Chương 16.5 POV : Gặp gỡ á nhân, Beren

"Không thể nào. Sao nó lại đến nơi này chứ!"

Tôi đang chạy trốn.

Thi thoảng tôi lại ngoái đầu lại, nhìn mối đe dọa màu đen đang cày nát cây cối trong khi đang rượt theo tôi.

Mà cũng không hẳn là đằng trước sẽ có người tới ứng cứu tôi.

Giờ tôi chỉ còn cơ may duy nhất là con quái này từ bỏ việc truy đuổi tôi.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể dẫn cái thứ này đến làng được.

Thế cho nên tôi đã không chạy về phía ngôi làng.

Vì nếu làm thế, cái thứ này sẽ hân hoan chén sạch tất cả bạn bè tôi cho xem.

Nhện Đen 'Thảm họa'.

Đó là tên gọi của cái thứ này.

Tôi không biết liệu nó có mang tên của một cá thể hay không.

Mà có tin đồn rằng, tận sau trong rừng rậm có một lũ quái vật mạnh mẽ tên là Arke sinh sống. Nửa thân trên của nó là con người, trong khi nửa dưới là nhện, họ nói nó là một sự lai trộn ghê rợn, nhưng tôi cũng không chắc lắm.

Điều mà tôi biết, là nó đã tồn tại từ rất lâu rồi. Nó đột nhiên xuất hiện, và lúc nào cũng đói cồn cào một cách đáng sợ.

Cái tên 'Thảm họa' thật sự hợp với nó.

Không chỉ chúng tôi, mà trên toàn thế giới này, không một ai là không ghê sợ nó cả

Sinh vật sống, và kể cả đồ vật.

Nói chung, cái gì nó cũng xơi được cả.

Chúng tôi không thể giao tiếp với nó, nên thương thảo là điều không thể.

Nếu có thể đả thương nó trầm trọng có khi lại hạ được nó, nhưng tiếc thay là chúng tôi không có tiềm năng quân sự kiểu như thế.

"Tại sao cái thứ đó lại xuất hiện lúc mình chỉ ở một mình chứ!?"

Tôi chỉ biết nguyền rủa vận đen của mình.

Sau khi ra khỏi khu rừng có nhiều vật cản, khoảng cách giữa cái thứ đó và tôi rút ngắn lại rất nhanh.

Có vẻ thời khắc của tôi đã đến.

Tôi thật sự không nghĩ mình có thể chạy thoát nó, cũng như cái thứ đó sẽ không chịu bỏ cuộc đâu.

Từ bỏ việc chạy trốn, tôi thẳng lưng, và vác lên cây rìu chiến mình mang theo. Tôi lập tức quay lưng lại, và đối mặt với con nhện.

Cơ hội chiến thắng của tôi gần như là không có.

Dù sao thì, dù rằng tôi đã rút vũ khí ra để đối mặt với nó, con nhện vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại cả.

Khốn nạn!

"Đừng có mà coi thường ta!"

Tôi vung cây rìu theo chiều nghiêng, và làm chệch hướng cơ thể to lớn của con nhện khi đang lao tới.

Vác một cây rìu vào rừng không có nghĩa tôi là một thợ mộc.

Phần cán của nó rất dài, to và có hai lưỡi, một cây rìu toát ra ánh sáng đỏ tuyệt diệu.

Đây là một trong các tuyệt tác của tôi.

Tôi cứ ngỡ là nó đủ tốt để có thể khắc tên lên nó, nhưng nếu so sánh với hàng thật thì vẫn chưa đâu vào đâu cả. Tôi không thể chấp nhận điều đó.

Nếu tôi thoát được khỏi đây, tôi sẽ luyện tập lại từ những bước đầu tiên.

Con nhện khẽ rút lui từ đòn tấn công của tôi.

Nhưng ngay sau đó, đôi chân nhanh nhẹn của nó lao tới.

Đòn tấn công có thể đơn điệu, nhưng lại quá nhiều.

Hơn hết, trên tay tôi bây giờ là một cây rìu hai lưỡi cầm hai tay.

Dù cho tôi có chơi phòng ngự thì có thể thấy rõ là vô ích cả.

"Đồ khốn... sao lúc nào cũng là lượt của mày hết vật, chết tiệt!"

Ở phần khớp chân, tôi có thể thấy vài kết cấu không được cứng cáp cho lắm.

Tôi có thể thấy nó, nhưng điều quan trọng là đòn tấn công của tôi không tới được.

Dù cho tôi có chuyển sang tấn công, tôi vẫn sẽ bị bật lại bởi lớp vỏ cứng, và tôi cũng không gây được thiệt hại gì nên hồn cả.

Biết thế này thì ngoài kỹ năng rèn ra, tôi nên học cách sử dụng vũ khí một chút.

Không, tôi không nhầm đâu.

Nếu tôi còn không thể làm ra vũ khí đàng hoàng, và lo về việc cách sử dụng chúng, thì dù tôi có dư dả thời gian thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ là giỏi nhất được!

Không phải chém, hay là cày nát.

Tôi cầm cây rìu như thể đang cầm thương, và chĩa về phía con nhện.

"Nhận lấy này!!"

Tôi hét lớn ngay thời khắc kích hoạt.

Từ đỉnh của cây rìu, lửa bắt đầu xoáy ra, và nhanh chóng bao trùm lấy cả cơ thể của con nhện.

Hay lắm, vậy là xong rồi!!

Lần này tôi nhất định sẽ đánh trúng những chỗ đã nhắm khi nãy và...

"C-Cái gì!?"

Một cảnh tượng mà tôi không thể nào tin được.

Từ bên trong ngọn lửa đang xoáy cuồn cuộn.

Con nhện đang ăn nó.

Miệng nó trở nên bự hơn, đến nỗi gần như tách ra làm đôi.

Ngọn lửa vẫn tiếp tục được phóng ra từ cây rìu, và con nhện ăn nó như thể là đang uống nước vậy.

Ngọn lửa không còn lan ra trên cơ thể của nó nữa.

Giờ đây chúng chỉ tập trung vào miệng của con quái.

Cái thứ này... có thật sự là một sinh vật sống không vậy?

Tôi chỉ lo nghĩ đến điều ngu ngốc đó, trong khi đứng đực mặt ra và không để tâm đến việc kế hoạch của mình đã phá sản.

Tôi còn không nhận ra là nó đã tới ngay trước mặt mình.

Một âm thanh to lớn vang lên khắp cả tai tôi.

Một cơn chấn động lớn lan truyền khắp hai tay tôi.

Con nhện khép miệng lại với vẻ khoái chí.

Khoảng cách giữa tôi và nó là cực kỳ gần.

Cái thứ đó đang nhai ngấu nghiến thứ gì đó.

Và tôi sớm nhận ra lý do đằng sau cơn chấn động, và âm thanh to lớn lúc nãy.

Cái thứ đáng lẽ nằm phía trên phần cán mà tôi đang cầm... đã biến mất.

Nó đã bị ăn mất rồi.

Con nhện đó đã ăn cây rìu của tôi.

Tiếng kim loại bị nghiền nát vang lên rất to và rõ bên tai tôi.

Tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng.

Không được rồi.

Đúng là không được rồi.

Ý chí chống cự của tôi đã hoàn toàn bị bẻ nát.

Hai chân tôi bỗng dưng mất hết tất cả sức lực.

"UoAAAaaaaa!!!"

Tôi hét lớn để thúc dậy phần hông sắp sửa ngã xuống.

Tất nhiên, không phải là để chiến đấu.

Ném đi cây rìu chỉ còn lại mỗi phần cán, tôi bỏ chạy bằng tất cả sức lực.

Nó không phải là đối thủ mà tôi có thể thắng.

Ngược lại, tôi nhất định sẽ bị nó ăn thịt.

Giờ đây khi nghĩ lại, tôi chỉ có thể rút ra được kết luận đó.

Nhìn thấy vũ khí của mình bị nhai ngay trước mặt, tôi bắt đầu chạy trong sợ hãi.

Vào lúc này, lý trí không thể giúp ta được gì cả.

Tôi thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra khi quay lưng bỏ chạy.

Mặc dù biết vậy, nhưng tôi vẫn chọn cách bỏ chạy.

Về mặt thời gian thì có lẽ là chỉ trong vài giây, nhưng ngay lúc tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, tôi đã bị thổi bay bởi một lực tác động rất mạnh từ phía sau.

Tuy nhiên, những gì tôi có thể, những gì tôi nên làm vẫn không thay đổi.

Nếu chân vẫn có thể cử động, tôi sẽ bỏ chạy.

Dù chỉ là trong tích tắt, tôi sẽ chạy thoát khỏi nó.

Tôi không còn muốn chiến đấu với cái thứ đó nữa.

Bị thổi bay và ngã xuống hết lần này đến lần khác, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt đi.

Nhưng nếu ngừng di chuyển, tôi sẽ chết.

Cứ nghĩ đến việc vẫn còn rất nhiều sức lực đang ngủ yên trong tôi. Nhận ra điều đó đã giúp tôi cố gắng hơn nữa.

Nhưng, kết thúc rồi.

Giờ tôi còn không thể di chuyển đàng hoàng, và con nhện thì đang lao tới trong khi nhe ra bộ răng nanh sắc bén.

Không được rồi, nó đáng sợ quá.

Dù tôi đã là một ông già lớn tuổi, nhưng tôi vẫn không dám nhìn nó.

Tôi nhắm mắt lại, và chờ đợi thời khắc cuối cùng của mình.

...

Nhưng bỗng nhiên, cơ thể tôi bỗng trở nên nhẹ bẵng đi.

Dù vậy, tôi vẫn nằm im và nhắm mắt lại.

Dù sao thì tôi cũng không thể cử động. Tôi đâu còn lựa chọn nào khác.

Cuộc đời tôi, vậy là đã kết thúc.

Tôi không thể nào được cứu nữa rồi.

...

Nhưng tôi lại không thể cảm nhận được sự hiện diện của con nhện đang tới gần.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Từ từ mở mắt ra, tôi phát hiện ra là có ai đó đang bế mình.

Đó là, bóng của một người nào đó à?

Mà, tôi cũng không có thời gian để kiểm tra xung quanh nữa.

Lẽ nào đã có ai nhìn thấy và tới cứu tôi chăng?

Một sự việc tiện lợi thế mà cũng diễn ra được à?

"Làm thế này với một tiểu thư thì không sao rồi, nhưng làm với một lão già đầy râu ria lại thấy ớn lạnh quá."

"Hở?"

Tôi mở mắt ra, và quan sát người đang bế cơ thể của tôi.

Đó là một người phụ nữ trẻ.

Nhân tộc sao?

Cô ấy có cơ thể thon gọn và mặc một bộ trang phục kỳ lạ. Một người phụ nữ tóc xanh.

Mà, có thể thấy rõ là cô ấy đang khinh bỉ tôi. Thì cô ta đang nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lùng như đang muốn trách tôi kìa.

Lý do có lẽ là vì tôi nhắm tịt mắt lại, và chỉ đơn thuần chờ cái cái thứ đó tới đây.

Chính cô ấy cũng nói thế ban nãy mà.

"Nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài nên ta mới ra kiểm tra, nhưng ai ngờ lại được gặp nó cơ chứ. Nhện Đen 'Thảm họa' huh."

"C-Cô là?"

"Cô á? Coi lại cách ăn nói của ngươi đi. Fumu, nhưng mà, một con nhện huh. Nó sẽ là đối thủ tuyệt vời cho buổi luyện tập của Misumi-sama đây. Cái vẻ gớm ghiếc và đơn giản kia là quá đủ để khiến người khác phải phản kháng rồi."

Gì vậy? Cô ấy đang nói về cái gì đó mà tôi không thể hiểu.

Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra với con nhện vậy?

Tôi cố cử động đầu và nghiêng cổ.

Chỉ vậy mà thôi mà cơ thể tôi đã nhói lên rồi.

Con nhện đang ở trong một nơi khá xa chỗ tôi, và đang giãy giụa kịch liệt vì bị mắc kẹt trong cái gì đó không rõ ràng.

Lẽ nào là do cô ấy tạo ra sao?

"Cô đã cứu tôi sao?"

"Ngươi có vẻ không biết lễ độ là gì nhỉ. Ta có thể ném ngươi đi bất kỳ lúc nào đấy nhé? Mà khoan, ngươi... là một người lùn à?"

Cô ấy biết về chúng tôi sao?

Cơ mà, có phải ý cô ấy là tôi phải biết lựa lời mà nói khi đang ở trong tình trạng này không nhỉ?

Mà, đúng là cô ấy đã cứu tôi, nên có lẽ làm như thế là đúng nhất.

Mệt mỏi thật đấy.

"Tên tôi là Beren, một elder người lùn." (Beren)

"Hoo! Đúng như ta nghĩ, là một người lùn! Fumufumu. Được rồi, ngươi may mắn đấy. Ta sẽ cứu ngươi!"

Với cơ thể thon gọn như vậy thì cô ấy lấy sức mạnh từ đâu thế nhỉ?

Người phụ nữ với thái độ cao ngạo này có thể dễ dàng bế tôi lên...

Theo kiểu bế công chúa.

"Đau quá!" (Beren)

"Fuu, vết thương không có gì nghiêm trọng đâu. Cố chịu đi, rồi lát ta sẽ chữa cho."

"Được vậy thì tốt quá." (Beren)

"Không sao. Coi như đó là phần thưởng vì ngươi đã mang cái thứ thú vị này đến. Fumu, nhện huh. Này, nếu muốn tới đây thì cứ việc! Chủ nhân ta sẽ tiếp đãi ngươi!"

Người phụ nữ tuyên bố như vậy với con nhện đang vùng vẫy. Trong khi bế tôi, cả hai đi vào một cái gì đó mờ ảo mà có vẻ là do cô ấy tạo ra.

Cảm giác mờ ảo ấy vào bên trong mũi tôi. Có khi nào là sương mù chăng?

Dù sao thì, có vẻ như tôi đã được cứu sống.

Khỏi cái tình thế gần như vô vọng ấy.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Có vẻ như ngươi đã ổn rồi đấy."

"Nhờ người mà tôi đã thoát nạn. Một lần nữa, tên tôi là Beren. Tôi sống ở vành đai núi lửa ở cách khá xa nơi mà người đã cứu tôi. Và tôi là một elder người lùn." (Beren)

"Ta là Shen, mà thực ra ta vẫn chưa được đặt một cái tên. Ngươi đã gặp ngài ấy rồi đấy. Ta là người hầu của Misumi-sama." (Shen)

"Makoto-sama? Ra là như thế. Ngài ấy áp đảo luôn cả con nhện đó." (Beren)

Cũng không hẳn là tôi nhớ hết mọi thứ.

Tôi bị bất tỉnh vào khúc giữa. Những gì tôi nhớ là trong lúc được bế bởi người phụ nữ tự xưng là Shen, có một chàng trai đã chiến đấu với con nhện đen ấy.

Con nhện mà tôi đã không thể đả thương nó, chàng trai ấy đã cầm cự rất tốt chỉ với một con dao.

Cắt đứt phần chân của nó, và dù nó có tái tạo bao lần đi nữa, cậu ta vẫn tiếp tục mà không để tâm đến. Và giữa chừng. cậu ấy sử dụng ma thuật, và hoàn toàn rơi vào thế thượng phong. Mấy ngọn hỏa tiễn đó ắt hẳn là sở trường của cậu ta.

Tôi bất tỉnh gần sau đó, nhưng nếu tôi được chữa trị vào lúc này, thì có nghĩa cậu ta đã đánh bại được con nhện và đuổi nó về rồi.

Ra vậy, thì ra tên của cậu ấy là Makoto.

Cậu ta không chỉ có sức mạnh để đơn thân độc mã chống lại cho nhện đen...

Shen thậm chí còn dùng "-sama" để gọi cậu ấy. Vậy chắc tôi cũng nên gọi cậu ấy là Makoto-sama thôi.

Tôi có lẽ cũng nên thêm "-sama" khi gọi ngài Shen nữa.

"Umu. Tuy có vài thứ ngoài dự kiến, nhưng nhìn chung thì mọi việc đã được giải quyết mà không có vấn đề." (Shen)

"Các ngài có thể xua đuổi cả con nhện sao? Vậy thì tuyệt quá." (Beren)

"Nói là 'xua đuổi'... thì cũng không hẳn. Chuẩn hơn phải là bọn ta đã hạ bệ nó, và bắt nó quy hàng." (Shen)

"Hả?" (Beren)

Hạ bệ nó?

Quy hàng?

"Misumi-sama hoàn toàn đập con nhện đó ra bã." (Shen)

"Ra bã?" (Beren)

"Vào lúc mà ta nghĩ là nó định bỏ chạy và đuổi theo, thì con nhện đó, ta chẳng biết nó nghĩ cái gì, nhưng nó lại bắt đầu âu yếm với Misumi-sama." (Shen)

"Âu yếm!?" (Beren)

"Rồi, khi ta ngỡ là nó đang phát điên vì cơn đói, trước khi nhận ra, thì bụng nó đã hoàn toàn được lấp đầy rồi." (Shen)

"Bụng được lấp đầy!?" (Beren)

"Lời nguyền ngàn năm đã được giải trừ, và nó đã trở thành người." (Shen)

"??????" (Beren)

Cô ấy đang nói cái gì vậy!?

"Mồ, ngài ấy đã lập giao ước với ta thì chớ. Đến cả một đứa biếи ŧɦái như nó mà cũng bị ngài ấy thu hút. Misumi-sama đúng là một người phiền phức mà." (Shen)

Không không.

Đó đâu phải là vấn đề!?

"N-Ngài nói là nó đã trở thành người? Bị thu hút!? Ừm, ngài có thể giải thích một cách đơn giản hơn được không ạ?" (Beren)

Như thểkhông chịu nổi nữa, tôi liền yêu cầu một lời giải thích.

Có lẽ là vì tôi đã từ bỏ việc tự mình suy nghĩ, nên tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Thì như ta đã nói rồi đấy. Con nhện đó đã được giải phóng khỏi cơn đói, và trở thành người. Và rồi, từ tận thâm tâm, nó đã bị thu hút bởi Misumi-sama. Thế nên là, Nhện Đen 'Thảm họa' sẽ không còn xuất hiện trên thế giới này nữa đâu." (Shen)

Không còn con nhện đó nữa.

Cái thứ có thể sánh ngang với thảm họa của thế giới...

Cái thứ đó đã bị thu hút bởi Makoto-sama!?

"Khoan, khoan!" (Beren)

"Giờ thì, có vẻ ngươi đã cứ động lại được rồi, nên là tới gặp Misumi-sama thôi. Này, đi theo ta." (Shen)

"Khoan, khoan, khoan, khoan đã!!" (Beren)

"Gì vậy? Ồn ào quá đấy." (Shen)

"Xin chờ một chút! Đó là Nhện Đen 'Thảm họa' cơ mà!? Dù ngài có đánh bại được nó, diệt trừ nó là điều bất khả. Không tính đến sức mạnh của nó, cái thứ đó là mối thảm họa tà ác nhất mà!? Không thể nào, bất khả thi!!" (Beren)

"Nếu ngươi không tin thì cứ việc đến gặp cô gái đã từng là nhện, ở bên cạnh Misumi-sama ấy. Đi mau nào." (Shen)

"Không, không, không, không! Mà trước đó, tôi chẳng biết gì về các ngài cả. Tôi mong ngài có thể giải thích rõ ràng trước khi tôi đến gặp Makoto-sama ạ. Dù sao thì, tôi đang ở đâu? Đây ắt hẳn là một dạng dịch chuyển, nhưng tôi chưa từng nghe gì về một nơi xanh ngắt thế này ở hoang mạc cả!" (Beren)

Vậy đó, tôi tiếp tục làm ầm lên.

Thì tại vì tôi chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả.

Mà cũng có thể là dù có nghe giải thích, tôi vẵn chẳng hiểu gì cả.

Nhưng mà, cái thể loại tình huống này, rồi đột nhiên xuất hiện chàng trai ấy. Giờ thì tôi nghĩ việc gặp Makoto-sama là rất tệ hại đây.

Bởi vì cậu ta có thể thuộc một tổ chức gì đó rất nguy hiểm.

"Thì ta đã giải thích cho ngươi từ nãy rồi còn gì. Ta là đầy tớ của Misumi-sama. Shen ta đây đã trở thành đầy tớ sau khi lập Giao ước sở hữu. Và Misumi-sama là chủ nhân của ta. Nơi đây là Asora, vùng đất của ta và chủ nhân. Con nhện đó giờ đã là một đầy tớ mới sẽ phục vụ cho Misumi-sama. Hết." (Shen)

" 'Hết' cái rụp vậy á! Tôi vẫn không hiểu gì cả. Mà hơn nữa, một Giao ước sở hữu không phải là thứ có thể tiến hành giữa hai người!" (Beren)

"Thì tất nhiên, bởi ta đâu phải là người. Ta đã nói tên ta là Shen rồi mà. Bộ ngươi không biết sao? Ảo Tượng Sư (người điều khiển ảo ảnh) Shen ấy. Tiếng tăm ta cũng khá lớn ở vùng hoang mạc này mà. Hay là tại ta ngủ lâu quá nên bị lãng quên mất rồi?" (Shen)

Shen-sama trông có vẻ rất não nề.

Giao ước sở hữu, là một trong các ma thuật tạo giao ước sử dụng bởi người sở hữu, với một con ma thú, quái vật hay thậm chí là tinh linh cấp thấp.

Đó là một loại giao ước chỉ có lợi với người sử dụng phép.

Makoto-sama?

À phải, Misumi-sama còn được gọi là Makoto-sama.

Cô ấy cũng liên tục gọi chàng trai ấy là chủ nhân của mình.

Nói cách khác, người phải chịu lép vế chính là Shen-sama.

Và cô ấy không phải là người.

Có lẽ là vì giao ước nên cô ấy mới trở thành người.

Dựa trên những điều này thì...

Shen.

Ảo Tượng Sư Shen.

Sinh vật mà ai nấy ở vùng hoang mạc đều biết.

?????

Wawawa, không thể nào.

Lẽ nào lại như vậy?

"Ảo Tượng Sư Shen? Ngủ lâu quá!? !!!???? Đừng nói ngài chính là Ảo Sương Long, Shen đó nha? Thần long Shen 'bất bại' đó sao!?" (Beren)

"Gì, té ra ngươi biết ta thật à. Ngươi cũng gan lắm khi lúc nãy dám lừa ta một chập cơ đấy." (Shen)

"K-Không phải vậy đâu ạ! Không thể, tại sao một Thần long lại lập một Giao ước sở hữu, SỞ HỮU đấy, với một con người chứ!?" (Beren)

Một Giao ước sở hữu với một Thần long!?

Eh? Eeeeh?

"Này. Beren, này!!" (Shen)

Tôi... tới giới hạn rồi.

"Lão già này, lại bất tỉnh nữa rồi!" (Shen)

Đó là phản ứng bình thường thôi mà, là những gì tôi phản bác lại với Shen-sama trong lúc ý thức của tôi phai mờ đi.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Những gì tôi kể đều là sự thật! Đây, đây chính là một cơ hội hiếm có đấy!" (Beren)

Tôi đã trở về làng elder người lùn.

Sau khi tỉnh lại và trở nên bình tĩnh hơn, tôi đã thỉnh cầu được cho gặp Makoto-sama.

Makoto-sama là người có một lượng lớn ma lực trào ra từ cơ thể, và rất hiền hậu.

Tôi có thể cảm nhận được một sự non nớt, vì trông ngài ấy vẫn còn trẻ.

Tôi đã thỉnh cầu ngài ấy cho tộc chúng tôi di cư đến vùng đất yên bình gọi là Asora này, và đã nhận được các câu trả lời tích cực. Tôi có cảm giác ngài ấy là một người rất dễ gần.

Nhưng đứng phía sau lại là Shen-sama và người phụ nữ tóc đen, Nhện Đen 'Thảm họa'.

Ngài ấy nhất định không phải là người thường, nên mới có thể biến cả hai bọn họ thành người dưới trướng.

Và tôi đã được nhìn thấy thực lực của ngài ấy, dù chỉ là một ít.

Giờ tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục rồi.

Khi lấy lại tác phong trong lúc trò chuyện với Makoto-sana, tôi bắt đầu có hứng thú với trang bị của họ.

Tôi mà đã có hứng thú với cái gì đó thì đến trời cũng không cản được.

Cả ba người họ, dù rằng rất mạnh, nhưng lại không dùng vũ khí phù hợp với sức mạnh của mình.

Makoto-sama có vẻ đang dùng một con dao rất tốt, nhưng khi hỏi Shen-sama, tôi mới biết là ngài ấy chuyên về cung hơn.

Ngài ấy đánh bại được cả con nhện mà không dùng đến vũ khí sở trường.

Rốt cuộc là...

Thôi, tôi nên ngừng nghĩ về mấy thứ đó thì hơn.

Bây giờ chuyện đó không quan trọng.

Dù sao thì, sở trường của Makoto-sama, tức là cung, ngài ấy hiện tại chỉ sở hữu một cây nhìn rất ngán ngẩm.

Như để trả ơn, tôi đề xuất việc mình sẽ là người tạo trang thiết bị cho họ.

Họ cũng đã chấp nhận cho chúng tôi nhập cư, nên đây cũng coi như là lời cảm ơn.

Tôi không phải là người đứng đầu làng hay đại loại thế. Và tôi biết tình trạng của làng mình.

Chúng tôi, các elder người lùn, đã tạo ra rất nhiều bộ giáp mạnh mẽ.

Chúng tôi chỉ trao các trang bị lại cho những ai phù hợp, nhưng ngay từ thời khắc bên ngoài biết đến sự tồn tại của chúng tôi, ắt sẽ xuất hiện những kẻ tham lam.

Cũng giống như nhân tộc và á nhân, sống tại một nơi dồi dào như giữa thị trấn, phải nói là quá nguy hiểm.

Với chúng tôi, chỉ có một só ít địa điểm là phù hợp tiêu chí của mình.

Thứ nhất, đó phải là nơi mà chúng tôi thu được các loại nguyên liệu tốt.

Tiếp nữa, là một nơi mà người chủ sẽ bảo vệ chúng tôi, cũng như các trang bị.

Cuối cùng, là nơi mà chúng tôi có thể sinh sống.

Dù sao thì chúng tôi không sống bằng nghề chế tạo áo giáp. Ít nhất thì, chúng tôi cũng phải đi săn để sống. Mấy điều kiện đó không phải là nói quá đâu.

Chúng tôi liên tục tìm những địa điểm có thể cung cấp cho chúng tôi một cách cân bằng. Và khi bước vào vùng hoang mạc này, chúng tôi bắt đầu sống như các ẩn sĩ.

Chỉ biết nhìn chăm chăm vào mấy bộ áo giáp.

Nhưng, vị trưởng tộc đôi khi lại nói về nơi thích hợp nhất, địa điểm lý tưởng nhất mà chúng tôi nên nhắm tới.

Tôi vẫn còn nhớ những lời đó, và đâu đó trong tim, tôi cũng đồng tình với ông ấy. Thế nên, tôi đã không một chút ngần ngại khi hỏi xin Makoto-sama cho nhập cư.

Để xem...

Những trang bị chúng tôi làm ra bằng cả sức lực cuối cùng đã thu hút lãnh địa của những người mạnh mẽ.

Và lãnh địa của những người mạnh nhất chính là địa điểm lý tưởng mà chúng tôi nên nhắm tới.

Tôi có thể hiểu cảm giác của ông ấy.

Nhưng tôi cứ ngỡ đó chỉ là một 'lý tưởng'.

Vì đôi lúc, chúng tôi phải kiềm chế bản thân, và tạo ra vũ khí có thể phù hợp với người khác.

Không bận tâm đến người sử dụng, chỉ lo tạo vũ khí vượt quá cả tiềm năng của người sở hữu, cũng đã có từng vài người như vậy, nhưng tôi chỉ biết đặt dấu hỏi trước việc đó.

Nhưng, nếu là ba người họ thì...

Cũng có thể, dù là những món vũ khí mạnh mẽ đến nỗi làm ngơ luôn cả người sử dụng, ba người họ có thể sẽ làm làm chủ được chúng.

Không, không chỉ thế. Chúng tôi có khi phải vào 'hard route' để tạo ra vũ khí tương thích với họ. Không, có khi là 'supreme bliss route' nữa kìa.

Đúng vậy.

Tôi tuyệt đối không thể làm hỏng cuộc thảo luận này.

"Nhưng mà Beren, phải nói là anh rất may mắn khi chạy thoát khỏi con nhện, rồi việc anh được cứu là một điều rất tuyệt. Anh muốn đền bù cho chuyện đó cũng được, nhưng mà bắt tôi phải lập tức tin lời anh thì có hơi gượng ép quá đấy. Sau tất cả, anh thật sự nghĩ là mình có thể làm ra vũ khí thích hợp với họ sao?"

"Khoan đã. Tạm thời tôi định sẽ mời tất cả mọi người để có thể trả ơn họ." (Beren)

"Fumu. Vậy là chỉ tôi với anh thì sẽ không ổn sao?"

—–

"Đó thậtttt sự là một nơi rất tuyệt đó! Hơn nữa, ba người mà tôi nhắc đến khi nãy mạnh đến nỗi có thể làm ngài sái quai hàm đấy. Tạo ra trang thiết bị cho những ai mạnh mẽ, chẳng phải đó là mục tiêu ta nhắm đến sao!?" (Beren)

"Lãnh địa của những con người mạnh mẽ nhất huh. Đúng là tôi từng nói thế."

"Vậy thì, xin hãy nhìn đây!!" (Beren)

Thái độ của trưởng làng có vẻ rất hời hợt. Cứ thế này, tôi sẽ không thể đạt được viễn cảnh mà mình mong muốn.

Tôi bèn lấy ra át chủ bài của mình.

"Đ-Đó là...!!!!!"

"Đây là để chứng minh lời tôi nói là đúng. Vảy của một thần long, của ngài Shen đấy!" (Beren)

"Không thể tin được!! Umu, tôi chưa từng thấy vảy của ngài Shen bao giờ, nhưng tôi có thể hiểu, đây không phải là vảy của một con rồng bình thường. Và nó cũng không thể tình cờ rơi ở đâu đó gần đây được, phải không?"

Bằng đôi tay lấm đất, trưởng làng kiểm tra cái vảy mà tôi trao. Đôi mắt ông ấy mở to ra, và có nét mặt như một người thợ thủ công đang thẩm định nguyên vật liệu ấy.

Ông ấy đã bị cắn câu khoảng 80% rồi.

Đó là những gì tôi nghĩ khi nhìn thấy nét mặt của trưởng làng.

"Không chỉ thế đâu. Họ còn có thông tin về những loại vũ khí tôi chưa từng nghe tới bao giờ. Nên là việc chúng ta di cư đến Asora là..."

"Mumumumu"

Đã đến nước này rồi thì tôi chỉ cần chơi tới cùng là xong.

Dẫn ông ấy đến Asora, chỉ để giới thiệu ông ấy với ba người họ, thì câu trả lời của một người thợ thủ công chỉ có một mà thôi.

ấm vảy rồng hàng chất lượng cao mà người thường không bao giờ có được. Tôi nhắm vào đó mà thúc, thúc cho đến phút cuối cùng.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Waka-sama hiện đang tự nhốt mình để tập trung học ngôn ngữ, Beren à."

"Có vẻ ngài ấy đã tới được khu Nhân tộc rồi, nhưng vì họ không thể hiểu lời ngài ấy nói nên đã bị nhân tộc tấn công."

"Nhưng ngài ấy có thể dễ dàng nói chuyện với chúng ta, các lizardmen và Arke mà, nên phải nói là đúng ức chế thật. Mà dù vậy, may là ngài ấy trở về mà không bị thương tích gì."

"Ờ, thật đấy. Rốt cuộc thì ngài ấy còn bí hiểm đến mức nào vậy?"

Tôi nghe thấy vài giọng nói từ chỗ của trưởng làng, nhưng vẫn tiếp tục những gì mình đang làm, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn trộm và trốn sau chiếc mặt nạ.

Waka-sama thì chắc là Misumi-sama rồi.

Shen-sama thì bây giờ được gọi là Tomoe-sama, còn cô nhện thì được Misumi-sama đặt cho cái tên Mio-sama. (trans: "-sama" riết muốn phát khùng rồi)

Cả hai người họ, đều đã được đặt tên bởi Misumi-sama.

"Waka-sama"... thì có vẻ đó là cách dùng để gọi Misumi-sama lúc này.

Ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục trưởng làng thành công, và đưa mọi người đến Asora an toàn.

Khi nhìn thấy thế giới trù phú này, ai nấy đều rất cảm động. Và rồi, chúng tôi gặp các cư dân chuyển đến đây trước, tộc Orc cao nguyên, lizardmen sương mù, và các Arke mà tôi chỉ mới nghe qua cái tên trước đây.

Đúng như tôi nghĩ, khi các người thợ nhìn thấy Makoto-sama, họ đều run rẩy.

Tay tôi cũng run liên hồi, như đang phản ứng trước điều gì đó.

Sau khi lắng nghe yêu cầu từ họ, mọi người bắt đầu chế tác nhiều loại vũ khí.

Và dường như là có cả các Orc cao nguyên và lizardmen sương mù nữa.

Phải rồi.

Chúng tôi bắt đầu sinh sống ở Asora như thể đó là một điều rất tự nhiên.

Cơ bản là vì không có lý do gì để từ chối, nên cũng không có gì lạ cả.

Thần long, Nhện Đen 'Thảm họa', và vị chủ nhân của cả hai người họ, Makoto-sama.

Tất cả những món vũ khí đã được làm vượt cả mức giới hạn, đều không tương tích với họ. Chúng tôi một mặt thấy tuyệt vọng, nhưng cùng lúc lại thấy hưng phấn.

Đã có rất nhiều cây cung tuyệt tác được dâng lên cho Misumi-sama, nhưng vài cái đã bị vỡ.

Bình thường phải là vũ khí sử dụng sức mạnh của người dùng đến một mức nào đó, nhưng việc vũ khí không chịu nổi trước người dùng thì phải nói là chưa từng thấy.

Thú vị thật đấy.

Các thợ làm cung thều thào với giọng run rẩy.

———-

"Nhưng mà cấp tốc làm ra một chiếc nhẫn bị nguyền rủa và dùng mặt nạ để ẩn thân, phải nói là vượt ngoài mong đợi của tôi rồi."

"Thiệt luôn. Mà tình hình chiếc nhẫn sao rồi?"

"Umu, cũng không đến nỗi phức tạp đâu. Bởi vì nó chỉ có mỗi chức năng hút ma lực của người sử dụng thôi mà."

"Đúng là một chiếc nhẫn bị nguyền rủa, fufufufufu."

"Đây không phải là chuyện để cười đâu. Về ban đầu thì ít nhất nó phải có tác dụng rất tốt. Khi tôi nhận được yêu cầu cải tiến cho nó tốt hơn mà không thèm để tâm đến cơ thể, tôi đã rất ngạc nhiên khi họ trao một chiếc nhẫn đen đấy. Điều tốt lành là nó có thể cởi ra bất kỳ lúc nào."

"Tôi cũng có nghe nói sau đó. Phải chi lúc đó tôi cũng có mặt thì hay quá."

"Thì nó là chiếc nhẫn bị nguyền với hiệu năng tận dụng tối đa phần nguyên liệu mà. Rốt cuộc thì chúng ta cũng làm ra được phần nền tảng. Sau này chỉ cần chú trọng làm cho hiệu năng trở nên tốt hơn thôi."

"Oooh! Vậy tức là cũng có tiến triển rồi."

"Để nâng cao tiềm năng của nó, chiếc nhẫn có thể trở thành màu trắng hoặc đỏ. Vậy để biến nó thành màu đen, Beren đảm nhận nhé?"

"Phần tôi thì chỉ có khắc lên phần mặt sau thôi. Khi nào tôi hoàn tất bước này, khả năng che giấu thân phận sẽ hoạt động trơn tru. Dù sao thì đây không phải là vì Waka-sama, mà là vì những người sẽ gặp Waka-sama, các á nhân và nhân tộc ấy." (Beren)

"Cũng phải. Vậy thì, thêm lần nữa nào. Khi nào chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ vào công đoạn chế tạo áo giáp cho Waka-sama và những người khác!"

"Ờ, tôi muốn bùng cháy rồi!"

Xoa bóp phần vai xong, trưởng làng biến mất vào công xưởng với một chiếc nhẫn đơn giản.

Waka-sama đã ra ngoài vùng hoang mạc, và tới một trong những nơi ở của nhân tộc.

Nhưng, ngài ấy lại không thể giao tiếp với họ.

Không thể nói thứ ngôn ngữ chung của con người, đã thế còn toát ra một lượng lớn ma lực từ cơ thể, nên là họ đã xem ngài ấy như một mối đe dọa.

Ngài ấy chạy về lại Asora trong bộ dạng khổ sở.

Có khả năng chiến đấu cao là thế mà lâm vào tình cảnh này... đúng là mất cân bằng mà.

Ngài ấy vẫn còn trẻ, chắc có lẽ là như vậy chăng?

Khi hỏi, tôi được cho biết là Waka-sama chỉ mới 17 tuổi.

Trên hết, cả đời ngài ấy chỉ mới đánh nhau có hai lần, nên chẳng khác gì một tân binh cả. Vậy mà thắng cả Nhện Đen luôn mới ghê...

Nó khiến tôi nghĩ là, không có cái phần 'non kinh nghiệm' đó mới là lạ đấy.

Hiện tại ngài ấy đang nhốt mình trong phòng và học thứ ngôn ngử chung ấy, và đồng thời cũng giúp chúng tôi trong việc chế tác chiếc nhẫn.

Mà, bên họ thì chắc sẽ là xử lý được vấn đề thôi.

Còn với tôi, thì có điều mà tôi vẫn mãi nghĩ.

Áo giáp cho Misumi-sama.

Bằng đống nguyên liệu này.

Để ngài ấy và những người xung quanh cảm thấy ấn tượng, tôi phải chế tạo ra loại áo giáp đó.

Để những người thợ chuyên nghiệp phải trầm trồ với đôi mắt lấp lánh, rồi nhốt mình trong công xưởng để làm hàng mẫu và thất bại cả ngày.

Nhân danh các elder người lùn...

Tôi sẽ tạo ra một trang bị phù hợp với ngài ấy.

Thế nên là, Misumi-sama, xin hãy...

Cố lên nhé.