Khi Dương Hi tỉnh lại, Giang Bình đã ngủ lại lần nữa. Phương Bồi đã đi rồi, để lại một ít thuốc, cuối cùng lời dặn của bác sĩ không phải để lại cho Dương Hi, mà ngược lại để lại cho Giang Bình.
Căn phòng âm u, làm người ta không phân rõ thời gian, đầu óc hỗn độn, Dương Hi cảm giác như có một bầu trời đen kịt trước mắt. Về nhà đã mấy ngày rồi, nhưng giống như trải qua một giấc mơ. Lãnh địa mà mình không cho người khác xâm lấn thì hôm nay đã thành nơi dưỡng bệnh của Giang Bình. Dương Hi cảm thấy không nên, nhưng lại thấy lúc cô ấy bị bệnh mà mình lại đuổi cô ấy ra ngoài, thì lại càng không nên. Huống chi, lần này cô ấy sinh bệnh rất có thể liên quan đến mình.
Dương Hi có chút vô thần nhìn trần nhà, trong suy nghĩ vừa lúc hiện ra một đoạn ngắn về bánh bao đậu. Nghĩ nửa ngày, đột nhiên cảm giác mình rất buồn cười——tại sao có thể đem bộ ngực của con gái mà nghĩ thành bánh bao đậu đây?
Nghiêng đầu nhìn xem Giang Bình, cô đã ngủ say, nóng sốt làm cho cô tiêu hao thể lực rất lớn, người cũng lộ ra vẻ suy yếu. Dương Hi cứ như vậy nghiêng đầu, rất chân thành nhìn cô. Gương mặt xinh đẹp anh tuấn, giống như Sở An, nhưng lại hoàn toàn không giống. Sở An có mị lực thành thục của người phụ nữ, đó là câu hồn đoạt phách, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi lời nói mỗi cử động, đều có sự phong tình thành thục đặc biệt của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đời.
Mà Giang Bình không phải như vậy, Giang Bình giống như là một cuốn sách sạch sẽ, không có gì phong tình, không có gì yêu mị, không có cử chỉ gì quyến rũ người khác, nhưng khi bạn lật ra trang thứ nhất, thì lại có khao khát muốn lật tiếp, một loại sạch sẽ, phong phú, tràn đầy thanh tĩnh và hấp dẫn, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Hiện tại, cô ấy yên lặng như vậy mà nằm ở bên cạnh mình, nằm ở trên giường mình, mang theo một thân đầy dấu hôn. Không còn sự ồn ào đáng ghét hàng ngày, khiến người khác cảm thấy bình yên, dễ gần gũi.
Là mình làm sao? Cái câu hỏi này cứ quanh quẩn mãi trong lòng Dương Hi thật lâu rồi, nhưng mà giờ khắc này nó lại không còn quan trọng một chút nào. Vốn sợ là do mình làm, bởi vì chuyện đó đi ngược lại với ý định ban đầu của mình, những sự tình khi say rượu, Dương Hi không muốn đối mặt, vì thế tìm cho mình vô số lý do, nhưng yên lặng mà suy nghĩ lại, không phải là mình, còn có thể là ai?
Thật buồn cười, trốn tránh là bản năng đầu tiên của con người, bởi vì hai năm qua, mình vẫn tự nói với mình, cả đời này, mình chỉ có một đoạn tình yêu, cả đời này, mình chỉ thuộc về Sở An, không bao giờ động tâm đối với người khác nữa.
Trung thành là mình đã tự vẽ một vòng tròn cho mình; hồi ức, là an ủi tâm linh duy nhất mà mình tự mang lại cho bản thân, người trong trí nhớ đã đánh bại tất cả những người khác trên toàn thế giới, vĩnh viễn không ai có thể thay thế chị ấy, chị ấy là nguồn suối duy nhất mang lại bi thương lẫn vui vẻ cho mình, chị ấy không có ở đây, mình cũng đã chết.
Đây là một định nghĩa, nếu như mình phá vỡ nó rồi, vậy đó chính là mình thừa nhận mình cũng không phải dạng người trung thành với tình yêu như mình đã nghĩ. Vậy giá trị của bản thân tình yêu lại nằm ở đâu? Lúc mình bắt đầu nghi ngờ lòng trung thành, thì chẳng phải sự tốt đẹp của tình yêu đã bị mình đánh nát rồi sao.
Thì ra là, mình đang sợ hãi. Thì ra là trong hai năm qua, mình đã gác lại lòng mình, làm cho mình trở thành tín ngưỡng của bản thân mình, cho dù cô đơn đau khổ, cũng mãi kiên trì với tín ngưỡng này. Người khác nếu không hiểu, đó là bởi vì người khác không hiểu tình yêu. Nhưng hiện tại, mình hình như đã bắt đầu lật đổ tín ngưỡng của mình rồi.
Tình yêu, không phải trong đời chỉ có một lần sao?
Trong lòng đột nhiên xông lên một tia bi thương.
Mình thật sự sẽ yêu cô ấy? Thời điểm quay trở lại câu hỏi quyết định tất cả này, Dương Hi bắt đầu cười mình ngốc. Tất cả đều không có bắt đầu, mà mình đã bởi vì kết cục mà quấn quít rồi. Ngoại trừ cái đoạn sau khi say rượu kia, mình đối với cô ấy cũng không có gì đặc biệt, cô ấy chẳng qua là kẹo da trâu mà mình muốn đuổi đi, vẫn là Đường Tăng suốt ngày lải nhải xung quanh mình không chịu ngừng nghỉ.
Mình chán ghét cô ấy. Nếu như nói cô ấy có cái gì đặc biệt, chẳng qua là cô ấy có công phu quấn người thượng thừa làm cho mình không cách nào thoát khỏi cô ấy mà thôi. Việc này cùng yêu có quan hệ gì?
Là tự mình nghĩ nhiều. Dương Hi tự tạo một lối thoát cho tâm trạng đang hỗn loạn của mình, tất cả cảm xúc đều được kết thúc. Thật ra thì không có gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Hai tay Dương Hi chống xuống giường định ngồi dậy, có chút mê muội, không biết là do ngủ nhiều hay do đói bụng, thân thể có chút rã rời. Giang Bình bị bệnh, không thể nấu cơm, nhưng thời gian qua đi, bụng tất nhiên sẽ đói. Nếu như là một mình Dương Hi, nàng có thể tùy tiện lấy chút đồ ăn vặt để lấp đầy bụng, cũng coi như xong, nhưng nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường, Dương Hi cảm thấy mình bất luận thế nào cũng phải nấu một chút gì đó.
"Bác sĩ nói, cô cũng có chút cảm, có để thuốc lại cho cô, cô uống trước một liều đi." Không biết Giang Bình tỉnh lại lúc nào. Lời nói mạch lạc rõ ràng.
"Ừ?" Dương Hi có chút bất ngờ, lúc nãy mình vừa mới nhìn cô ấy, cô ấy rõ ràng là đang ngủ mà.
"Thuốc ở trên tủ đầu giường." Giang Bình thêm một câu, sau đó ngồi dậy.
"Cô khỏe chút nào chưa?" Dương Hi đưa tay sờ trán của cô, có vẻ như không còn sốt nữa, "Cô vẫn còn nóng một chút."
Giang Bình lắc đầu, nghiêm trang nói :"Không sao rồi, uống thuốc đã đỡ rồi. Nhưng chúng ta cứ ngủ như vậy, không bệnh chết thì cũng đói chết."
Dương Hi không nhịn được mà bật cười :"Cô đúng là không thể bệnh được, hậu quả quá nghiêm trọng. Cô phải mau khỏe lại, nếu không tôi phải gọi điện cho ba, kêu ông ấy lại tìm bảo mẫu khác cho hai chúng ta."
Khó có được lúc Dương Hi nói chuyện có một chút ấm áp, thậm chí còn pha thêm một chút hài hước. Giang Bình cười lên :"Vậy cũng không được, đó là công việc của tôi, chén cơm của tôi, là giá trị của trợ lý Dương đổng mà tôi làm, người khác không thể đoạt lấy, chăm sóc cô chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, vậy đợi tôi trở về Phổ Dương rồi thì làm gì còn địa vị nữa á?" Giang Bình lại bắt đầu thành Đường Tăng rồi. Cái này tựa hồ đã thành bản năng.
"Tốt nhất là bị đuổi ra khỏi cửa." Dương Hi nói thẳng. Tuy nói như thế, nhưng thật sự không lạnh lùng chút nào.
Giang Bình ngồi tựa vào đầu giường, giương mắt nhìn Dương Hi thật lâu, qua một lúc sau, đến lúc Dương Hi cảm thấy cả người không được tự nhiên mới mở miệng nói :"Hi nhi, cô đến đây."
"Làm gì?" Dương Hi nhíu mày. Dự cảm không tốt. Nhưng mà ánh mắt Giang Bình hiền lành, vẻ suy yếu sau cơn bệnh, nghĩ một hồi, đoán chừng cũng không dám làm gì.
"Đến đây." Giang Bình mỉm cười gọi nàng. Vạn phần ôn nhu.
Dương Hi nháy mắt một chút, suy nghĩ tiếp, rốt cuộc vẫn là đi qua.
"Ngoan, nằm sấp xuống." Vẻ mặt Giang Bình càng thêm ôn nhu, thanh âm thì suy yếu hơn, giống như nhẹ nhàng vuốt ve đến cả lỗ chân lông của người ta, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Dương Hi bị mê hoặc. Nghe cô ấy một lần đi, dù sao hôm nay là thiếu nợ cô ấy. Dương Hi xoay người nằm sấp xuống giường.
Không lường trước được, một con mèo bệnh như Giang Bình giống như mới chích liều thuốc kháng sinh vậy, đột nhiên tung người lên đè xuống người Dương Hi, thoáng chốc ngồi vững vàng trên hông Dương Hi. Dương Hi thét lên muốn thoát ra nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Khi đang la lên bị mắc lừa thì phía mông phát ra tiếng bốp bốp và kế đó là cảm giác đau rát bỏng.
"Cô dám bắt nạt tôi! Cô dám chơi tôi! Không cho cô bài học, cô thật sẽ nghĩ tôi là con mèo bệnh đúng không!" Từng thanh âm thanh thúy vang lên, Giang Bình một bên quở trách, một bên không chút suy nghĩ mà nhanh tay vỗ liên tục từng cái xuống mông Dương Hi. Đánh mãi cho đến khi trong miệng Dương Hi gào khóc kêu lên.
"Tôi bắt nạt cô hồi nào." Dương Hi đập tay đá chân, đáng tiếc cái tư thế nằm sấp này thật sự không có năng lực phản kháng. Chỉ có thể để Giang Bình tùy ý mà đánh vào mông mình.
"Còn nói không có. Cô còn không biết xấu hổ. Cô rót rượu cho tôi, làm cho tôi say, trói tôi vào bàn trà, mặc tôi ngủ trên sàn nhà lạnh như băng. Cô còn dám nói không có chơi tôi? Cô đúng là loại bại hoại không có lương tâm! Tôi hôm nay không xử lý cô đàng hoàng, cô sẽ không coi ai ra gì mà." Giang Bình hung hăng đánh, càng đánh càng căm phẫn. Dám đem mình trói lại rồi giày xéo mình, cho dù coi như hai người muốn lên giường, vậy cũng phải là mình chủ động, khi nào mới tới phiên tên nhóc này giở trò đó trước chứ.
Giang Bình càng nghĩ càng giận, đánh đến tay mình cũng đau, vẫn còn chưa hả giận.
"Giang Bình cô bị bệnh hả, cô cút ngay cho tôi! Dám đánh tôi!" Hai tay hai chân Dương Hi đấm đá loạn lên, vừa ủy khuất, vừa tức giận. Một chút áy náy đối với Giang Bình này trong khoảnh khắc bay lên chín tầng mây. Cái người ác độc như vậy, nên trói ở bàn trà, nên cho ngủ trên sàn nhà, nên bị bệnh tật hành hạ, sau đó ném thật xa cho chó ăn.
"Tôi chính là muốn đánh cô, đánh cô thì thế nào?" Giang Bình tiếp tục đánh. Không đánh không hả giận mà.
Dương Hi bất động, không giãy dụa, cũng không la hét. Trong lòng lạnh xuống——đây chính là Giang Bình, không ôn nhu một chút nào, không nói đạo lý một chút nào. Loại con gái này tốt nhất là cút xa một chút! Chờ chân mình khỏi hẳn rồi, lập tức phải làm cho cô ta biến mất. Cách xa cuộc sống của mình.
Giang Bình cảm nhận được sự yên tĩnh của Dương Hi, cánh tay không khỏi chậm lại, vốn là mười phần lực đạo giờ cũng suy yếu đi. Oán khí trong lòng cũng giảm xuống phân nửa, nhìn bàn tay đỏ ửng của mình, đoán chừng nàng cũng rất đau rồi.
"Đau không?" Thanh âm Giang Bình nhu hòa.
Dương Hi hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô.
"Ngoan, để tôi xem." Thanh âm Giang Bình thật nhẹ nhàng, đưa tay kéo quần Dương Hi xuống.
"Cô làm gì thế? Sắc lang!" Nói chưa hết lời, cái người ác ôn này đã kéo quần của mình xuống rồi. Dương Hi cuống quít ngăn cản, muốn đưa tay đi che, nhưng ngang hông đã bị tên khốn kiếp này ngồi lên, mình thật không thể nào bảo vệ vị trí sắp bị tổn hại kia rồi.
"Tôi xem có bị đánh đến sưng hay không." Giang Bình chân thành tha thiết nói. Tay cũng không chút chậm trễ, nắm quần ngủ của Dương Hi mà tụt xuống.
Vốn là da thịt trắng nõn đã bị đánh thành một mảng đỏ hồng. Giang Bình đưa tay sờ sờ, nong nóng, da rất tốt, non nớt, tràn đầy co dãn. Không nhịn được mà xoa nhẹ hai bên.
"Cút ngay!" Dương Hi nộ khí ngút trời mà rống lên. Thật quá đáng, thật quá đáng! Cái người này quá xấu, quá lưu manh, quá vô liêm sỉ rồi. Chuyện đêm qua coi như là thật, vậy nhất định là cô ta quyến rũ mình. Vốn không phải là lỗi của mình.
Dương Hi một lần nữa tìm được lý do cho mình, đột nhiên lòng tự tin cũng tăng lên.
Giang Bình xoa nhẹ hai mông của Dương Hi xong, thu lại hai bàn tay, kéo quần Dương Hi lên lại. Sau đó cẩn thận ấn ấn một chút, thay đổi vị trí, cũng không để ý sự phản kháng của Dương Hi, có chút mệt mỏi mà gục trên lưng Dương Hi, đầu dựa vào vai Dương Hi :"Bảo bối à, đau không?"
Thanh âm vô cùng dịu dàng, cũng không đợi Dương Hi trả lời, cô lại tiếp tục mở miệng :"Đánh cô, tôi cũng đau vậy, nhưng không đánh không được, cô đã leo lên đầu tôi ngồi rồi, cứ tiếp tục như vậy, còn được nữa sao?"
"Cô có ý gì?" Dương Hi bị ép đến có chút chịu không nổi.
"Cuộc sống chúng ta chung đυ.ng như vậy có thể còn rất dài. Chỉ có quan hệ hài hòa ngang hàng mới có thể lâu dài. Nếu chuyện gì tôi cũng bị cô chèn ép, sớm muộn gì cũng có ngày bị cô đuổi ra khỏi cửa, tôi Giang Bình đây thật là mất mặt còn gì?"
Dương Hi thở dốc một hơi, tàn bạo nói :"Tôi sớm muộn gì cũng làm cho cô biến mất."
"Vậy tôi chỉ có thể làm cho cô không nỡ để tôi biến đi." Giang Bình thở dài một tiếng, nhưng không có dáng vẻ ưu thương nào. Cô vén tóc Dương Hi, thuận thế ngậm lỗ tai Dương Hi, nhẹ nhàng liếʍ một ngụm :"Bảo bối, biết điều một chút nghe tôi nói, tôi tự nhiên sẽ không đánh cô."
"Cút!" Dương Hi chỉ có thể gầm thét nhưng có chút hết sức. Cái liếʍ cộng thêm hơi thở bên tai, làm cho nàng hụt hơi.
Giang Bình dĩ nhiên sẽ không cút, tay cô thuận thế từ thắt lưng Dương Hi thăm dò vào, chậm rãi vuốt ve lưng hông của nàng, nhẹ nhàng, chậm rãi. Ma sát da thịt ấm áp, làm cho người ta say mê.