáy là một mảng máu, nhất thời hoảng sợ——là vết máu, tuy rằng màn cửa đã che kín, ánh sáng trong phòng ảm đạm, nhưng Giang Bình cách Dương Hi thật sự rất gần.
Giang Bình xoay người lại đối mặt với Dương Hi, ánh mắt tràn đầy ủy khuất, lại mang chút oán giận :"Cô đó nha, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ mà! Da thịt này của tôi, cũng không phải là tấm chăn mà cô muốn xé kia."
Dương Hi không mở miệng, ánh mắt lại không thể dời khỏi mảng đỏ sẫm kia. Nàng đứng dậy đi mở đèn phòng :"Cô đừng động, để tôi xem."
Giang Bình không nhúc nhích, ngoan ngoãn xoay người. Chỗ bị thương phía sau cổ bị áo che khuất hơn phân nửa, nhưng máu nhuộm áo trắng của cô thành một màu đỏ sẫm.
Dương Hi ngồi chồm hỗm trên giường, nâng tay lên, muốn kéo áo Giang Bình ra, lại phát hiện, tay mình dính đầy máu——là mình làm, đương nhiên là mình làm! Tay Dương Hi dừng lại giữa không trung, có chút phát run. Lúc mình điên cuồng phát tiết, cô ấy luôn ở bên cạnh mình, cô ấy vẫn không nói mình đã làm cô ấy bị thương, cô ấy luôn ở đây, cho dù mình tổn thương cô ấy, cô ấy cũng không buông mình ra.
Trong lòng sinh ra một chút đau đớn không biết từ đâu đến, cũng lập tức tràn đầy cảm động. Giang Bình ôn nhu bao dung thì ra vẫn luôn ở đây, vẫn giấu sự bao dung đó trong đáy lòng cô ấy ngay tại thời điểm cô ấy cợt nhả vô lại. Khi hai người ở chung với nhau, bất luận mình tổn thương cô ấy như thế nào, cô ấy chưa bao giờ buông tay mình, cô ấy luôn chọc ghẹo như vậy, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, cô ấy luôn tốt như vậy.
Không biết vì sao, trong ngực Dương Hi như có chút nghẹn ngào, mắt có chút cay cay.
"Hi nhi, có sao không?" Thấy Dương Hi không có động tĩnh, Giang Bình đành phải kêu nàng.
"Đau không?" Dương Hi hỏi câu vô nghĩa, bị thương như vậy ai cũng phải đau. Nàng dùng tay đầy máu của mình khẽ kéo áo Giang Bình ra, làm cho Giang Bình rít lên một hơi lạnh——miệng vết thương đã muốn ngừng chảy máu, nhưng bị dính vào áo, kéo ra như vậy thật sự rất đau.
Vết thương do móng nhọn gây ra bại lộ trước mặt Dương Hi, vết thương rất nhiều, có sâu có cạn, trong đó có vài cái rất sâu, da thịt tróc bong, nhìn thấy ghê người. Vết thương vốn đã ngừng chảy máu lại bị hành động kéo áo nhẹ nhàng này làm cho bắt đầu thấm ra bên ngoài, tơ máu đỏ tươi, không nhiều lắm, nhưng lại làm cho Dương Hi hết sức khổ sở.
"Cô đừng động đậy, tôi gọi Phương Bồi đến đây." Thanh âm Dương Hi có chút run run.
"Không cần đâu. Cô cho tôi một ít thuốc chống viêm là được rồi." Giang Bình không muốn gặp Phương Bồi.
Dương Hi cũng không để ý cô, đi tìm điện thoại di động, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được, mới nhớ ra lúc trưa nghe tin Giang Bình có tai nạn xe, khi rời khỏi nhà đã không biết ném di động đi đâu rồi.
"Hi nhi, đừng tìm, không sao đâu." Giang Bình muốn từ từ kéo áo lên, lại bị Dương HI ngăn lại.
Dương Hi tìm không thấy điện thoại có chút ảo não, lại nhìn tờ giấy ghi các số điện thoại của nhà hàng mà mẹ để lại cho mình trên tủ đầu giường, quả nhiên, mẹ cẩn thận còn ghi lại dãy số của Phương Bồi——hai năm này mình luôn ở nhà, số điện thoại có thể nhớ rõ chỉ có hai cái, chính là của ba và mẹ, số điện thoại của Phương Bồi cũng đừng mong Dương Hi có thể nhớ.
Sau khi gọi điện thoại cho Phương Bồi xong, Dương Hi nói với Giang Bình :"Cô trước tiên đừng nhúc nhích, cần cởϊ áσ ra, mới xử lý tốt miệng vết thương được."
Không đợi Giang Bình phản đối, Dương HI đã tiến đến trước người Giang Bình, vươn tay cởi nút áo của cô. Lúc giữa trưa trở về, Giang Bình đã cởϊ áσ khoác, vì thế lúc này chỉ mặc áo sơ mi, Dương Hi thật cẩn thận cởϊ áσ cô ra, bên trong là áo ngực màu đen.
Giang Bình có chút không biết làm sao. Tuy rằng bình thường đùa giỡn lưu manh trước mặt Dương Hi không sao cả, nhưng ở trước mặt Dương Hi mà cởi sạch ra như vậy lại là một chuyện khác.
Trong phòng mở đèn sáng trưng, Giang Bình chỉ còn áo ngực làm nổi bật da thịt trắng nõn, ánh mắt Dương Hi lơ đãng xẹt qua xương quai xanh của Giang Bình, thuận theo đường cong phập phồng mà đi xuống, sau khi đi ngang qua phần nhô ra kia thì nhanh chóng di dời xuống phần eo...... Dương Hi xác định, mình cơ hồ nhìn chỗ nào cũng đều không thích hợp, cuối cùng, nàng không thể không cúi đầu, che dấu sự khẩn trương cùng xấu hổ của mình.
Dương Hi khẩn trương, lại làm cho Giang Bình đột nhiên cảm thấy thoải mái. Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Giang Bình nhịn không được muốn ghẹo nàng, vì thế vươn tay nắm lấy cằm của nàng :"Sao vậy? Bị chấn động trước sắc đẹp của bổn tiểu thư à?"
Con gái gì mà không biết xấu hổ vậy trời! Trong lòng Dương Hi mắng một câu này, vốn ngượng ngùng giờ lại mất đi không ít, nhưng không muốn lại đấu đá với cô——thân thể của cô ấy quả thật rất đẹp, vô cùng đẹp. Dáng người cân xứng, lồi lõm đúng chuẩn, da thịt nhẵn nhụi trắng mịn, mặc dù gầy nhưng chỗ nào cần có thịt thì sẽ có thịt.
Trấn định tinh thần, Dương Hi xoay người đi đến tủ quần áo lấy ra cái áσ ɭóŧ dạng hở lưng*, ra lệnh với Giang Bình :"Xoay người."
(* : halter vest, bạn nào không biết thì google nhé) Sau khi Giang Bình xoay người, Dương Hi cởϊ áσ ngực của cô, ném sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng mặc cái áσ ɭóŧ kia lên người cô. Xong một loạt động tác liền mạch lưu loát, Dương Hi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn thấy vết thương lộ ra trên lưng cô, trong lòng lại có chút khó chịu :"Nằm sấp lên trên giường đi, chờ một lát Phương Bồi sẽ đến."
Giang Bình ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nghiêng đầu nhìn Dương Hi :"Không cho tôi động đậy?"
"Bị như vậy rồi còn động cái gì? Chờ Phương Bồi đến cho cô thuốc rồi nói tiếp." Thanh âm Dương Hi vẫn đạm mạc như cũ.
"Vậy còn cơm tối?" Giang Bình nhớ đến chức trách của mình. Hai người hồi trưa không ăn cơm, lúc này chắc chắn đói rồi.
"Tôi gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Cô không cần bận tâm." Dương Hi nhớ đến việc này, cầm lấy bảng điện thoại mẹ để lại, xoay đầu hỏi Giang Bình :"Ăn cái gì?"
"Món cô thích là được." Giang Bình mỉm cười nhìn nàng, đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Hi làm việc vặt gì đó. Phải nói, đây là một sự tiến bộ. Có thể làm cho nàng được như vậy, dù bị thương cũng rất đáng giá.
Dương Hi gọi điện thoại xong, bị Giang Bình nhìn chằm chằm mình còn ngây ngô cười làm nàng có chút không được tự nhiên :"Làm gì đó?"
"Sớm biết bị thương được đãi ngộ tốt như vậy, tôi đây sớm một chút để mình bị thương là tốt rồi." Giang Bình cười càng tươi.
Dương Hi quăng cho cô một ánh nhìn xem thường, mở ngăn kéo đồ ăn vặt ra, cầm miếng thịt bò đưa cho Giang Bình :"Ăn trước đi."
"Hi nhi đối với tôi thật tốt." Giang Bình nằm sấp, bắt đầu chuyên tâm đối phó miếng thịt bò trong tay.
Dương Hi nhìn dáng vẻ của cô, tự nhiên nhớ đến con chó nhỏ. Ý tưởng này làm cho nàng muốn cười.
Hai người tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt, Phương Bồi đã đến rồi. Phương mỹ nhân chỉ nghe Dương Hi nói đại khái bị ngoại thương, cứ tưởng chân nàng không tốt. Đến khi vào cửa lớn Dương gia mới phát hiện, Dương Hi vẫn bình thường, chờ mình đến điều trị, không ngờ lại là Giang Bình.
Phương Bồi cố gắng duy trì bình thản, nhưng vẫn có sắc mặt nhịn không được mà biến thành màu đen. Về chuyện của cô gái này, lần trước đã nói với Dương Khanh, Dương Khanh nói sẽ xử lý, Phương Bồi cũng an tâm. Dù sao, chính là trợ lý bên cạnh Dương Khanh, đến đây chăm sóc Dương Hi mà thôi, Dương Khanh bất cứ lúc nào đều có thể điều cô ta đi. Không nghĩ tới hôm nay đến, cô ta còn ở đây.
Không chỉ còn ở Dương gia, thậm chí còn ở trong phòng Dương Hi, trên giường Dương Hi, thậm chí mặc kiểu áσ ɭóŧ kia, càng làm cho Phương Bồi cảm thấy không tiếp nhận nổi chính là vết thương của Giang Bình.
Vết thương do móng cào mà ra.
Ở trong phòng này ngoại trừ mình và Giang Bình, cũng chỉ còn một người là Dương Hi. Vết thương này dùng đầu gối nghĩ cũng biết là do Dương Hi làm. Mà vị trí chỗ bị thương, vừa vặn là nơi khi ôm người thuận tay có thể chạm đến, trong đầu Phương Bồi không khỏi liên tưởng đến một ít hình ảnh điên cuồng kia......
Trong lòng Phương Bồi ngập tràn khó chịu, tay cầm tăm bông nhúng thuốc sát trùng chà thật mạnh lên trên miệng vết thương của Giang Bình.
Giang Bình không khỏi lớn tiếng hét rầm lên. Con nhỏ này, dụng công báo thù riêng đây mà. Cho dù là thích Dương Hi, cho dù là chán ghét mình, cũng không cần phải trả thù một bệnh nhân như vậy chứ, đúng là không có đạo đức nghề nghiệp gì cả.
Dương Hi ở bên cạnh chau mày, phải biết rằng, vết thương này của Giang Bình là chính mình làm, cô ấy là vì chăm sóc mình :"Cô nhẹ tay chút được không?"
Ngữ khí chất vấn, làm cho trong lòng Phương Bồi lại càng không có tư vị, nhưng cũng không thể phát hỏa đối với Dương Hi :"Miệng viết thương cần khử độc, thuốc kháng độc khi thoa trên vết thương sẽ có chút đau. Nhưng cái này là cần phải xử lý, phòng ngừa bị cảm nhiễm."
Trong phòng lâm vào một trận im lặng, Phương Bồi cấp thuốc cho Giang Bình đâu vào đấy xong thì nói với Dương Hi :"Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì, không cần lo lắng." Nói xong, ánh mắt có chút mất tự nhiên xẹt qua bàn tay Dương Hi.
Giang Bình thấy bầu không khí tựa hồ có chút lạnh, cũng lười so đo với Phương Bồi :"Cám ơn."
"Không có chi." Thanh âm Phương Bồi có chút khô quắt, nói xong liền dọn dẹp này nọ rồi rời khỏi. Có lẽ rất nhiều chuyện, cần phải nói cặn kẽ với Dương Khanh mới được.
----
5 chương nữa :(