Anh tìm kiếm thật lâu.
Nhân viên cửa hàng là những cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Lạc Dư Thần đẹp trai như vậy lập tức đã gây chú ý, muốn các cô không chú ý không được, thế là đã cùng nhau xúm lại xì xào bàn tán đến nửa ngày.
Cuối cùng cũng có một người gan lớn lo sợ đi tới hỏi: “Xin hỏi anh có phải là Lạc Dư Thần, anh muốn xem kiểu dáng khuyên tai nào sao? Là cho mình hay là tặng cho bạn bè?”
Mấy người khác thấy thế đã lập tức vây quanh, không dám nói lời nào, thế nhưng ánh mắt đã dính vào người Lạc Dư Thần.
Lần này mấy cô gái nhỏ cũng kiếm được một ít, vẫn kiềm chế dữ dội để không phải phát ngôn bừa bãi với ‘người xa lạ nào đó’ là Lạc Dư Thần, mỉm cười rất ôn nhu.
Anh lộ ra vẻ mặt hoài niệm, giống như là ký ức từ sâu trong tim mà lẩm bẩm nói: “Trước đây tôi hay đeo khuyên tai là Lu De Vici.”
“Em biết em biết” Các cô gái cẩn thận nói: “Đã từng thấy trong tạp chí, lúc đó có hỏi qua, đúng là do Lu đại nhân thiết kế.”
“Là do một người quan trọng đưa cho.” Lạc Dư Thần có chút lúng túng cười giải thích: “Tôi lại đem vứt nó đi, không dám nói cho người kia, và cũng không thể làm gì khác hơn là đến đây xem có hay không. Tôi đeo để cậu ấy thấy tôi mang nó trên TV mới được…”
“A~~~là bạn gái sao?” các cô gái nhỏ phát sinh một tiếng hưng phấn như muốn hét chói tai.
“Là một người rất quan trọng.” Lạc Dư Thần có chút khó khăn rồi lại mị hoặc nở nụ cười, các cô gái nhỏ thấy thế lập tức mất hồn.
“Nhưng mà..ở đây không có bán” Một cô gái sau khi suy nghĩ lại nói: “Trước đây em có hỏi qua, đó là thứ mà Lu đại nhân đặc biệt làm ra, trên thế giới hiếm lắm mới có một cái”
Vẻ mặt Lạc Dư Thần lập tức trở nên thất vọng, mọi người dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh.
“Thật ra anh có thể nhờ Lu đại nhân thử xem sao…” Một cô gái đề nghị.
“Cảm ơn, không cần đâu…” Lạc Dư Thần miễn cưỡng cười nói: “Tôi chỉ thử xem thôi…”
Sau đó anh có chút chán nản cúi đầu đi ra ngoài.
Ánh đèn trên đường rực rỡ, phồn hoa mỹ lệ, tiếng ồn vào đêm chỉ vừa mới bắt đầu. Bây giờ tôi nhìn Lạc Dư Thần lại chỉ cảm thấy dường như anh đang rất lạnh.
Tựa như cái khuyên tai ấy, lạnh như băng dưới sâu thẳm đáy hồ.
Đã đánh mất rồi thì tìm về không được. Cái giả dù có giống như đúc thì cũng vĩnh viễn không phải là cái trước kia.
Giữa chúng ta, đã sớm không còn cách nào vãn hồi được nữa. Tôi vô dụng, tuy rằng chỉ trách trời cao đất tận, hối hận tôi đã vô tri và lỗ mãng, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận mệnh rồi.
Anh khởi động xe không về nhà mà đi đến công ty.
Đã trễ thế này, đến công ty làm gì?
Tôi nhìn khuôn mặt Lạc Dư Thần trong màn đên, nhìn anh trầm ổn, trấn định dị thường, lại mơ hồ là một bầu không khí mờ nhạt khiến cho tôi đột nhiên kinh hãi.
Đừng nói là anh đang…khóc…
Không, sẽ không đâu.
Tuy rằng mấy tháng nay Lạc Dư Thần đã vượt qua rất nhiều chuyện nhưng anh cũng không đến mức điên cuồng như vậy.
Anh chạy đến bãi đậu xe dưới đất của công ty, dừng xe lại, bắt đầu hướng đến hồ nước nhân tạo mà đi.
Tôi hỏi anh: “Lạc Dư Thần, anh muốn làm gì?”
Anh vẫn cứ vậy mà đi tới, trong bóng đêm ánh mắt anh kiên định, mặt không cảm tình.
Tôi kéo anh, tôi gào anh, tôi nói: “Lạc Dư Thần, anh điên rồi.”
Anh có điên hay không tôi không biết, thế nhưng anh nhất định đã bị choáng váng ngây dại hoàn toàn, thần kinh không bình thường.
Anh muốn đi nhặt nó về, muốn tìm một chiếc nhẫn trong đêm tối từ cái hồ này hay sao?
Là anh điên hay thế giới này đều điên hết rồi? Tôi không biết, nhưng mà tôi sắp bị anh làm cho phát điên rồi.
Anh không cởi giày mà từng chút một lội vào trong nước, dường như muốn tự sát, chứng kiến anh như vậy mà tim tôi co quắp quặn đau.
Hồ này vốn không sâu cũng không ngập chết người, nhưng mà đầu tháng tư, xuân hàn xe lạnh, hồ này chỉ vừa tan băng mà thôi.
Khi anh vô tình đem khuyên tai tôi ném vào trong đó, nhất định không nghĩ rằng sẽ có một ngày anh vào đây tìm lại, huống hồ chi một thứ vật nhỏ màu bạc đang trầm ngủ dưới đáy hồ rộng lớn, như thế này khác nào mò kim đáy biển đâu?
Tôi không tin, cái người lãnh khốc lạnh lùng kia, tính cách lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ chú ý vào thực tế, một Lạc Dư Thần thô bạo, làm sao có thể trở nên ngu dại như vậy? Là bởi vì tôi sao???
Cuối cùng thì anh cũng thực sự đứng trong nước, nghiêm túc, thậm chí còn có chút thành kính cúi người xuống, tìm kiếm lục lọi.
Gió có bao nhiêu lạnh? Nước có bao nhiêu lạnh? Tìm được thì thế nào, tìm được có khiến tôi sống lại hay không?
Anh ngu ngốc như vậy làm gì? Lạc Dư Thần, anh ngu ngốc như vậy làm gì cơ chứ?!
Anh không nghe được tiếng tôi hét, cũng không có nghe tôi nói gì, anh như mất tập trung lục lọi đống bùn trong nước dường như đang mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện.
Khuôn mặt của ánh trăng là một tầng yên tĩnh. Tôi nghĩ nhất định tôi đã điên rồi, cư nhiên trầm lặng và tuyệt vọng như vậy cũng có thể thưởng thức nó, nhưng mà thời khắc này Lạc Dư Thần khiến cho tôi cảm thấy rằng anh vô cùng đẹp, ngũ quan dưới ánh trăng bị phủ lên một màu xám bạc ánh ngân quang, tựa như tinh linh trong nước, mờ ảo mà thánh khiết vô cùng.
Nhưng chung quy lại anh cũng không phải tinh linh, trên thế giới thày cũng không hề có kỳ tích.
Anh ở trong nước tìm rất lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lạc Dư Thần không chịu thua, cứ quật cường tìm, hô hấp cả anh ngày một trở nên nặng, anh đã bắt đầu run. Tôi biết anh lạnh rồi.
Nhưng anh vẫn không chịu lên bờ.
Anh lạnh cóng phát đến run lên, rồi lại vọt lên cao cầm lấy chiếc nhẫn trên ngực hôn lên đôi môi lạnh cóng, và tiếp tục tìm.
Bình tĩnh là một loại quyết liệt nhưng dần sẽ thành sự cố chấp.
Tôi cho anh là vô tâm vô tình, kết quả anh lại si muội hơn cả tôi, ngu ngốc hơn cả tôi.
Anh nợ tôi tình yêu, nợ tôi si tình, anh đã trả sạch, mười năm đó trao đổi chỉ qua ba tháng mà thôi, thế nhưng anh mang cho mình đầy thương tích, được rồi, tôi thoả mãn, không cần anh phải dằn vặt mình nữa, cầu xin anh đừng dằn vặt bản thân nữa…
Tôi bị thương, mười năm bình lặng không tính là gì, xin đừng làm tổn thương người tôi trân quý nhất, tôi không nên đòi công bằng, không nên đòi bình đẳng, tôi không muốn nhìn anh trầm mình xuống dòng nước lạnh lẽo kia, liều mạng tìm kiếm một thứ không thể tìm lại được.
Có thể tôi chỉ xin đừng yêu anh, tôi muốn anh có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và công việc bình thường.
Bất kể là ai mang lại hạnh phúc cho anh, mặc kệ cuộc sống đó có tôi tồn tại hay không.
Lúc này đây, tôi rất tin tưởng.
Bốn phía vắng vẻ không có một người qua lại, chỉ có anh ngoan cưởng đây tìm mãi một thứ vẫn không thấy.
Đã qua thật lâu, ngay cả khi ngọn đèn cũng từ từ tắt, ngay cả khi ánh trăng bạc cũng muốn biến mất, anh đã lạnh đến gần như mất đi ý thức.
Tôi kéo anh, muốn đem anh lên bờ. Thế nhưng không cách nào có thể chạm vào anh. Lạc Dư Thần đột nhiên hoảng hốt, khó khăn lắm mới ổn định lại, đột nhiên lấy tay đỡ trán, suy yếu thấy rõ. Sau đó, anh lung lay lảo đảo vài bước, dường như muốn tóm lấy vật gì đó để chống đỡ, nhưng không có gì cả, anh giống như mất đi ý thức không còn giãy giụa nữa…lập tức ngã vào trong nước.
Nước chỉ sâu ngang thắt lưng, thế nhưng anh lại giống như đá im lặng trầm vào, không hề đứng lên lại, mặc cho tôi giậm chân kêu khóc, tay điên cuồng cào vòng nước một cách liều mạng, anh ở đây, nhưng tôi không cách nào chạm được!
Anh sẽ chết, tôi vẫn tiếp tục thế này thì anh sẽ chết.
Tôi không thể để cho anh chết được.