Mở đầu 3: Mụ Thần Là Đồ Sâu Bọ

"Đây là phòng sang đúng nghĩa rồi." (Makoto)

Tôi bị một khung cảnh lấn áp cả tâm trí.

Khi nghĩ rằng mình sẽ chuyển đến một căn phòng toàn trăng với sao, nhưng lần này lại là một căn phòng trắng sáng nhoáng chói cả mắt tôi.

"Ara, ngươi đã đến rồi sao?" (Nữ Thần)

Cái giọng của bà ta. Đúng chất thần rồi đấy.

"Lão già Tsukuyomi đó càng ngày càng yếu đi huh. Ở trong cái thế giới man rợ đó, đúng là chẳng thể bàn cãi làm gì." (Nữ Thần)

Lời thứ hai. Vẫn giống thần đấy chứ.

"Dù sao thì, có thể chúng ta không gặp nhau lâu rồi, lão quên mất bản tính của ta và tự quyết định với một thằng nhóc, đúng là lão lẩm cẩm thật rồi! Ahahahahahaah" (Nữ Thần)

Lời thứ ba. Th, Thần? Có thể là Thần.

"Có hai cô bé đúng gu của ta luôn đấy. Lão lẽ ra phải chọn một trong hai đứa nó chứ geez. Nếu mà ta không có hợp đồng đó thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra." (Nữ Thần)

Lời thứ tư. Một vị T-T-Th-Thần đây sao?

"Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh. Giờ thì, Misumi là tên cậu đúng không? Cậu bị gọi đến đây do bản giao kèo giữa cha mẹ cậu và ta nhưng..." (Nữ Thần)

Lời thứ năm. Đúng không nhỉ? Một trò cười sao, thật sao. Một vị Thần cơ đấy, khôi hài thật.

"Cậu thấy đấy, trong lúc ta không trông coi cán cân của thế giới về chủng tộc đã sụp đổ. Loài người đang đứng trước mối nguy cơ lớn. Loài quỷ và các tinh linh thì lại tác oai tác quái cậu thấy không?" (Nữ Thần)

Lúc bà không trông coi là lúc nào thế, nói nghe xem?

"Nên, ta nhớ ra bản giao kèo. Trong lúc chợp mắt... ý ta là, trong chốc mắt họ đã có người nối dõi nên ta nghĩ đến chuyện gọi họ và nhờ họ giúp cậu biết không?" (Nữ Thần)

Mụ quỷ cái này, rõ ràng là mụ ngủ thật.

"Ahahahahaha!! Cậu, cậu đúng là con họ sao? E, đợi, đợi chút đã. Ara, chị cả và cô em út coi bộ được phết đó chứ. Ah, không thể nào. Đề phòng có bất trắc xem nào." (Nữ Thần)

Tsu-Tsukuyomi-sama. Ch-chuyện đó tôi không làm được rồi.

"Ah, cậu có huyết thống đó đây này. Cậu đúng là đáng thương nhỉ~? Trong bức tranh gia đình, không, dù ở đâu đi nữa cậu cũng chỉ là một con vịt xấu xí! Một con thiên nga bất tài. Cậu đúng là tồi tệ nhỉ~?" (Nữ Thần)

Hey, tôi sẽ cho bà một trận đấy nhé.

"Ban cho cậu sức mạnh đúng là điều không thể. Ta xin lỗi nhưng cậu có thể biến khỏi đây và đến mặt đất luôn. Cậu đúng là một sinh vật đáng kinh tởm." (Sâu Bọ)

Nếu ví dụ như có một loài sâu bọ độc hại tên là Nữ Thần thì thậm chí là sư tử còn phải cong đuôi bỏ chạy. Dù là thế đi nữa thì vẫn còn dễ thương hơn so với cái thứ trước mặt này. Nếu tôi phải chọn giữa hai thứ đó tôi sẽ làm quen với thứ sâu bọ độc hơn.

Có thể đó là do cơn tam bành trong lòng tôi nhưng tâm trí lúc này thì cực kỳ là rõ ràng rồi. Tôi không hề biết có một thứ như thế tồn tại trong tôi đấy.

Ít ra là, cho cái vụ đem người từ thế giới khác đến đây và sai họ làm việc cho mụ, đây là cách mà mụ nói chuyện sao?

Còn khuya nha, nếu chuyện đó có thể diễn ra như thế. Một con đĩ học cao trung chỉ biết chạy theo thời trang một cách thảm hại ít ra còn đỡ hơn thế này.

"??"

Không ổn rồi. Ngay cả lúc tôi tính chửi mụ một trận, chẳng lời nào thốt ra được cả.

Nói sao nhỉ, miệng tôi chỉ biết mở ra và đóng lại.

"Cậu làm gì đấy? Cậu còn không thể nói chuyện được nữa sao. Ở thế giới này ta là vị thần duy nhất và là nữ thần duy nhất còn trong trắng đấy cậu biết không? Một người như cậu đứng ở trong căn phòng này đã là tội rồi đấy. Ta mà có con thì cậu bồi thường kiểu gì đây hả?" (Sâu Bọ) (Trans: Nuốt không nổi ngụm Redbull, sặc sụa luôn)

Mụ-Mụ quỷ cái này là thần. Nữ Thần đặc biệt luôn đấy.

Trong galge (Trans: Galgame, ko biết vui lòng search Google), một bé 100% máu tsun còn dễ thương vạn lần so với mụ, trăm vạn lần hơn mụ!

Đó là điều quan trọng cần nói, nên tôi phải lặp lại hai lần mới chịu cơ.

Tôi không muốn. Không muốn chút nào. Đến cái thế giới mà mụ này cai trị quả thật là điều thích đáng để làm. Còn lâu tôi mới chịu đi nhé.

Tsuki-sama, làm ơn, cứu con ra khỏi chỗ này đi. Chuyện này nhất quyết là không thể rồi!!

"Ờ thì nguyên tắc là cậu chỉ đi đến thôi, mà nó đã hoàn thành rồi. Ta là ta muốn cái không khí này nó hạ nhiệt đi một tý lắm." (Sâu Bọ)

"B-Bà! Gọi tôi đến đây vì lợi ích riêng của mình, đừng có ném cho tôi cái thái độ đó!" (Makoto)

"Uwaaa man rợ vãi! Cái lúc cậu mở miệng và điều cậu nói là đây sao? Giọng cậu cũng chẳng hay ho gì nữa chứ. Ta không thèm quan tâm đến chuyện cậu có giúp hay không nữa." (Sâu Bọ)

"Cái gì?!" (Makoto)

"Ta đã chuẩn bị sẵn anh hùng phù hợp cho sử sách của thế giới rồi. Cậu cũng ổn thôi. Ngoan ngoãn ở trong đó và đừng có gây chuyện. Nghe rồi chứ? Thật tình, làm bản giao kèo đó đúng là điều nên làm." (Sâu Bọ)

Ổn cái con khỉ ấy!!! Như thế là sao hả?!

Bản thân tôi cũng tự quyết định kha khá là căng thẳng để đến đây!

Trông cậy vào Tsukuyomi-sama, những vị thần, và loài người.

Và vì điều đó mà tôi quyết định, tôi sẽ từ bỏ thế giới trước kia của mình để đến đây và đây!

"Ah~ Ta đã tìm ra nơi để ném cậu xuống rồi, okay~? Coi bộ là cậu dù có rớt từ trên đây xuống thì cũng chẳng chết nổi đâu. Ah~ người đến từ thế giới khác đúng là chai lì huh? Ta hơi bị sốc đấy." (Sâu Bọ)

Mới đến đây chỉ có vài phút thôi, mà tôi đã phải nghe mấy từ đậm chất ích kỷ đến độ đó rồi. Nếu tôi có chết và bị xét xử, tôi cũng phải gọi mụ ra vì tội gϊếŧ người! Dù gì thì từ đầu đến giờ, mụ đâu có lí do gì để hành xử kiểu đó! Đúng không nào?!

"Và còn nữa, ta sẽ nói cho cậu điều này okay? Đừng có hòng thử nhân cái giống khó coi trong người cậu với cư dân của ta. Và cho ta xin kiếu luôn vụ hôn ước okay? Bởi nếu không thì thế giới này sẽ bị ô uế mất." (Sâu Bọ)

Không sao. Tôi vốn đã không thèm nghe điều mụ nói nữa rồi. Đây là lần đầu tiên tôi làm thế đấy.

Những lần thầy giáo dạy võ hay các senpai trong câu lạc bộ đưa ra mấy cái yêu cầu quái đản cho tôi còn tốt, tốt hơn gấp bội lần so với cái này.

Có cả một sự kiện gần như biến thành thảm họa tang thương luôn ấy chứ. Và lần đó nữa! Còn cả lần kia nữa!

Nhưng không phải chuyện đó.

Không ổn rồi. Tôi gần như thoát xác khỏi thực tại rồi.

Nhưng thực tại này thì khá là hết hi vọng.

Thế giới mà tôi sẽ đến, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải tiết lộ rằng nữ thần đặc biệt đáng tôn kính của họ là một mụ rối loạn về tâm thần. Đây là một tình hình đáng báo động.

"Ah, đúng rồi. Dù đúng là ta sẽ không cho cậu bất cứ sức mạnh nào nhưng ta sẽ cho cậu ít nhất là cái năng lực "nhận thức". Đúng là chẳng còn cách nào khác, ta phải ít nhất làm vậy, để bảo đảm về tương lai." (Sâu Bọ)

Bằng cách nào đó mụ tự đồng ý với cái ý tưởng tự mụ nảy ra. Thật là, đừng có giỡn mặt tôi nữa. Liệu rằng, thần thì có tự trọng cao đến thế à? Liệu Tsuki-sama mới là đặc biệt hay cái đống trước mắt đây đặc biệt. Tôi muốn tin vào cái bữa trà đó. Ít ra là cho cái thần trí khỏe mạnh của mình.

"Hey, cậu Misumi. Cậu có nghe không đấy?" (Sâu Bọ)

Cuối cùng thì tên của tôi cũng được gọi cho đàng hoàng. Không có 'này' hay 'kia' nhỉ? Này mọi người, tôi là con trai cả của nhà Misumi, tên tôi là Makoto Misumi.

"Chuyện gì?" (Makoto)

Tôi còn không nghĩ đến chuyện mở lời một cách lịch thiệp với mụ nữa. Nhưng chắc chắn là mụ sẽ cho qua thôi. Đúng thế đấy, bởi ai nhìn vào thì cũng thấy tôi mới là người có lý.

"Ta đã làm cho cậu có khả năng nói chuyện với quỷ và quái vật nên cậu sẽ 'lĩnh hội' được ngôn ngữ của chúng. Vậy nên cố gắng mà kết bạn với yêu tinh hay quỷ lùn okay? Đừng có đi phá các chủng tộc khác okay? Vậy thì, biến đi." (Sâu Bọ)

"Cái kiểu nói chuyện gì- wa? Wawawawawawa?!" (Makoto)

"Aahh~?! Ngay cả tiếng kêu thất thanh còn không thể tốt nổi! Người đâu! Dọn dẹp từng ngóc ngách trong phòng cho ta! Nếu cái thứ đó còn lan tỏa trong đây ta chịu không nổi đâu đấy!" (Sâu Bọ)

Đột nhiên tôi bị cảm giác rơi xuống ập tới.

Câu cuối cùng tôi nghe được là thế. Bộ tôi là hiện thân của quỷ sao?!

Ngay cả vi khuẩn còn biết sống sao cho trọn kiếp của nó biết không?!

Ít nhất là ở nơi này,

"Ah, ta xin lỗi. Thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã đổ cậu rồi. Bởi lẽ ta phải cho cậu thấy được thần uy của mình, hẳn là cậu đã cảm thấy rất khó chịu đúng không?" (Makoto) (Trans: Thằng này nó đang tưởng tượng một chiều hướng khác, để nó tạm làm nguội núi lửa ấy mà)

"Ah, cha ơi (ai vậy cà?). Tại sao cha lại bắt con phải chịu thứ đau khổ này chứ? Bắt con phải chịu thứ phán quyết này." (Makoto) (Trans: LOL, tự kỷ cmnr)

Như thế và khi mụ có điên lên khi nghe được, tôi có thể tha thứ một phần nào đó.

Nah, mơ đi nhá.

Cái giọng của mụ rõ quá rồi, đúng là một màn diễn bình thường, đúng là thế đấy.

Mụ thần khốn nạn đó!!!

Không, có họa điên tôi mới gọi mụ là Thần một lần nào nữa!

Khốn nạn!!!!!!!!!

Gần với tầm mắt tôi lúc này là một bề mặt đầy tối tăm. Và hơn nữa, LẠNH VÃI!!

"Uwaaa?!"

Thứ phô ra trước mắt như là một vùng hoang tàn vậy.

Những cơn gió lạnh liên tiếp tấn công.

Đôi mắt tôi mở to hết cỡ vì cái lạnh chỉ còn biết nhỏ lệ đau đớn.

Không có chuyện nước mắt lại rơi trong cái hoàn cảnh thế này được, tôi phải ném cái suy nghĩ đó khỏi đầu mình.

Từ một căn phòng rực rỡ hào nhoáng ra một bầu trời đêm một cách bất chợt.

HAHAHA!

Mụ thần chết dẫm đó, mụ ném mình xuống thật~

Đó là một độ cao đủ để tôi nhận thấy bên dưới là đất hoang. Nếu trời mà sáng thì tôi có thể quan sát như kiểu chụp ảnh công nghệ cao vậy.

Nhưng bạn biết đấy. Đây có thể dễ dàng hiểu là một vụ rơi từ một tòa nhà chọc trời đến kinh hoàng. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ một nghi vấn, tôi sẽ chết sao?

Chết vì cái này đúng là điều vừa vớ vẩn vừa bất khả thi.

Càng mạnh thì càng rắc rối, người ta vẫn nói vậy mà.

Tôi sẽ vỡ tan thành trăm mảnh mất!

Tôi, bộ tôi có đùa chăng?

Tôi còn không cần phải nghĩ đến điều đó. Vị trí của tôi trong nhóm là thứ 2. Trong quan hệ giữa người với người, tôi là người dàn xếp và xử lý rắc rối và còn giúp cả nhóm trưởng nữa. Hay thật đấy chứ.

Đôi lúc tôi còn cố trở thành nhân vật hài hước nhưng lại không thành. Cái vụ đùa hài đã là một kỹ năng rồi. Nếu đã có ma thuật thì chuyện có kỹ năng là được nhiên. Nhưng đáng buồn là tôi lại không có nó.

Đéo ổn rồi.

Giờ, sao đây? Như con mụ khốn nạn đó nói là tôi sẽ chết sao? Ngay tại đây sao?

Phải có cách! Nhất định phải có cách gì đó chứ!

Tôi nhìn xung quanh.

Bầu trời.

Một vùng đất hoang vu.

Chấm hết.

Đúng như tô nghĩ, hết cách rồi!

Cha, mẹ. Cảm ơn hai người đã sinh con ra trong thế giới đó.

Phải nói là nếu kết thúc là tôi sẽ không phải sống trong thế giới của mụ thần này thì tôi phải biết ơn mới đúng. Mụ đó chắc gì đã dùng thần lực bảo vệ, mụ coi bộ còn nguyền rủa tôi nữa là.

Chỉ mới 10 năm nhưng được sống với mọi người như một thành viên của gia đình, con rất tự h-

Ah, tôi cắn phải lưỡi mình mất rồi.

Tôi còn không thể kết thúc nó~ mặc dù đó là kết thúc của đời tôi. Chắc thế này thì tôi sẽ có khiếu hài hước đây.

Đúng rồi. Ít nhất là tôi sẽ nhắm mắt lại.

Tôi cầu trời rằng nó sẽ không đau.

Cho những người đang đọc bộ Tsuki ga Michibiku Isekai Douchuu...

"...-Dono? Makoto-dono? Makoto-dono!"

"Tsukuyomi-sama, con bắt đầu nghe thấy tiếng người rồi. Con thắc mắc, tại sao người lại không phải là thần cai trị của thế giới này, thực sự là đáng tiếc quá." (Makoto)

"Bớt dùm đi, cậu bớt dùm đi được không! Cậu nghe thấy ta đúng không?" (Tsuki)

Ủa người thật sao?!

Nhưng đáng lẽ ra chuyện giao tiếp này là bất khả thi mà?

"Cái thứ đó đúng là. Ta nghe hết cuộc nói chuyện rồi. Ta xin lỗi, thành thực xin lỗi cho cả hai ta. Không ngờ cô ta lại làm cái điều ngu ngốc này." (Tsuki)

"Tsukuyomi-sama! Con muốn được gặp người!" (Makoto)

Vì lí do gì đó mà tôi hối thúc cuộc nói chuyện. Nhưng tôi chả quan tâm nữa.

"Makoto-dono thật là sẽ thấy đau một chút đấy, nhưng cái cách nghĩ đó không hay tý nào đâu!" (Tsuki)

"Dù sao thì, cậu ổn chứ? Thử tiếp đất đi" (Tsuki)

Vẫn còn cách mặt đất một khoảng nữa. Liệu cái này là hiệu ứng của cái kiểu cửa trời mái vòm khiến người ta có cảm giác như thời gian đang trôi dài hơn sao?

"Cậu sẽ nhậ một cú sốc như ngã từ tầng hai xuống một tấm thảm. Nhưng cậu sẽ không bị thương đâu." (Tsuki)

"Wow" (Makoto)

Tôi phi thường hơn tôi nghĩ đấy. Đáng ngạc nhiên thật. Cái đống gánh nặng ở thế giới cũ của tôi lớn đến mức nào vậy nhỉ?

"Makoto-dono đã được rèn luyện đặc biệt khó khăn trong thế giới đó còn gì. Đương nhiên nó sẽ không phải giống như có thảm đỡ đâu." (Tsuki)

"Vậy ra tôi huấn luyện để có cảm giác như rơi vào thảm sao? Thật không ngờ là có cái vụ đó đấy." (Makoto)

Không ngờ làm thế với cơ thể thôi mà cũng cho ra điều khác thường đấy.

"Nhưng rơi từ độ cao này xuống hẳn cậu phải sợ lắm. Ta sẽ cố làm gì đó. Cậu phải bình tĩnh. Còn nữa, ta có điều này muốn nói đây." (Tsuki)

Tsuki-sama coi bộ đã rất khổ sở khi muốn truyền đạt lời của người. Giờ tôi mới để ý...

"Um, chẳng phải người không thể giao tiếp với con lúc này sao?" (Makoto)

"Ah, cũng vì thế nên ta mới phải ép quá sức mình đây. Ta sẽ ít ra phải ngủ cả trăm năm nữa hoặc là tầm tầm đó." (Tsuki)

"Gì cơ?!" (Makoto)

Không cần nghĩ, miệng tôi buột ra luôn. Hậu quả hơi bị ghê đó! Làm tất cả những điều đó và cứu tôi. Đúng rồi, Thần ít ra là phải như thế này chứ.

Tôi nói thế cho hợp với cái hiện trạng chứ thực ra là tôi vẫn muốn như thế nếu chuyện có xảy ra y hệt vừa rồi.

Những lời của Tsuki-sama không hề chất chứa sự lừa dối và cơ thể đang rơi xuống của tôi bỗng nhiên được bao bọc bởi một quầng sáng trắng và cảm giác rơi xuống bỗng nhẹ tâng.

"Mà này, lúc cô ta nói chuyện với cậu cũng tốn kha khá thời gian nhỉ?" (Tsuki)

"Yeah." (Makoto)

"Cô ta làm thật đấy. Và lợi dụng sự kết nối giữa hai thế giới, cô ta lôi thêm hai người nữa đến đây rồi." (Tsuki)

N-Người vừa nói gì?

Như vậy thì khác nào bắt cóc?

Người nên làm Thần đi cho rồi. Nhưng liệu làm thế có ổn không?

"Không, không thể nào! Có lẽ nào?!" (Makoto)

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là người thân của tôi.

"Không phải người thân của Makoto-dono đâu. Dù một trong số họ thì khá là gần đấy. Trong lúc dịch chuyển thì đã xảy ra sự chồng chéo. Nhiều khả năng là người quen của cậu đấy. Ta xin lỗi vì nó đã bị chồng chéo. Nó cũng là do sơ suất của ta." (Tsuki)

Đây đâu phải kiểu nói chuyện về vụ khinh suất.

Tôi không hiểu gì về Thần qui nhưng từ một Tsukuyomi-sama mất bình tĩnh thế này, coi bộ mụ thần kia rõ ràng là đi trái lại với lời hứa.

"Ta sẽ sớm chìm vào giấc ngủ thôi. Trong lúc đó cậu sẽ không thể gặp ta nữa. Nhưng về tai nạn này ta sẽ báo cáo lại với thần giới và sẽ xử lý sau. Dù cô ta có là Thần Sáng Tạo đi nữa, nhưng làm điều man rợ như thế thì không tha được. Nhất định cô ta sẽ bị trừng phạt." (Tsuki)

Giọng của người như đang yếu dần.

Người đúng là đang ép mình lắm đây.

Khốn thật.

Thực sự là tôi thích điều đó thay vì mụ kia, vì đây là Thần tốt. Còn cái kiểu, cái kiểu Thần khốn nạn kia thì chỉ biết làm mọi chuyện rối tung lên thôi!

"Thế hai người đó, họ ổn chứ?" (Makoto)

"Yeah. Coi bộ hai người đó được đưa đến cung điện hoàng gia. Họ đã an toàn đến với loài người. Cô ta cho họ cũng nhiều quyền năng lắm." (Tsuki)

Phần cuối có vẻ như Tsuki-sama khó nói ra lắm.

Đúng là ảo lòi mà. Cách cư xử khác hẳn.

"Ta hiểu cảm giác của cậu. Cậu đã không còn kết nối gì với thế giới cũ nữa. Đó là lý do ta biết mình không có cái lý gì để nói điều này cho cậu. Ta biết là như thế nhưng, nếu có gặp hai người đó, xin hãy đối xử tốt với họ." (Tsuki)

Ah~ Ngài đúng là. Đối xử quá dịu dàng với mọi người.

"Dù cho họ đã nhận đủ lợi thế từ mụ thần đó?" (Makoto)

Nhận được đủ kiểu quyền năng từ một mụ thần ra dáng là thần đó, coi bộ nghe nguy hiểm ra phết. Có cần phải lo lắng về hai người đó không đây?

"Nếu nói về vụ họ nhận được sức mạnh của thần, thì Makoto-dono là người mạnh nhất. Dù là họ có ma thuật. Cậu là người bình thường nên đã có sẵn ma thuật trong mình và hơn nữa còn có thể sống sót trong thế giới đó và tồn tại một cách an toàn. Không cần thiết phải so sánh đâu." (Tsuki)

Tsuki-sama tiếp tục nói.

"Ta là một sự tồn tại mơ hồ đến nỗi ta còn chẳng biết mình có thể làm được gì. Chà, có vẻ như khi ta chìm vào trạng thái ngủ say thì sẽ có chút thay đổi về tốc độ di chuyển mặt trăng nhưng những nguyệt thần khác sẽ lo vụ này. Hơn nữa, ta nói điều này thì có hơi... nhưng mà thực sự là ta đã nhận được kha khá thần lực từ cha mẹ và cả thần lực mà ta lưu giữ trong người cũng rất lớn." (Tsuki) (Trans: Và Tsuki đưa hết cho Makoto... ko hay rồi đây)

"Chuyện thua về thần năng với cô ta á, không có đâu nhé. Nên cậu cứ yên tâm." (Tsuki)

Oh~ tràn trề tự tin luôn. Có một chút độc miệng trong những lời đó đấy chứ.

"Cái kiểu tình hình này. Đương nhiên, cái vai anh hùng đáng lẽ là của cậu cũng bị cô ta lấy mất, nên cậu chẳng cần phải nương tay đâu. Nhân danh Tsukuyomi ta, ta cho phép cậu. Cậu, Misumi Makoto. Cậu được phép tự do trong thế giới này. Cậu muốn làm gì thì làm." (Tsuki)

Tsuki-sama giận thật rồi! Đúng như mong đợi, người là số một Tsuki-sama!

Tôi còn chẳng cần đến sự cho phép, vì đó là điều mà tôi sẽ làm.

Tôi lại còn có được cái ủy quyền để làm thế nữa chứ!! Yahooooo!!!

Bao bọc trong ánh sáng của mặt trăng, tôi rơi từ từ xuống mặt đất.

"Với mọi ý chí quyết tâm, ta mong ngày được gặp lại cậu" (Tsuki)

Giọng của vị thần đó trở nên đứt quãng và biến mất.

"Vâng!" (Makoto)

Con bọ đó là gì chứ? Ngon không?

Tôi nhẹ nhàng đáp xuống vùng đất xa lạ.