Chương 13: Khu vườn có vẻ đã được thăng cấp

Kiên cường lên nào, tôi ơi.

Hiện tại tôi đang phải đối mặt với một sự biến chuyển đột ngột đến không thể hiểu được, và bây giờ tôi đang cố an ủi bản thân mình.

Asora rõ ràng đã trở nên bự hơn. Nó đang ngày càng trở thành một thứ gì đó mà tôi không thể hiểu được.

Wow.

Tại đường chân trời, tôi có thể thấy một khu rừng đen tuyền. Trước đây chỗ đó vốn là một cánh đồng xanh cơ mà. Hơn nữa, có một khu rừng khác đã xuất hiện ngay sát rạt khu chúng tôi.

Ngoài ra, còn có một dòng sông, mà trông cứ như nó đã ở đó từ ban đầu rồi ấy, đang chảy xiết. Nó bắt nguồn từ nơi xa xăm, băng qua ngôi làng Orc và tiếp tục hướng đến hạ lưu rồi đi đâu đó. Có khi nào ở phía đó có biển không?

Đây không phải là một ảo ảnh.

Tôi đã điều tra nhưng, nói chung là địa hình nơi đây đã trải rộng ra thêm và thay đổi. Bức tường ở phía xa xa của Asora ấy, giờ tôi phải dùng "Sakai" để có thể xác định vị trí của nó. Dòng sông cũng biến mất ở đâu đó bên trong chỗ này nên trong tương lai, có khi nơi đây sẽ còn bự ra hơn nữa.

Kích cỡ này phải nói là ngang hàng với Hokkaido đấy. Tôi nói rất những gì mình nghĩ, nhưng tôi lại thấy chỗ này có hơi rộng lớn để gọi là một cái 'quận" đấy.

Còn về tổng thể, tôi nhận thấy là rau và nước đã tăng lên. Tôi ngày càng lo là chỗ này bắt đầu giống Nhật bản hơn rồi đấy. Tuy không có nhà cửa hay ruộng lúa, nhưng cái không khí ở đây vẫn rất giống.

N-Nơi này bất ổn định là thế, vậy có an toàn không khi sống ở đây trời?

Và rồi, tôi vươn tay lên và hít vào. Bởi vì tôi đang nhớ lại...

——

Tôi tỉnh dậy trong chiếc lều mà các Orc đã chuẩn bị cho tôi.

Vừa mới mở mắt dậy, bên cạnh tôi đã có một người phụ nữ tóc đen, cúi chào trong khi ấn ba ngón tay lên sàn. (trans: đây là kiểu chào thường dùng khi ra mắt hôn thê.)

Trong bầu không khí yên tĩnh đầy ảm đạm, cô gái ấy ngước đầu lên.

"Cảm ơn vì bữa ăn, thưa chủ nhân-sama. Nhờ ngài mà lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, em được trải nghiệm cảm giác gọi là no bụng ạ ♫~!"

Với đôi mắt đẫm lệ, cô gái ấy cất lời với giọng điệu vui sướng.

Tôi chính thức không hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn.

"Chờ tôi một lát, ở yên đây nhé." (Makoto)

Tôi bơ những gì cô gái ấy định nói, và lập tức chuồn ra khỏi chiếc lều.

Tôi định là sẽ tĩnh tâm một chút, nhưng cái khung cảnh trước mặt tôi còn lộn xộn hơn nhiều.

Cái Asora chết tiệt, đẩy người ta vô góc kẹt trong khi tôi còn đang hoảng loạn, bộ vui lắm chắc? Nếu muốn thay đổi cảnh quan thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ.

Nhưng giờ tôi không thể tìm ra lối thoát trong tình huống này. Cũng đã khá trễ rồi huh. Gần đây cũng không có ai, nên tôi chẳng còn cách nào ngoài quay lại chỗ cô gái tóc đen.

Quay về thôi nào.

"Mừng ngài đã về."

Bây giờ, người duy nhất tôi có thể nói chuyện cùng là người phụ nữ xinh đẹp này. Vì không còn lựa chọn này nên tôi sẽ hỏi cô ấy một số chuyện.

??

Cô gái này là con nhện?

Cái thứ đen tuyền siêu hung hăng đó à? Nó ăn được phép thuật, nên dù tôi có cắt nó bao lần đi nữa, nó vẫn tái tạo lại như không nên tôi chỉ có thể than thở ỉ ôi.

Ngạc nhiên hơn nữa, cô ấy còn nói mấy điều khó lý giải như "Em đã lập một giao ước" và nhẹ nhàng cúi đầu.

Giao ước. Cái từ này làm tôi liên tưởng đến một thứ được ký kết dưới sự đồng thuận của cả hai bên, nhưng...

Trên thực tế thì có vẻ điều đó chả quan trọng mấy. Có thể là còn mấy thứ khác nữa, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì cả!

Lẽ nào cô ta lấy dấu tay lúc tôi còn đang ngủ và đã có hiệu lực? Tôi bắt đầu nghi ngờ mấy luật lệ của thế giới này rồi đó. Ah, mà phải rồi. Luật lệ là do cái bà nữ thần đó quyết định. Thôi, vậy là coi như vô phương rồi.

Bằng trực giác, tôi bắt đầu xác nhận những lời mà cô gái đã nói.

Tôi có cảm giác mọi thứ đang bắt đầu liên kết lại với nhau.

Tôi hiểu rồi.

Không thể hủy bỏ, và cũng không có thời kỳ xét duyệt. Đó là một hệ thống không hề thương tiếc gì cho các bên có liên quan.

"Và, tóm gọn lại thì, em có được hình dạng con người, và cúi đầu trước ngày là bởi những gì ngài đã làm cho em. Lần đầu tiên, em được trải nghiệm một thứ khác hẳn cảm giác đói bụng. Nên là em nguyện phục vụ cho ngài bằng cả trái tim và cơ thể, suốt cả cuộc đời."

Đó chắc là cảm xúc thật sự của cô ấy. Tôi không biết cô ấy thế nào khi vẫn còn điên loạn dưới lốt nhện, nhưng đó chắc chắn không phải là nói dối.

Hơn nữa, nếu tôi khiến cuộc đối thoại này đi theo chiều hướng xấu, tôi có thể sẽ phải đối mặt với hàng tá vấn đề với quý cô luôn đói bụng này. Ai mà biết bao nhiêu lần chứ.

Tôi không muốn làm trò đó lần nào nữa, tuyệt đối không. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã được trải nghiệm cái cảm giác phải đối mặt với một chiếc xe ủi.

Thế nên, tôi gật đầu. Đó là quy luật đầu tiên của thực tại.

Uooooo!! Cái thế giới này nha, có quá nhiều event kiểu ép buộc, rồi diễn biến cũng cực kỳ nhanh nữa!

Mà kể cũng lạ. Lúc trước tôi đã khá tự tin rằng sẽ sống tốt ở thế giới này. Và kết cục, đó chỉ là sự tự kiêu của một thằng học sinh cao trung. "Ếch ngồi đáy giếng", nói vậy chắc đủ hiểu rồi nhỉ.

"À mà, Shen đâu rồi?" (Makoto)

Ở đây là căn lều của riêng tôi.

Và hiện tại cũng đã khá trễ rồi.

Tôi nghe nói thời gian ở Asora cũng có liên kết với bên ngoài nên là không nhầm được đâu.

"Nếu là Shen thì cô ấy đang chờ ở bên ngoài đấy ạ."

Ế, tôi dám chắc là không hề có tí sát khí nào, nhưng mà...

Tôi kiểm tra xung quanh mình.

Và đột nhiên, tôi nhìn thấy. Người đang đứng bên ngoài cửa nhất định là Shen.

Giờ đã trễ rồi mà cô ta vẫn đứng bên ngoài chờ à. Chắc là cô ta có chuyện gì đó muốn nói với tôi, và chẳng hiểu sao tôi lại có linh cảm không lành.

Gần như không có lúc nào cô ta mang tới niềm vui cho tôi cả.

Nhưng...

Đứng canh bên ngoài và chờ cho tới khi tôi tỉnh dậy, giờ tôi không thể nào bỏ mặc cô ta được. (trans: thế sao đoạn trên chú còn nói là không có ai xung quanh hả?)

"Gọi cô ấy vào giùm tôi nhé?" (Makoto)

"Vâng, danna-sama.) (trans: là cách gọi trìu mến, thường dùng để gọi chồng yêu :v)

"Bu!!" (Makoto)

Danna-sama!? 'Danna-sama' gì ở đây!?

Mới ban nãy cô còn gọi tôi là 'chủ nhân-sama' cơ mà!? Với cả tôi cũng không thích cái kiểu gọi đó!

Người phụ nữ, vì lý do nào đó lại khoác trên người bộ trang phục đen tuyền làm lộ nên đường cong cơ thể, đứng lên mà không phát ra tiếng động nào.

Ái chà~, cô ấy cũng tao nhã đấy chứ nhỉ?

Khoan, không phải vậy!!

Không ổn. Tôi mà dẫn hai cô nàng này vào thị trấn thì...

Rất là đáng nghi.

Siêu đáng nghi luôn mới đúng đấy.

Với những cảm xúc ấy, tôi nhìn ane-sama và mái tóc đen ở phía cửa vào.

Tóc ngắn, kiểu mái ngố và mang màu đen tuyền. Có hơi phảng phất phần khe mắt dài.

Làn da trắng nõn có thể dễ nhầm với gốm sứ, và đôi môi gợi cảm.

Đó là một cô gái xinh đẹp có thể gần như xem là người Nhật bản. Và tất nhiên, cô ấy cao hơn tôi, nhưng mà không bằng Shen.

Tôi đã có suy nghĩ này kể từ khi gặp Shen và Ema, nhưng sao những người tiếp cận tôi đều không phải con người hết vậy?

Mà giờ nghĩ lại thì, cô ấy có cúi chào tôi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô ấy.

Tôi có nên gọi cô ấy là 'Vô danh' không? Hày là 'Số 2' nhỉ? (trans: bé này máu yan nhé, chú gọi thế thì đứa 'Số 1' chết là chắc :v)

Những cái tên này phải phù hợp với các cô gái xinh đẹp, chứ không phải mấy cái tên dành cho lũ người phiền phức.

Một cái tên, tôi phải nghĩ ra một cái tên mới được. Chứ nếu tôi cứ tiếp tục gọi họ như thế, có ngày họ phảng kháng là tôi chết chắc.

Nhắc đến việc phản kháng, nếu Shen quyết định đưa kẻ địch vào Asora và bắt tôi đánh với nó lần nữa, tôi phải nghĩ ra một nơi nào thích hợp để không làm liên lụy tới những người sống ở đây.

Nếu đã thế thì, chắc tôi phải trao đổi với Shen về 'Asora' này quá.

Hơn nữa, việc khởi tạo thành phố vẫn chưa có quyết định cụ thể, nhưng chúng tôi phải lên kế hoạch cho tương lai, và nghĩ tới kích cỡ của nó nữa.

Hơi bị nhiều thứ để làm đây. Một núi là đằng khác.

Rồi còn đống hành lý tôi mang theo lúc bị chuyển tới đây nữa.

Gần như có thể thấy là chúng chả được tích sự gì ráo trọi.

Tại sao tôi lại mang sách theo chứ? Khi tìm kiếm trong ký ức, nhờ Shen mà toàn bộ chỗ sách trong phòng tôi đã bị khoắn hết! Tôi cứ ngỡ là mình đã lựa chọn đúng dắn, nhưng giờ tự nhiên muốn khóc ghê.

Nhật ký và bút thì tuy có tác dụng khá tốt, nhưngsự cần thiết thì... hơi bị thấp.

Đặt tên, khám nghiệm, lãnh thổ, đặt tên, khám nghiệm, lãnh thổ,...

Tôi nên bắt đầu từ đâu bây giờ?

Thứ mà tôi có thể giải quyết ngay và luôn bây giờ là đặt tên. Ok, bắt đầu từ cái này vậy.

Và sẵn tiện tôi sẽ kiểm tra khu vực xung quanh của Asora, và chú ý đến kiến trúc của thế giới này. Rồi còn vụ lập thành phố nữa.

Mà, bắt đầu từ khu của loài Orc, tôi chỉ cần tạo một khoảng cách giữa các ngôi làng là sẽ ổn thôi. Tôi chẳng việc gì phải vội cả., ít nhất là cho đến khi lên kế hoạch đàng hoàng cho việc lập thành phố.

Hiện tại loài Orc cũng đang bận túi bụi với việc ổn định hóa làng của riêng họ. Thiệt không đó? Shen không có làm gì quá đáng đấy chứ?

Cái đà này, nếu tôi cứ giao tất tần tật mọi thứ cho Shen, cá là cô ta sẽ cố tái tạo lại thời Edo hoặc Kyoto cho coi, và khi đó sẽ rất chi là đáng sợ.

Cũng như thời cổ đại, hay gọi là trung cổ ở thế giới của tôi, cô ta sẽ bắt họ làm việc như trâu như ngựa mà không chút bận lòng cho xem.

Ở Asora này mà có bạo động thì chắc chỉ có chết.

"Oh, chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao?" (Shen)

"Ờ, đại loại thế. Và có vẻ như tôi vừa mới có một giao ước mới, cô đã làm cái trò gì vậy hả?" (Makoto)

"Thì tất nhiên, em chỉ giúp lập giao ước mà thôi. Còn đỡ hơn là bị ăn sống phải không ạ? Hơn nữa, nếu không lập giao ước, mà chỉ giết hay bỏ mặc cô ta, thì ai mà biết cô ta sẽ tấn công vào lúc nào chứ." (Shen)

Shen vừa nói vừa chỉ tay về cô gái đã từng mang lốt nhện.

Đúng là tôi cũng không muốn thế. Đó là một trong các lý do khiến tôi phải chấp nhận vụ giao ước này.

Có thể nói, Shen đã... trưởng thành lên phần nào rồi, nhỉ.

"Giờ đây em đã được trở thành một người hầu trung thành, và rất hạnh phúc ạ."

Shen cười như muốn nói là 'Không có chi', trong khi cô nhện thì kiểu 'Em rất hạnh phúc-desu' với khuôn mặt rạng ngời.

Chẳng ai trong số họ chịu để ý là tôi đang rất sôi máu.

"Vậy, cô có chuyện gì cần nói sao? Giờ này rồi mà còn ở đây thì chắc đó phải là chuyện lớn lao lắm nhỉ?" (Makoto)

"À, phải rồi ha. Này, vào được rồi đấy!" (Shen)

Cô ấy cất tiếng về phía cửa vào, và vẫy tay.

Bước vào bên trong, là một ông già lông lá.

Oh, cơ thể nhỏ con và cường tráng này...

Người này thậm chí còn lùn hơn cả tôi! Khuôn mặt thì bình thường! Theo tôi là thế!

Oo~, ở thế giới này cũng có được người bình thường như tôi.

À, giờ mới nhớ, trước khi con nhện xuất hiện, Shen có bế kiểu công chúa một người giống thế này.

"Dwarf?" (Makoto)

Shen, cô nhện, và cả ông dwarf thay đổi biểu cảm cùng một lúc.

"Đúng ạ, ngài cũng biết nhiều thật đấy-ja no." (Shen)

Shen bước vào như một người đại diện và khen ngợi tôi. Quý ông dwarf-san đây thì có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi biết về tộc này. Cô nhện thì gật đầu lia lịa.

Bộ dwarf ở đây là một tộc hiếm hay gì à?

"Không chỉ thế, ông ta không phải là dwarf thường đâu! Ông ấy thuộc tộc cổ đại đã làm nên rất nhiều báu vật và dụng cụ huyền thoại, được gọi với cái tên là elder đấy-yo!" (Shen)

N?

Vậy có nghĩa ông dwarf đây rất xuất chúng?

Mà, chắc cũng thuộc cỡ quý hiếm hay gì.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, ông dwarf bước tới và đưa tôi trở về thực tại.

"Rất vinh dự được gặp ngài. Đùng như ngài nói, tôi là một dwarf-de gozai masu. Tôi rất cảm kích vì ngài đã cứu sống tôi."

"Ah, đừng bận tâm. Tên tôi là Misumi Makoto. Cứ gọi tôi là Makoto, ừm..."

"Xin thứ lỗi cho sự khiếm nhã này!!!! Tên tôi là Beren ạ!" (Beren)

"Đừng khách sáo quá. Vậy, Beren-san, ông nói là tôi đã cứu ông, nhưng nếu tôi nhớ đúng thì thật ra người cứu ông là Shen mà?" (Makoto)

"Hửm, làm gì có. Em chỉ là đưa ông ta vào Asora trước khi ông ấy bị ăn sống thôi." (Shen)

Shen, người giữ yên lặng và lắng nghe từ nãy, chen vào.

Không không, cái đó không gọi là 'cứu' thì còn gọi là gì chứ?

"Vâng. Shen-sama đã đưa tôi vào đây để trốn con nhện khổng lồ đó và..." (Beren)

Ông ấy dừng câu nói. Beren nhìn cô gái và có biểu cảm phức tạp. Cũng không ngạc nhiên mấy, ông ta đã bị cô ấy tấn công mà.

Trong một lúc, tôi có cảm giác ông ta nhìn cô ấy như đang soi lỗi sai ấy. Tuy là tôi cũng không chắc vì biểu cảm ông ta khá cứng. Dù vậy, đây vẫn là người đã có ý định ăn sống ông ấy, mới lúc nãy thôi.

"Và con nhện khổng lồ ấy, nghe nói ngài đã trừ khử nó. Tôi cũng nghe là lời nguyền của nó đã được giải và trở thành cô gái này đây." (Beren)

Moshimoshi?

Đó chỉ là một con nhện đang đói bụng thôi mà!? Từ khi nào mà nó trở thành một câu truyện cổ tích rồi vậy hả Shen!?

Tôi giao tiếp với cô ta bằng mắt.

Thôi nào chủ nhân-yo. Như vậy thì mọi chuyện sẽ êm đẹp phải không? Và có vẻ ta còn thu nạp được ông dwarf đây làm đồng đội nữa.

Bớt chém gió đi. Cô chỉ muốn có một thanh katana phải không?

Ông ta đã xém bị ăn thịt nên chắc sẽ không phản đối gì đâu-yo. Không sao đâu mà.

Cuộc trao đổi bằng mắt kết thúc.

Chậc... đúng là một người quỷ quyệt. Tự nhiên tôi thấy thương cho ông dwarf quá.

Khi tôi quay sang nhìn Beren-san, ông ấy có vẻ đã để ý thấy và tiếp tục câu truyện.

"Con nhện đó, từ tận thời cổ đại, đã nuốt chửng mọi thứ và biến mất. Nó là một thứ được gọi với cái tên là 'Thảm họa'. Trước đây, nó đã từng nuốt cả tác phẩm của chúng tôi và loài Orc đấy." (Beren)

Cô ăn được cả kim loại à! Cái gì cô cũng tọng hết vào bụng sao huh!

Khi liếc nhìn cô gái đã từng là nhện, vùng eo nhỏ gọn của mỹ nhân Nhật bản liền quay chỗ khác với vẻ rụt rè. Vậy là có thiệt à!

Nhưng mà gác lại chuyện này ở đây có lẽ sẽ tốt hơn. Vì ông dwarf định sẽ ở lại đây, nên sẽ tốt hơn nếu để ông ta nghĩ là con nhện đã bước sang trang mới.

Mà, sao cũng được.

Ông ấy trông có vẻ vẫn còn điều muốn nói. Thôi thì cứ nghe xem nào.

"Nên là, tôi có thỉnh cầu này với ngài Makoto-sama, người trị vì vùng đất này." (Beren)

Gì nữa đây? Lại thêm một flag event khác á? Tôi thật sự muốn tới thị trấn lắm rồi.

"Là gì thế?" (Makoto)

"Tộc chúng tôi sống ở vùng hoang mạc và chế tác đồ cho người khác. Việc chúng tôi sống ở nơi nguy hiểm đó là để bảo vệ thành quả của mình khỏi lũ kẻ thù như con nhện đen. Nhưng, nơi đó quả thật rất cằn cõi." (Beren)

Vậy tức là nơi đó an toàn, rất an toàn luôn. Khó bị tìm thấy, và cũng rất ít ai có ý định tấn công vào đó.

Thế cho nên có rất ít người dám chôm đồ từ họ. Và có vẻ cả Shen cũng không biết loài dwarf sinh sống ở đó.

Không tính đến việc đó là vùng hoang mạc, ở đó thật sự rất an toàn.

"Cũng phải. Kho báu có thể được an toàn, nhưng lương thực và nguyên liệu có vẻ rất chi là khan hiếm." (Makoto)

"Vâng. Thế nên, thỉnh cầu mà tôi muốn nói chính là..." (Beren)

Tôi im lặng. Mà, dựa theo kiểu đối thoại này thì tôi thừa biết ông ấy định nhờ chuyện gì rồi.

"Ngài có thể nhận chúng tôi vào đây sống không ạ!?" (Beren)

Phải. So với vùng hoang mạc, thì nơi đây an toàn và nhiều nguyên liệu hơn nhiều.

Hơn nữa là từ giờ trở đi, với sự di cư của các tộc khác, tri thức và vốn liếng cũng vì thế mà tăng lên.

Hơn nữa, người cai quản thế giới này là, Shen, và cô nhện đã từng là một hiểm họa. Cùng với, cả tôi nữa.

Không cần phải nói nhiều chi cho mệt nhỉ.

Shen đang cực kỳ hạnh phúc vì không chỉ một người, mà là cả một tộc sẽ di cư vào đây. Thật tốt là Beren-san không thấy điều đó. Tôi chưa bao giờ thấy cô ta hạnh phúc nhiều đến vậy cả.

Còn cô gái có ngoại hình giống người Nhật và tỏ vẻ bình thản, thì đang khẽ liếm môi. Cô ấy tỏ vẻ như đang thấy ngon miệng, và với tôi thì cổ cũng đang thấy hạnh phúc. Chắc tôi phải nói với cổ là không được ăn sản phẩm quá.

"Được thôi." (Makoto)

"Trả lời nhanh thế!?" (Beren)

"Thì tụi này vẫn còn nhiều đất. Nếu ông chịu cùng chung sống với loài Orc thì các ông muốn làm gì cũng được." (Makoto)

"C-Chuyện đó, tất nhiên rồi ạ!" (Beren)

Khuôn mặt ông ta như muốn nói 'Chỉ có thế thôi sao?' vậy. Mà, nếu chỉ là chuyện chuyển vào đây sống, thì với tôi chẳng có vấn đề gì cả.

"Hơn nữa, để hỗ trợ cho việc xây dựng thành phố, các ông phải cung cấp vật dụng cho chúng tôi. Và trong tương lai, chúng tôi sẽ tiến hành thu thuế đấy. Sẵn nói luôn, các ông cần phải nhớ địa chủ ở đây chính là chủ nhân đây." (Shen)

Shen bắt đầu cho thêm điều kiện, hết cái này đến cái khác.

Dám cá là cô ta đã chuẩn bị trước mấy điều kiện này từ lâu rồi cho xem.

"Thành phố à? Việc cung cấp dụng cụ và thu thuế là chuyện tất nhiên rồi. Tôi không phiền đâu." (Beren)

Có vẻ đối với ông ấy, Asora là một nơi rất lý tưởng để sinh sống. Tôi đã từng có cảm tưởng là loài dwarf rất cứng đầu, nhưng Beren trước mặt tôi có vẻ là người rất hiểu chuyện.

Ông ấy liên tục chấp nhận tất cả yêu cầu Shen đưa ra.

"Phải rồi-ja. Trong tương lai, chúng ta định thành lập hẳn một thành phố. Dĩ nhiên, nếu ông có mời cả làng mình tới đây, ta cũng không thấy phiền đâu." (Shen)

"Nghe... có vẻ thú vị đấy. Một vùng đất trù phú và một thành phố ở bên kia của lớp sương mù huh. Đúng là thú vị thật!" (Beren)

Beren-san có vẻ rất hưởng ứng kế hoạch lập thành phố. Cô nàng Shen này vớ bở rồi.

"Còn với ba ngài, dĩ nhiên, tôi sẽ tặng vũ khí. Tôi cũng đang tính cung cấp cả giáp cho các ngài nữa." (Beren)

Cho cả cô nhện này á? Cô nàng này đúng là một mối đe dọa đối với họ nhỉ.

Không, cô ấy đáng sợ thiệt chứ lị.

Lần đầu tiên ở đời, người mà tôi định giết lại có thể thốt lên từ 'ngon miệng' đấy.

Nếu một nghĩa nào đó, thì đúng là đáng sợ khi thành quả lao động của loài dwarf liên tục bị nuốt chửng mà không làm được gì.

Và trên hết, thì đó là tại cô ấy đang đói. Nó đơn giản một cách đáng sợ, và cũng rất ác độc kiểu tội nghiệp nữa.

"Fumu, vậy thì ông có thể dẫn dân làng mình đến đây. Ta sẽ tạo sẵn một con đường cho." (Shen)

"Vâng, tôi sẽ đi ngay. Chắc là tôi sẽ trở về trong một hai ngày, nhưng xin các ngài hãy chờ tôi nhé?" (Beren)

"Không sao đâu, khi nào ông hoàn tất việc thu thập những thứ cần thiết, cứ báo cho ta. Khi đó ta sẽ cho dịch chuyển cả ngôi làng luôn." (Shen)

Lại nữa sao! Trình cao thế! Và đó cũng là cách chuyển nhà đơn giản nhất nữa. Việc đóng đồ cũng trở nên dễ thở hơn nữa.

Cứ bỏ mọi thứ vào trong nhà và cho dịch chuyển cả căn luôn huh.

Là kiểu thế phải không? Nếu dùng Asora làm cột mốc, cô có thể làm cái trò gần giống dịch chuyển tức thời đó à?

Fumu, vậy thì mỗi khi tới những nơi mà thường phải ghé qua, để xem Shen có thể đặt vài cánh cổng ở đó không.

"Vậy thì!!" (Beren)

Beren-san bay ra ngoài như một viên đạn. Mà cũng phải thôi.

"Mình có thể nói chuyện bình thường với ông ấy." (Makoto)

Tôi không thấy ảm đạm gì khi nói chuyện với Beren-san cả. Chắc là vì ban đầu tôi chưa kịp thích nghi chăng?

Không, dwarf vốn mang hình người rồi. Nên về một mặt nào đó, ông ấy cũng có thể hiểu ngôn ngữ loài người chăng?

"Quả không hổ là chủ nhân-ja." (Shen)

"Vâng. Ấn tượng lắm a-desu."

Tôi thì lại không thấy thế. Mà không, có thể nói chuyện với nhện đã là một điều rất ấn tượng rồi. Đó là nếu ta cũng tính đó là 'nói chuyện'...

"Có vẻ ngài cũng hiểu những gì mà cô nhện đó nói à. Đúng là không thể tin được." (Shen)

"Và ma lực đó cũng rất ngọt ngào nữa. Ngài đúng là một quý ông lý tưởng-desu wa!"

Umu, tôi thì không hạnh phúc chút nào!

Một người bạn trai có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào. Cái thể loại này sẽ không bao giờ nổi tiếng được đâu. Meal Boy? Tôi tuyệt đối không muốn trở thành như thế.

"Giờ thì, thực ra còn một chuyện nữa em muốn nhờ chủ nhân." (Shen)