Sau khi ăn cơm xong, điện thoại di động của Giang Bình vang lên. Giang Bình rất bất ngờ, bất luận là người ở Mỹ Diệp hay là Trương Tử Thanh, mình đều đã dặn họ là không được gọi điện cho mình rồi mà.
Cầm điện thoại lên xem, là Dương Khanh. Giang Bình nhìn thoáng qua Dương Hi, nàng ngồi trên ghế salon xem TV, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Giang Bình đi ra ngoài ban công, đóng cánh cửa thủy tinh lại, xác định Dương Hi không thể nào nghe được mới nhấn nút nghe.
"Dương đổng." Giang Bình chào hỏi.
"Cô biết Hi nhi có thể là đồng tính luyến ái, mặc dù tôi không cổ hủ đến mức hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhưng mà tôi hy vọng Giang tổng hiểu, làm người thừa kế của Phổ Dương, tôi đối với Hi nhi hy vọng lớn vô cùng, trên thương trường cũng vô số ánh mắt dòm ngó nó. Tôi lúc đầu cũng đã nói rất rõ ràng với Giang tổng, tôi hy vọng chính là, Hi nhi có thể thoát khỏi bóng ma trong lòng, quay về Phổ Dương, tìm một người đàn ông thích hợp rồi kết hôn. Kỳ vọng này của tôi, cũng là con đường tốt nhất dành cho Hi nhi." Lời nói của Dương Khanh rất trực tiếp. Phương Bồi đã gọi điện cho ông, nói Giang Bình bị bệnh, Dương Khanh có chút lo lắng, cho nên hỏi cẩn thận chi tiết, lúc nghe đến cô và Dương Hi cùng nhau ngủ chung trên giường lớn, Dương Khanh cũng biết mối quan hệ của hai người không phải tầm thường. Dù sao, phòng của Dương Hi không phải người nào cũng có thể tùy tiện vào, huống chi là giường của nàng.
Giang Bình không ngờ rằng Dương Khanh gọi điện thoại đến là vì chuyện này, tuy nhiên, không cần suy nghĩ, Giang Bình cũng biết tất nhiên là do vị bác sĩ kia tiết lộ——quả nhiên không phải là người gì tốt. Chỉ sợ là thầm lén để ý Hi nhi đã lâu. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Giang Bình vẫn giữ vững thói quen bình tĩnh khi đối diện với người ngoài :"Dương đổng không cảm thấy, Hi nhi có thể tiếp nhận tôi tiến vào căn phòng của cô ấy là một đột phá sao?"
"Nhưng tôi hy vọng Giang tổng đột phát không phải là lợi dụng thủ đoạn như vậy. Hi nhi hôm nay trở thành như vậy, một phần cũng bởi vì tôi và mẹ của nó đã không cách nào biết được mối quan hệ đồng tính kia. Tôi không hy vọng bi kịch tái diễn." Dương Khanh kiên quyết ý kiến của mình. Lúc ông biết Giang Bình và Dương Hi có thể liên quan với nhau thì đã rất tức giận.
"Dương đổng, nếu như ông cảm thấy Hi nhi có thể tiếp nhận người khác tiến vào căn phòng của cô ấy là biểu thị mối quan hệ mập mờ của hai người đó, vậy suy nghĩ của Giang đổng không khỏi có chút hẹp hòi, vì sao ông không cảm thấy, đây là một tiến bộ của Hi nhi, cô ấy đối với người khác đã mở ra không gian của cô ấy rồi, hôm nay là tôi, sau đó sẽ là những người khác, bao gồm ông và bà Dương. Bây giờ, ông bởi vì tôi đã vào phòng của cô ấy mà cảm thấy chúng tôi có gì đó, là bởi vì tình trạng Hi nhi luôn cự tuyệt người ngoài, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông, tình trạng như vậy vừa vặn là căn bệnh mà chúng ta cần phải thay đổi. Tôi không hy vọng Dương đổng cực đoan cho rằng sự phát triển tốt đẹp lại là một mối quan hệ bất chính. Nếu không, theo như suy nghĩ của Dương đổng, vậy thì ngay cả ông và bà Dương cũng đều không thể tùy tiện vào căn phòng màu tím tràn đầy bi thương mà đáng lý chỉ có một mình Hi nhi, tôi đây lấy trách nhiệm của thân phận bác sĩ tâm lý mà nói cho ông biết, Dương đổng, ông đã bị Hi nhi đồng hóa, hơn nữa còn nhìn nhận trạng thái bệnh của cô ấy là bình thường." Giang Bình nói vòng vo, không bàn đến chuyện tình cảm, chỉ dùng thân phận chuyên nghiệp để giải vây.
Dương Khanh trầm mặc một chút :"Hy vọng cô nói là đúng sự thật."
"Thời gian có thể chứng minh tất cả." Giang Bình không hề nhượng bộ chút nào.
"Như vậy chúng ta có phải nên làm một ước định tương lai hay không?" Dương Khanh là tay lão luyện trên thương trường, không phải là đứa trẻ ba tuổi, Giang Bình nói có thể là đúng, nhưng Phương Bồi nói cũng không phải không có khả năng. Chỉ hai ba câu mà muốn loại bỏ nghi ngờ của ông, vậy thì quá đánh giá thấp Dương Khanh rồi.
"Mời Dương đổng nói."
"Đợi đến khi Hi nhi quay trở lại xã hội, tôi hy vọng cô làm cho khoảng thời gian Hi nhi phải trị liệu tâm lý này trở thành lịch sử mà vĩnh viễn không có người nào biết."
"Đây là quyền lợi của bệnh nhân." Giang Bình đồng ý, tuy nhiên, khẳng định còn có ý sau.
"Tôi cũng hy vọng khi đó, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Hi nhi nữa. Nếu như cô đồng ý, như vậy, coi như là điều kiện phụ thêm, đến lúc đó, đầu tư của tôi cho Mỹ Diệp sẽ tăng thêm một nửa so với yêu cầu của cô. Mà cổ phần, không cần tăng thêm." Dương Khanh vì con gái của mình đưa ra điều kiện rất hậu đãi.
"Ông là người cha tốt." Giang Bình đột nhiên trả lời
"Tôi cần một câu trả lời chắc chắn của Giang tổng." Dương Khanh không muốn tiếp nhận đáp án nước đôi mập mờ.
Giang Bình cười khổ, không biết tại sao, trong lòng ẩn ẩn đau :"Dĩ nhiên...Tôi hứa với ông."
"Hy vọng cô không quên những lời hôm nay." Dương Khanh nhấn mạnh.
"Giang Bình từ trước giờ luôn giữ lời, huống chi, Mỹ Diệp còn phải dựa vào Dương đổng." Thanh âm Giang Bình bình tĩnh, nhưng cảm thấy có một cổ khí ngăn ở l*иg ngực, làm cho người ta có chút khó chịu.
"Cám ơn cô, bác sĩ Giang."
Cúp điện thoại, Giang Bình cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn cây cối bên ngoài nhà, yên tĩnh lạnh lẽo dưới bầu trời mùa thu. Aiza, thế gian này, có bao nhiêu chuyện có thể hợp tâm ý mình đây? Mình đối với Dương Hi có lẽ cũng có chút gì đó khác thường, nhưng vẫn chưa nghĩ qua phải ở bên cạnh cô ấy. Chẳng qua là không nghĩ tới, còn chưa bắt đầu, cũng đã xác định kết quả rồi. Trói buộc như vậy, làm cho người ta cảm thấy quá mệt mỏi, quá vô vị. Cái này chính là cuộc sống của con người sao, quá nhiều chuyện thân bất do kỷ. Cho nên đối với tương lai, không cần thiết suy nghĩ quá nhiều, bởi vì tất cả đều chưa chắc vận hành theo những gì mà mình đã nghĩ.
Thở dài, Giang Bình bỏ lại những thứ thương cảm kia, nhìn lại điện thoại di động, mới phát hiện mình và Dương Hi nháo loạn hai ngày này, điện thoại của mình cũng đã có đến mười mấy tin nhắn, còn có mấy cuộc gọi nhỡ, dĩ nhiên, cuộc gọi nhỡ cũng là Dương Khanh, gọi đến vào lúc mình và Dương Hi đang ngủ. Về phần tin nhắn, theo thứ tự mở ra xem, ngoại trừ tin nhắn hỏi thăm tin tức của Trương Tử Thanh, chính là tin nhắn của mấy người quản lý ở Mỹ Diệp.
Vẫn là những chuyện đó, vẫn là phân tranh của những người đó, và những oán trách kiện tụng của vật hy sinh trước cuộc phân tranh, và những kẻ nịnh nọt sau thắng lợi. Đương nhiên trong số đó có vài tin nhắn báo cáo về doanh số, cho dù là ai có thói quen tô son trét phấn để hòng che mắt mọi người cho rằng thiên hạ thái bình, nhưng vẫn không thể che đậy được các con số, những số liệu đau thương mà không ai dám nhìn đến.
Điều bi ai nhất của một người quản lý chính là bất luận mình cố gắng như thế nào cũng không cách nào tránh khỏi thân cận tiểu nhân, rời xa hiền thần. Bởi vì hiền thần đã sớm bại trận trong cuộc đấu tranh, mà tiểu nhân cũng đã bao vây chặn mình lại, làm cho mình lực bất tòng tâm. Lúc học môn lịch sử cũng có nói quân vương vô năng, không thể phân biệt sai trái, không thể thanh khiết liêm minh, đến hôm nay mình làm chủ, mới biết được có một số việc quá phức tạp, khác xa hoàn toàn với tưởng tượng của mình.
Lúc mới đến, bạn không thể nào làm rõ đúng sai, đến khi bạn đã có thể hiểu rõ tình hình, thì đã muộn, nếu muốn nhổ tận gốc khối u ác tính, bạn còn phải đắn đo xem khối u này đã sinh trưởng trên đại động mạch của bạn hay chưa.
Nhớ đến Mỹ Diệp, Giang Bình chỉ có thể thở dài một tiếng.
Cất điện thoại vào, Giang Bình trở lại phòng khách, Dương Hi đang tựa vào trên ghế salon, mặc dù đang mở TV nhưng nàng cũng không hề xem.
"Uống thuốc đi." Giang Bình nhẹ nhàng nói, sau đó rót ly nước cho Dương Hi :"Tôi đi lấy thuốc cho cô."
"Tôi uống rồi." Dương Hi nhìn sang rèm cửa sổ, không được kéo lại đàng hoàng, nàng nhíu mày.
Giang Bình xoay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của nàng, hiểu ý của nàng, xoay người đi kéo rèm cửa sổ lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Hi :"Sở Hạnh gọi điện thoại cho tôi. Mỹ Diệp thật là làm cho cô ấy muốn bể đầu sứt trán."
Dương Hi không lên tiếng. Ánh mắt thế nhưng ảm đạm một chút. Hôm nay nghe cái tên Sở Hạnh này, hoàn toàn không giống với khi lần đầu nghe đến. Cô ấy là người cuối cùng của Sở gia, là em gái mà Sở An thương yêu, là người mà Sở An muốn bảo vệ, nhưng không thể bảo vệ, mà hôm nay bởi vì Sở An đã ra đi, phải đứng vào vị trí lãnh đạo ở Mỹ Diệp. Nhắc đến người này, trong lòng Dương Hi vừa cảm thấy có lỗi vừa tràn đầy thương cảm. Sở Hạnh này cũng giống như mình, là một người bị bỏ rơi.
Sự qua đời của Sở An có liên quan rất lớn đến bản thân mình, còn sự bất hạnh của Sở Hạnh, lẽ nào lại có thể hoàn toàn không liên quan đến mình?
"Cô ấy nhờ tôi nói chuyện với cô một chút." Giang Bình nói xong, bắt đầu uống thuốc.
"Nói chuyện gì?" Dương Hi cũng không xác định Sở Hạnh có biết mối quan hệ của mình và Sở An hay không, cho nên lúc nghe được hai chữ nói chuyện này, nàng không khỏi có chút khẩn trương.
Giang Bình cân nhắc, nhất định phải tranh thủ để Dương Hi làm quản lý sau lưng của Mỹ Diệp, nếu không, đợi đến khi Dương Khanh có thể thực hiện lời hứa, Giang Bình thật sợ Mỹ Diệp đã đứng bên bờ vực thẳm rồi. Dù sao, vấn đề tâm lý của Dương Hi, lúc nào mới có thể hoàn toàn tiếp xúc, mình vẫn không thể nào nắm chắc được, "Tôi đã nói với cô ấy, sức khỏe Dương tiểu thư không tốt lắm, không muốn đi làm. Cô ấy nói, Mỹ Diệp hiện tại đang tranh thủ cùng Phổ Dương hợp tác, cùng Dương đổng trao đổi cũng rất tốt, nếu như Dương tiểu thư đồng ý, Mỹ Diệp có thể lui một bước, Dương tiểu thư không cần đi làm, đương nhiên càng không cần đến Mỹ Diệp, cũng không cần phải giữ chức gì. Khi có vấn đề hay nghi vấn về quyết sách, cô ấy sẽ gửi thư nhờ Dương tiểu thư cố vấn. Dương tiểu thư chỉ cần đưa ra phương án là tốt rồi. Về phần thù lao..."
Không đợi Giang Bình nói xong, Dương Hi đã lắc đầu :"Không bàn chuyện thù lao."
"Ý của Dương tiểu thư có phải là....." Giang Bình nhìn vẻ mặt Dương Hi, có vẻ là có khả năng.
"Nếu cô ấy tin tưởng tôi, vậy tìm tôi đi. Về phần liên lạc, đều giao cho cô. Tôi không muốn gặp người ngoài, cũng không muốn cùng người ngoài liên lạc. Sự tình của Mỹ Diệp, cô ấy có thể hỏi tôi, thế nhưng ý kiến của tôi chỉ là để tham khảo, cô ấy tiếp nhận bao nhiêu thì tùy cô ấy, dù sao tôi cũng đã hai năm không tiếp xúc với chuyện làm ăn rồi." Dương Hi quyết định để tâm đến Mỹ Diệp, dù sao đó cũng là tâm huyết của Sở An, mà người đang gặp khó khăn hiện tại lại là người thân duy nhất còn lại trên đời này của Sở An. Đây là trách nhiệm của mình, cũng là bù đắp duy nhất mình có thể làm cho người của Sở gia.
"Hi nhi thật là một người tốt, cô ấy biết được nhất định sẽ rất vui." Giang Bình vui vẻ nở nụ cười. Với lại, để Dương Hi làm người điều khiển phía sau, dù sao cũng tốt hơn người ngoài nghề như mình.
Trong lúc Dương Hi vẫn còn chưa hiểu vì sao Giang Bình lại vui như vậy, thì một tay Giang Bình đã ôm lấy nàng, lại đột nhiên hôn lên môi nàng một cái :"Vậy Hi nhi muốn cái gì đây? Lát nữa tôi sẽ nói cho cô ấy biết, bảo cô ấy gửi đến cho cô."
Dương Hi bị cái hôn môi này làm cho có chút thất thần :"Sao tôi cảm thấy cô không giống như là người của Phổ Dương, giống như là người của Mỹ Diệp vậy."
Giang Bình sững sờ :"Dương đại tiểu thư không thể nói lung tung như vậy nha, đây có thể xem là tội lớn tư thông với địch đó. Tôi vui vẻ, là bởi vì Sở Hạnh là bạn của tôi, huống chi nghe chuyện của cô ấy, tôi là một người thiện tâm như vậy, nên sẽ cảm thấy khó chịu, Dương tiểu thư đồng ý giúp cô ấy, tôi dĩ nhiên vui vẻ, chuyện này chứng minh tôi đi theo Dương tiểu thư là không sai, Dương tiểu thư cũng có một tấm lòng lương thiện nha."
Dương Hi cau mày, Giang Bình lại bắt đầu thành gà mẹ rồi, chịu không nổi.
"Nói đi, muốn Sở Hạnh cung cấp những thứ gì?"
"Trước mắt gửi cho tôi báo cáo tài vụ hai năm qua, bao gồm tình trạng thay đổi nhân sự." Dương Hi không muốn nghe Giang Bình lải nhải, vội vàng nói vấn đề chính.
Giang Bình gật đầu, đột nhiên phát hiện, lúc này trong đôi mắt của Dương Hi có chút thần thái mà trước đây chưa từng có——Dương Hi, quả thật là người của thương trường. Chỉ có người như vậy, khi nói đến những việc này, thì ẩn sâu bên trong đôi mắt mới lộ ra sự quả cảm và túc trí bẩm sinh như thế.
Việc này, hẳn có thể xem như là bước đầu tiên Dương Hi trở lại xã hội rồi.