Hạ Minh Tu cúp điện thoại, không còn vẻ ủ rũ lười biếng mới dậy, vẻ mặt trở nên tái nhợt, đi tới ghế salon còn có chút lảo đảo.
Lúc này Lạc Dư Thần lại từ trong phòng ngủ đi ra.
“Làm sao vậy” Anh hỏi.
“…Anh có biết Tiếu Hằng ngã bệnh không?”
Nếu như là ngày thường thì Lạc Dư Thần sẽ nói cậu ta bệnh thì liên quan gì đến anh, thế nhưng sắc mặt Hạ Minh Tu lúc này lại vô cùng đáng sợ, hiển nhiên cũng khiến cho anh giật mình, chỉ đành mờ mịt lắc đầu.
“Bệnh viện trung ưng khu S vừa gọi tới, nói là tìm được tuỷ tương xứng…”
Hạ Minh Tu ngẩng đầu nhìn Lạc Dư Thần, trong ánh mắt có chút thâm ý mà tôi nhìn không hiểu, Lạc Dư Thần lại rõ ràng mà run lên một cái.
Đó là thứ đã cứu Hạ Minh Tu là một vật vô cùng trân quý, nên cả hai người họ đều rõ tuỷ có ý nghĩa như thế nào.
Hạ Minh Tu nhìn Lạc Dư Thần, tôi cũng nhìn Lạc Dư Thần, anh cứng họng, môi hơi run. Đột nhiên sự lãnh khốc ngày thường không biết đã đi đến nơi nào, anh lúc này chỉ như một đứa bé chân tay luống cuống.
“Anh không biết…” Hạ Minh Tu cúi đầu, đột nhiên cười hai tiếng, nụ cười này rất kỳ quái, tôi nghe giống như tiếng cười nhạo của anh.
Cậu ta gọi cho tôi, đương nhiên là điện thoại vẫn tắt máy.
Sau đó lại gọi cho Phương Tả Ức, một lần hai lần đều không được.
Lạc Dư Thần dường như choáng váng, vẫn đứng nơi đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng. May là anh rất nhanh đã khôi phục trấn định, Hạ Minh Tu không mặc thêm quần áo cứ như vậy định ra cửa nhưng lại bị Lạc Dư Thần kéo lại.
Loại thời điểm khẩn trương nhất này lại là Hạ Minh Tu, mặc dù tôi rất cảm kích tính cách cao thượng của cậu ta, mặt lại cảm thấy thật châm chọc.
“Anh không lo cho Tiếu Hằng sao? Bây giờ em sẽ đến công ty hỏi Phương Tả Ức…” Hạ Minh Tu nói, tiếp tục mang giày chuẩn bị đi.
“Không liên quan đến anh.” Lạc Dư Thần lại tiếp tục ôm.
“Không liên quan sao?” Hạ Minh Tu né Lạc Dư Thần, lùi hai bước sau đó nhìn anh như quái vật.
“Làm sao không liên quan được? Tuỷ là cái gì! Tiếu Hằng tại sao lại muốn nó! Vì sao cậu ấy đột nhiên đi, vì sao lại đem công ty giao cho Phương Tả Ức? Anh không để ý sao, chẳng lẽ phải chờ đến khi chuyện không may xảy ra mới thấy hối hận?”
Nghe Hạ Minh tu nói Lạc Dư Thần có chút tỉnh mộng, cứng đờ đứng trơ mắt nhìn Hạ Minh Tu rời đi.
Sau đó anh vẫn cứ đứng như vậy, đứng rất lâu, rất lâu.
Tôi ở một bên lặng nhìn, kinh ngạc nhìn Lạc Dư Thần vẻ tựa như điêu khắc không chút hỉ nộ gì rồi lại từ từ hiện ra một tia mờ mịt yếu ớt.
Vẻ mặt ấy tôi đã thấy từ rất lâu, cực kỳ lâu trước đây, khoảng thời gian khi chúng tôi ở viện cùng với Hạ Minh Tu, lúc đó cả hai đều cho rằng Hạ Minh Tu sẽ không thể sống nổi, Lạc Dư Thần đã có vẻ mặt như vậy, đau đớn tột độ tay chân luống cuống, bản thân cho rằng che dấu rất tốt, nhưng lại khiến người ngoài khóc không ra nước mắt.
Lúc anh rời khỏi đội bóng đã dần biến thành con người biết ẩn nhẫn, vẻ ngoài lãnh khốc vạn phần, bây giờ đột nhiên mặt nạ thuỷ tinh đó lại hiện ra những lỗ hổng, tất cả bao nhiêu kiên cường đều vỡ tan.
Tôi biết Lạc Dư Thần luôn luôn kiêu ngạo, ngay cả khi chịu oan ức lớn nhất cũng sẽ để khuôn mặt kiên cường đó, chỉ len lén liếʍ vết thương mà không cho bất luận kẻ nào thấy được.
Bốn bề vắng lặng còn có chút bi thương. Cảnh giới cao nhất của đóng phim là không khóc cũng không cười, chỉ đứng đó mặc cho cả người bị ưu thương sâu thẳm vây quanh, Lạc Dư Thần hành động tuyệt hảo như vậy bởi chính vì ưu thương của anh chính là chân thật.
Là vì tôi sao..
Thì ra đối với tôi, anh cũng có một chút lưu tâm như vậy. Tuy rằng không yêu tôi thậm chí còn chán ghét, vậy cũng không thể mãi mãi như vậy được.
Thế này cũng đủ rồi. Tôi đã rất thoả mãn.
Anh vẫn còn một chút quan tâm tới tôi, đối với tình yêu cả đời tôi cho anh mà nói, vô luận như thế nào thì cũng là một tia cứu chuộc.
Tối muộn Hạ Minh Tu mới trở về, sắc mặt vẫn trắng bạch giống như lúc rời đi
lại
còn rất lạnh lẽo.
Tôi thật không nghĩ ra, cậu ta khẩn trương vì tôi làm chi. Diễn trò như thế đã đủ rồi, huống chi Lạc Dư Thần căn bản không nhận thấy.
Bởi vì tôi Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu cũng coi như là người quen, bình thường còn cùng nhau đi uống rượu. Lúc còn sống tôi cũng không đối mặt ác liệt với cậu ta, thế nhưng tình bạn cũng không tốt —- thái độ của tôi rất rõ ràng, tôi dẫn cậu ta đi chơi cũng chỉ vì mặt mũi của anh, vị trí ‘bạn bè’ tuyệt đối không lưu một chỗ nhỏ nhoi nào cho Hạ Minh Tu.
Sau khi Hạ Minh Tu trở về vẻ mặt Lạc Dư Thần trở nên lãnh đạm như cũ, Hạ Minh Tu không mở miệng, anh cũng không chủ động hỏi, nhưng tình hình thực tế thì Lạc Dư Thần đã rõ ràng thua trận, rõ ràng làm bộ thờ ơ, nhưng không cách nào che giấu ánh mắt len lén nhìn nhất cử nhất động của Hạ Minh Tu, dương như đang suy nghĩa cái gì đó.
Hạ Minh tu biết mình không có tâm trạng chơi trò này với Lạc Dư Thần nhưng cũng cố ý không nói, bên trong còn nghiến răng hả hê. Thế nhưng nó cũng khiến cho tôi vô cùng bất an, tôi sợ rằng Phương Tả Ức đã nói cho cậu ta toàn bộ chân tướng.
Tôi không muốn cho Lạc Dư Thần biết mình đã chết.
Trước không muốn cho anh biết vì sợ mối quan hệ giữa anh và Hạ Minh Tu bị một người chết lọt vào đả kích; mà hiện tại không muốn cho anh biết, là tôi lo lắng cho anh.
Khi còn sống tôi không cho rằng Lạc Dư Thần lúc biết mình chết sẽ ngửa mặt lên trời cười ba tiếng sau đó thì vui mừng khôn tả, cũng hiểu được anh đã nhẹ nhõm khi thoát khỏi một người như tôi, có chút lương tâm để hạnh phúc dài dằng dặc sau này trong đời còn có thể thỉnh thoảng nhớ tới..
Mà Hạ Minh Tu, tôi không thể xác định.
Nói tôi tự cho mình là siêu phàm cũng được, một lòng cam chịu cũng được, tôi chỉ muốn rằng trong tâm Lạc Dư Thần còn một chút quan tâm tới tôi. Mặc kệ cho dù đó là chán ghét hay oán hận gì cũng được, tôi không hy vọng trước khi chết buông tay không được, sau khi chết còn nhiễu loạn tâm tư của anh.
Hai người đều mong chờ đối phương mở miệng trước.
Cuối cùng là Hạ Minh Tu phá vỡ yên lặng. Cậu ta hất văng ly thuỷ tinh, vô tâm, biểu hiện như mượn đề tài để nói mọi thứ cũng giống như vậy.
Bây giờ, tôi vô cùng mong muốn Hạ Minh Tu có thể lập tức biến mất, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt Lạc Dư Thần khi biết tôi đã chết đi.