🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc bóng tối lặng thinh từ từ bao trùm cả nhà sưu tầm Ngụy thị, Mao Tiểu Lỵ và Khấu Tuyên Linh đang bị nhốt trong phòng, cô bế Ngụy Ninh đã hôn mê, Khấu Tuyên Linh thì cõng Tề Nhân. Thông đạo nối với địa ngục Vô Gián đã mở ra, tiếng vạn quỷ kêu khóc gần như đâm thủng màng nhĩ. Ngụy Ninh đang hôn mê co rúm vài cái rồi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi tối tăm, tai nghe thấy tiếng gào khóc kinh khủng, bé không khỏi lạnh run cả người. Mao Tiểu Lỵ ôm bé dịu dàng an ủi: “Không sao, đừng sợ.”
Ngụy Ninh do dự một lát, cuối cùng bàn tay nhỏ vòng qua ôm cổ Mao Tiểu Lỵ, biểu đạt sự tín nhiệm. Cô nàng cười cười vỗ lưng bé rồi ngẩng đầu nói với Khấu Tuyên Linh: “Lão Khấu, chúng ta đi ra ngoài tụ họp với mọi người đi. Theo tình huống này hẳn là dùng lệnh bài đặc xá của Phong Đô, chúng ta phải nhanh đi ra ngoài. Anh Trần hẳn là có biện pháp… Lão Khấu?” Cô tiến lên vài bước, không nghe thấy Khấu Tuyên Linh trả lời bèn hỏi: “Anh có ở đây không?”
Khấu Tuyên Linh vẫn không lên tiếng, Mao Tiểu Lỵ theo ký ức hướng về vị trí hắn vừa đứng, đi ba bốn mét vẫn không đυ.ng phải hắn. Trong lòng cô có dự cảm xấu, thế là cô tiến lên hai ba mét nữa, rốt cuộc xác định tình hình không ổn. Đi năm sáu mét hẳn phải va vào tường mới đúng, nhưng bây giờ con đường trước mặt lại trải dài không bị cản trở.
Xem ra không chỉ cả tòa nhà trở thành thông đạo nối với địa ngục Vô Gián mà thậm chí biến thành không gian hỗn loạn. Mao Tiểu Lỵ chỉ nghe nói địa ngục Vô Gián rất kinh khủng, cô chỉ hiểu biết chút ít về thông đạo này. Cô căn bản không biết đó là một không gian hỗn loạn, bước một bước thôi cũng có khả năng rơi vào một nơi xa lạ không biết tên.
Mao Tiểu Lỵ nhớ thông đạo nối với địa ngục Vô Gián là nơi dẫn ác quỷ tiến vào địa ngục, nói cách khác, nếu không có lệnh bài đặc xá Phong Đô thì cô không cách nào rời khỏi thông đạo tối đen không bờ bến này, càng tiến lên lại càng đến gần địa ngục Vô Gián. Trong thời gian ngắn, cô không biết nên tiến lên hay đứng yên tại chỗ, cô hơi hối hận vì ngày thường không cố gắng tu luyện cho tốt.
Ngụy Ninh ngẩng đầu hỏi: “Chị Tiểu Lỵ, chúng ta không thoát ra được sao?”
Cô nghe vậy liền cười nói: “Không đâu, nhất định chúng ta sẽ ra ngoài được. Chị chỉ đang nghĩ xem nên đi hướng nào mới tìm được các anh ấy. Đúng rồi, Ninh Ninh có sợ tối không?” Hiện tại họ không chỉ bị bóng tối bao trùm mà còn phải đề phòng đám ác quỷ trong đó.
Ngụy Ninh lắc đầu: “Không sợ, em quen rồi.” Vì có xá lợi, từ lúc bé bắt đầu hiểu chuyện đã bị quỷ quái quấy rầy, nhất là sau khi màn đêm buông xuống, đám ma quỷ kia càng hung hăng ngang ngược. Lúc nhỏ vì chưa hiểu chuyện mà bé xem chúng là bạn bè, rất tin tưởng chúng, suýt nữa đã bị kéo vào trong tường. Sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của chúng, mỗi khi trời tối là bé sẽ bị chúng quấy rầy.
Mao Tiểu Lỵ nghe mà sống mũi cay cay, cô ôm chặt Ngụy Ninh cam đoan: “Chị nhất định sẽ đưa em ra ngoài, yên tâm đi.”
Ngụy Ninh hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”
“Lão Khấu đang bảo vệ… Chính là Khấu Tuyên Linh, anh trai đẹp trai ấy.” Mao Tiểu Lỵ lấy một xấp bùa trong túi ra, đốt từng lá bùa chiếu sáng đường đi, chẳng qua phạm vi được rọi sáng rất hạn chế, chỉ cần không rõ phương hướng, dù có ánh sáng cũng sẽ bị lạc đường. Cô lấy bùa quý nhân chúc phúc ba ngày ra, sau đó tận mắt nhìn thấy lá bùa chúc phúc từ từ hóa thành tro.
Mao Tiểu Lỵ thở sâu nói: “Chúng ta đi thôi.” Gần như mỗi bước đi cô đều dùng một lá bùa quý nhân chúc phúc ba ngày, đi chừng mười mét, tất cả bùa chúc phúc trên người đều dùng hết, ác quỷ cảm nhận được hướng có hơi thở của họ liền ào đến. Chúng sống trong bóng tối quanh năm suốt tháng nên cực kỳ sợ hãi ánh sáng, một khi bùa hết chúng sẽ lập tức nhào đến.
Sau khi dùng hết bùa quý nhân chúc phúc ba ngày, khả năng bị lạc trong thông đạo là rất cao, từ đó sẽ không thoát ra được nữa. Lòng bàn tay Mao Tiểu Lỵ đổ mồ hôi, trán cũng toát mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập, cô không biết có nên đánh cuộc vận số của cô không. Cô nhớ lại, từ nhỏ đến lớn mỗi lần rút thưởng, cô đều bách phát không trúng. Cô càng nghĩ càng khẩn trương.
Cuối cùng Mao Tiểu Lỵ nhấc chân lên, lúc sắp đặt chân xuống đất bỗng nghe Ngụy Ninh nói: “Em cảm thấy… hướng bên trái đúng hơn.”
Mao Tiểu Lỵ giật mình quay phắt đầu lại, mạnh đến nỗi suýt chút nữa bị trật cổ luôn, có điều so với đau đớn thì cô càng hưng phấn hơn: “Ninh Ninh phân biệt được phương hướng à?”
Ngụy Ninh lắc đầu: “Không phân rõ, nhưng em nghĩ hẳn là nên đi hướng này. Vì phía trước có rất nhiều âm thanh, bên trái lại ít hơn.” Bé không thể miêu tả rõ ràng cảm giác và những gì bé nghe được, chỉ biết tiến lên phía trước sẽ rơi vào hố sâu, sau đó bị ác quỷ đang kêu rên dưới hố nhào lên xé xác.
Mao Tiểu Lỵ ôm chặt Ngụy Ninh: “Được, chúng ta đi về bên trái. Nếu em cảm nhận được gì thì cứ nói với chị, đừng sợ.”
Kế đó cô dựa vào hướng dẫn của Ngụy Ninh mà bước lên, ánh sáng từ lá bùa từ từ tắt đi. Lúc hai ác quỷ phía trước nhào đến, Mao Tiểu Lỵ lại châm lá bùa khác đi tiếp, trong túi cô chỉ còn lại hai lá bùa, khi cô đốt lá bùa cuối cùng, rốt cuộc gặp được Trương Cầu Đạo đang đi tìm cô.
Hắn đi tới từ trong bóng tối, ánh lửa sáng ngời rọi sáng bóng dáng và gương mặt hắn, trong đôi mắt đen của hắn chỉ có hình bóng của Mao Tiểu Lỵ. Câu đầu tiên hắn thốt ra là: “Không sao chứ?” Câu thứ hai lại nói: “Anh đến rồi, đừng sợ.”
Mao Tiểu Lỵ cắn chặt răng, hít hít mũi, bàn tay còn lại nắm chặt tay áo Trương Cầu Đạo, cô cúi đầu thật lâu không nói tiếng nào. Hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, hai mắt đầy dịu dàng, mà lúc này cô đang cúi đầu nên không thấy được.
Lát sau cô lên tiếng: “Cám ơn.”
Trương Cầu Đạo cười cười, bế lấy Ngụy Ninh trong lòng Mao Tiểu Lỵ, tay kia thì nắm lấy bàn tay đang nắm áo hắn, cầm rồi không buông ra nữa.
“Đi thôi, anh đưa hai người ra ngoài.”
Mao Tiểu Lỵ hỏi lại: “Làm sao ra ngoài được?”
“Dù sao cũng phải thử xem.”
Trương Cầu Đạo đi trước dẫn đường, ánh mắt Mao Tiểu Lỵ dừng trên sườn mặt nghiêm túc của hắn, sau đó lướt xuống bàn tay hai người đang nắm chặt, hoảng loạn và sợ hãi dường như tìm được chỗ dựa vững chắc, tất cả bị đánh tan. Cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ an tâm và tin cậy như vậy. Mao Tiểu Lỵ lấy dũng khí hỏi: “Anh cố ý đến tìm em, hay là vô tình gặp được em?”
Trương Cầu Đạo đáp: “Tùy em.”
“Hả?”
“Em nghĩ sao cũng được.”
Mao Tiểu Lỵ cau mày: “Anh có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng dời tầm mắt. Em nghĩ thế nào là chuyện của em, anh làm vậy là có ý gì, không nói rõ sao em biết?”
“Nhất định phải bàn vấn đề này trước mặt trẻ con à?” Trương Cầu Đạo ngoái lại nhìn Mao Tiểu Lỵ, nhìn dáng vẻ buồn cười khi bị nghẹn không đáp lời được của cô. Hắn cười ra tiếng: “Thật ngốc.”
Mao Tiểu Lỵ cười ha hả hai tiếng. Ngày thường Mã Sơn Phong không có việc gì làm thường phổ cập kiến thức chuyên gia ngôn luận, nếu một người rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ sinh ra tính ỷ lại và có ấn tượng tốt đối với người đầu tiên xuất hiện trong một thời gian ngắn. Xem ra mấy chuyên gia ngôn luận này không hoàn toàn là “chém”, ấn tượng tốt đẹp và ỷ lại gì đó thật giả dối không đáng tin, lại tồn tại đương đối ngắn, rất nhanh đã khiến người ta tỉnh táo lại.
Cô định rút tay ra đi một mình, nhưng Trương Cầu Đạo lại nắm chặt không buông: “Lúc này rồi còn tức giận với anh? Nắm tay mới không bị đi một bước đã lạc, đừng để anh lại tốn công sức tốn thời gian đi tìm em.”
“Anh không nói mấy câu dễ nghe được hả?”
“Em muốn nghe lời êm tai?” Trương Cầu Đạo hỏi ngược lại.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Quên đi. Anh ngậm miệng là hy vọng lớn nhất của em rồi.” Hắn nghe vậy khẽ hừ một tiếng, nhưng có thể dễ dàng nghe ra ý cười trong đó.
Trương Cầu Đạo lên tiếng hỏi: “Em còn bùa không?” Ánh lửa trên đầu từ từ yếu đi rồi tắt hẳn, hắn đã dùng hết bùa, không biết Mao Tiểu Lỵ còn không.
Cô lật túi áo tìm, không còn lá nào: “Hết rồi, anh cũng dùng hết rồi à?”
“Không phải trong túi em thường có rất nhiều bùa sao? Dùng nhanh vậy?”
Mao Tiểu Lỵ nghe vậy ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng: “Bán, bán rồi.”
Hắn không còn lời nào để nói: “… Mao Tiểu Lỵ, em có thể bớt tham tiền không?”
Cô nàng nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, em không làm hại đến lợi ích của anh. Hơn nữa là người thì ai cũng có sở thích, em chính là yêu tiền.”
*“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.“Vậy anh đưa hết tiền của anh cho em, em muốn không?”
Mao Tiểu Lỵ ngẩn người, sau đó vờ như không nghe thấy mà nói tiếp: “Ha ha ha, cũng không phải em quá yêu tiền, nếu không đã sớm nhận mấy vụ án lớn trong phân cục. Dù cấp bậc thấp không nhận được đơn hàng cũng có thể hợp tác với người khác cọ chút thịt chút canh. Có điều em nói rồi,
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”, em chỉ có hứng thú bán bùa kiếm tiền, hưởng thụ quá trình đó.” Cô lúng túng cười cười, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Bùa của anh và em đều dùng hết rồi, bây giờ làm sao?”
Ánh sáng cuối cùng tắt ngúm, bốn bề là bóng tối dày đặc. Ác quỷ xung quanh như đàn chó dữ ngửi thấy mùi thịt điên cuồng nhào đến, Mao Tiểu Lỵ đang muốn hành động thì bị Trương Cầu Đạo níu lại: “Đừng buông tay.”
“Bây giờ không buông ra, chờ ác quỷ nhào đến xé xác ăn sạch à?”
“Bây giờ buông tay, lát anh đi chỗ nào tìm được em?”
“Em…” Mao Tiểu Lỵ ngẩn ra, đột nhiên phát hiện nguy hiểm lập tức giơ tay dựng thẳng làm kiếm, dùng ngón tay thay kiếm, cũng nhanh chóng kết ấn tiêu diệt ác quỷ nhào đến: “Áp chế không nổi.”
Ác quỷ nhào đến từ bốn phương tám hướng, chúng thèm nhỏ dãi ba thể xác trước mặt, chúng đã đói rất lâu rồi, chúng khát vọng quay lại dương gian. Thế nên chúng tuyệt đối không buông tha cho ba người. Mao Tiểu Lỵ giơ kiếm quyết trước ngực: “Đột phá vòng vây, xông ra ngoài đi.”
Trương Cầu Đạo nghe tiếng khóc thê lương của ác quỷ bên tai, hắn lên tiếng: “Một người khó địch ngàn quân, huống hồ bây giờ chúng ta đã dùng hết bùa, trên người lại không có pháp khí. Hơn nữa thời gian có hạn, trước khi lệnh bài đặc xá Phong Đô hết tác dụng, chúng ta phải tìm được mọi người mới có thể rời khỏi đây.” Hắn đột nhiên xoay người, giao Ngụy Ninh đang bế trong lòng cho Mao Tiểu Lỵ: “Ninh Ninh có thể dẫn em tìm được mọi người, em bế Ninh Ninh, chờ lát nữa xông ra ngoài.”
“Em xông ra ngoài? Còn anh?”
Trương Cầu Đạo đáp: “Anh dẫn ác quỷ đi chỗ khác.”
Mao Tiểu Lỵ vừa định từ chối thì bị cắt ngang: “Đừng tùy hứng, có thể đi được ai thì nên đi. Trên người anh có Công Đức Bảo Cáo, chúng không dám tấn công anh. Anh dẫn chúng đi nơi khác rồi lập tức đi tìm em…” Hắn vỗ đầu cô nói tiếp: “Mao Tiểu Lỵ, ngoan, nghe anh một lần đi.”
Mao Tiểu Lỵ lắc đầu: “Không được. Người nhà họ Mao không phải là người nhát gan, tham sống sợ chết, anh có Công Đức Bảo Cáo, em cũng có bài tẩy chưa lấy ra. Chẳng qua là ngàn vạn ác quỷ mà thôi, Mao Tiểu Lỵ em từ nhỏ đã gặp quỷ, sợ gì chứ?”
Lúc này Trương Cầu Đạo châm sừng tê giác trong tay, ngước mắt bình tĩnh nhìn Mao Tiểu Lỵ, một lúc sau cười khẽ nói: “Ngày thường vẽ bùa bữa đực bữa cái, em thì còn có con bài gì chưa lật?” Hắn xoay người, từ từ đến gần bóng tối: “Anh có chuyện muốn nói với em, về rồi nói.”
Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm sừng tê giác đang cháy trong tay hắn, cô bước nhanh lên muốn cướp lấy, đáng tiếc vừa tiến lên một bước đã không còn thấy bóng dáng Trương Cầu Đạo đâu nữa. Cô sững sờ đứng tại chỗ một lúc, không biết nên làm gì.
Ngụy Ninh thận trọng hỏi: “Chị Tiểu Lỵ, chị khóc hả? Có phải anh Cầu Đạo gặp nguy hiểm không?”
Mao Tiểu Lỵ hoàn hồn mới phát hiện cô đang rơi nước mắt, cô lau nước mắt, ôm chặt Ngụy Ninh bình tĩnh nói: “Ảnh sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đi trước.”
Tê chiếu cồn Ngưu có thể thấy được quỷ, Tấn Thư từng đề cập đến cố sự, có một người nước Tấn tên là Ôn Kiều đi ngang qua cồn Ngưu, thấy nước sâu khó dò bèn châm sừng tê rọi xuống, kết quả dẫn u hồn dưới đáy tới. Âm dương khác biệt, u hồn va chạm với dương khí của người sống, Ôn Kiều vì vậy mà vong. Dân gian có lời đồn, sừng tê chiếu sáng có thể thấy quỷ, thật ra nó không chỉ có thể thấy quỷ mà còn có thể dẫn quỷ.
Suốt dọc đường, Mao Tiểu Lỵ im lặng không nói tiếng nào, dù gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt càng lúc càng mạnh mẽ. Thoạt nhìn như cô đi bừa về phía trước, thật ra mỗi bước đều đã có tính toán. Từ trước đến nay, thiên phú của người nhà họ Mao rất kinh người, nếu như họ muốn, đương nhiên có thể tìm được đường sống trong tuyệt cảnh. Hơn nữa còn có Ngụy Ninh đã nuốt xá lợi giúp đỡ, hai người nhanh chóng tụ họp được với những người còn lại.
Mao Tiểu Lỵ đã nghĩ cô sẽ kiềm nén không được mà khóc lóc kể lể khi gặp Trần Dương, thực tế lại không như vậy, cô vô cùng bình tĩnh. Mao Tiểu Lỵ giao Ngụy Ninh cho Khấu Tuyên Linh xong liền kể lại việc Trương Cầu Đạo đã dẫn vạn quỷ đi, sau đó nói: “Em muốn đi tìm Trương Cầu Đạo.”
Trần Dương không hề do dự mà từ chối yêu cầu của cô, cậu giao lệnh bài đặc xá Phong Đô cho Khấu Tuyên Linh rồi đích thân đi tìm người. Mao Tiểu Lỵ muốn đi theo cũng bị ngăn cản, cô do dự vài giây rồi thỏa hiệp. Trong nháy mắt, cô hiểu lý do mà mọi người không nói trắng ra, vì đạo hạnh của cô quá thấp. Dù cô muốn giúp thì cũng chỉ kéo chân sau mà thôi, giờ phút này, cô rõ hiểu bản thân yếu kém đến cỡ nào.
Từ lúc gặp được nhau, Khấu Tuyên Linh luôn lo lắng nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô cười không nổi nói: “Em không sao, cũng rất tỉnh táo. Hiện tại phải rời khỏi thông đạo trước.” Cô dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Chúng ta rời đi như vậy, anh Trần và Trương Cầu Đạo không có lệnh bài Phong Đô, có thể ra ngoài sao?”
Khấu Tuyên Linh nói: “Không sau đâu. Cô quên còn có cục trưởng Độ sao?”
Mao Tiểu Lỵ đi theo sau mọi người rời khỏi thông đạo, đứng ở phòng khách ở tầng 1 nhà trưng bày Ngụy thị, bên ngoài mưa to không ngừng suốt mấy ngày giờ đã tạnh, bầu trời hơi sáng hơn. Bỗng một bàn tay ấm áp xoa đầu Mao Tiểu Lỵ, cô quay đầu lại, trông thấy Khấu Tuyên Linh đang mỉm cười. Hắn lên tiếng: “Không cần quá lo lắng cho Trương Cầu Đạo, cậu ta không sao đâu.”
Cô chớp mắt mấy cái: “Ừm.”
Cuối cùng Trần Dương cũng đưa được Trương Cầu Đạo ra ngoài, thế nhưng hắn bị thương nặng phải nằm trên giường vài ngày, Mao Tiểu Lỵ chăm sóc hắn vài ngày. Thật ra Trương Cầu Đạo đã khỏe lại, cô cũng biết rõ trong lòng nhưng lại không nói ra. Cho đến khi cô suy nghĩ thông suốt mới nhân lúc mọi người có mặt đầy đủ tuyên bố: “Em muốn quay về Mao Sơn.”
Đương nhiên mọi người lập tức từ chối, Trần Dương nói: “Trừ phi em thuyết phục được anh, bằng không anh sẽ không khai trừ em.”
Cô đáp lại: “Em về Mao Sơn học Đạo thuật.” Con cháu Mao gia thông suốt sẽ quay về Mao Sơn học Đạo thuật.
Trần Dương thỏa hiệp: “Phân cục vĩnh viễn chừa một vị trí cho em, khi nào học xong thì quay về.”
Mao Tiểu Lỵ ngước mắt, nhìn mọi người muốn giữ cô lại mà cảm động không thôi: “Vâng, em vốn cũng không muốn rời đi.” Cô luyến tiếc tay nghề nấu cơm của Trần Dương, luyến tiếc rượu trái cây Mã Sơn Phong tự ủ, luyến tiếc tất cả mọi người. Đương nhiên cô càng không nỡ bỏ thanh niên xuất hiện ngay lúc cô sợ hãi nhất, thay cô dẫn vạn quỷ đi.
Sau khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo. Cô quấy chén cháo trước mặt, không nói tiếng nào. Trương Cầu Đạo nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh như kết băng: “Em không cần đi, nếu anh làm phiền em thì sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa là được.”
Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc nhìn lên: “Anh nói nhảm gì vậy? Đầu bị thương à?” Cô giơ tay muốn sờ trán Trương Cầu Đạo, lại bị nắm lấy cổ tay. Hắn nắm chặt tay cô không buông, thẳng thắn hỏi: “Em đồng ý hay từ chối?”
“Hả?”
“Chuyện anh thích em.”
Mao Tiểu Lỵ giơ ngón tay: “Suỵt!”
Cô chỉ về phía cửa phòng đóng chặt, ý bảo bên ngoài có một bầy chuột đang nghe trộm, sau đó cô lấy di động ra, nói nhỏ: “Nhắn WeChat.” Cô cúi đầu bấm một hàng chữ: [Em không biết, chưa có câu trả lời.]
Trương Cầu Đạo đọc xong cau mày nhìn cô, Mao Tiểu Lỵ làm như không thấy, tiếp tục gõ: [Để em suy nghĩ một thời gian, em vốn không định yêu đương kết hôn, đột nhiên xảy ra làm ảnh hưởng kế hoạch tương lai, em chưa kịp suy nghĩ. Chuyện này đối với em là một sự thay đổi lớn, khuấy đảo tương lai của em thành vũng nước xoáy không thấy rõ.]
Sau khi xem xong, Trương Cầu Đạo không yêu cầu cô trả lời nữa, thái độ bình thản chuẩn bị hành lý giúp cô rồi đưa cô ra trạm xe lửa. Cuối cùng hắn quay về phân cục, lấy di động ra xem tới xem lui tin nhắn này, khắc ghi vào lòng từng câu từng chữ.
Mao Tiểu Lỵ không trả lời trực tiếp, thế nhưng trong những câu chữ đó, có thể thấy rõ cô đang rối loạn. Cô cân nhắc thêm Trương Cầu Đạo vào kế hoạch tương lai của cô, thế nên dù thời gian tới, kế hoạch không kết hôn bị rối loạn, cô cũng không cứng rắn loại trừ hắn ra, không phải hoàn toàn không cho hắn có cơ hội. Bình thường Mao Tiểu Lỵ cứ hi hi ha ha không đứng đắn, thoạt nhìn như không quá lo nghĩ về tương lai mà thầm nghĩ tận hưởng thú vui trước mắt, nhưng thật ra cô rất kiên định với mục tiêu đã đặt ra.
Tận hưởng thú vui trước mắt chỉ là cách sống của cô, cô thích ngồi trong hẻm nhỏ lừa khách hàng mua bùa hoa đào và bùa đổi vận, thích lăn lộn trên người Đại Béo khiến nó phát cáu, thích trộm dụng cụ pha trà của Mã Sơn Phong, còn có thể lén thức đêm làm bài tập hè thay Ngỗi Tuyên, kết quả bị một bài tập gà vịt cùng l*иg đơn giản làm khó. Mao Tiểu Lỵ luôn ồn ào, luôn nóng nảy, người nào không hiểu rõ sẽ cảm thấy phiền, thế nhưng nếu trong cuộc sống mất đi một người đơn giản, dễ thỏa mãn, luôn vui vẻ và đầy sức sống như vậy lại cảm thấy cô đơn không gì sánh được.
Trương Cầu Đạo gõ vào khung nhắn tin năm chữ: [Anh chờ em quay lại.]
Mao Tiểu Lỵ xuống xe mới nhận được tin nhắn, cô mỉm cười một lúc lâu rồi gửi một mặt cười trả lời. Việc đầu tiên sau khi cô về nhà là tự nhốt mình trong phòng vài ngày, lúc trở ra, cô nói với người nhà đang ngồi quanh bàn cơm: “Con thông suốt, muốn bế quan tu luyện. Mọi người đừng quấy rầy con.”
Người nhà họ Mao lăng lăng nhìn Mao Tiểu Lỵ, sau đó “À” một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm. Buổi tối khi cô xuống lầu ăn cơm, mọi người ngồi quây quần với nhau, Mao Tiểu Doanh, anh cả của Mao Tiểu Lỵ đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi bát cơm: “Tiểu Lỵ, không phải em bế quan tu luyện sao?”
Cô lườm một cái: “Em muốn bế quan tu luyện, không phải tích cốc.” Cô cũng cần ăn cơm vậy, không ăn thì lấy sức đâu mà tu tập thuật pháp?
Mao Tiểu Doanh lại hỏi: “Đúng rồi, sao đột nhiên em thông suốt vậy?”
Mao Tiểu Lỵ không phản ứng, tiếp tục lùa cơm vào miệng với tốc độ cực nhanh, lúc Mao Tiểu Doanh nói chuyện, cô đã xới chén cơm thứ hai. Hắn chậm rãi nói tiếp: “Nếu người nhà họ Mao thông suốt, đương nhiên là do gặp phải đả kích cực lớn trong đời, đột nhiên tỉnh ngộ. Ví dụ như cha chúng ta, năm đó suýt nữa bị bạn tốt ntr….”
Cha Mao dùng đũa ăn như phi tiêu ném về phía Mao Tiểu Doanh, ghim thẳng vào cửa, sau đó ông rút đôi đũa mới dưới bàn tiếp tục ăn cơm. Mao Tiểu Doanh kẹp chiếc đũa, để nhẹ xuống bàn rồi nói tiếp: “Năm xưa anh rơi xuống hố quỷ, suýt nữa hại chết bạn anh. Mấy người cô của chúng ta thì do vấn đề tình cảm mà thông suốt. Vậy nên Tiểu Lỵ, em…”
“Bộp!”
Tất cả chén cơm trong tay mọi người đều đồng loạt đặt mạnh xuống bàn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mao Tiểu Lỵ. Mấy người cô vô cùng đau đớn: “Tiểu Lỵ, là ai phụ lòng cháu? Bọn cô đi gϊếŧ chết hắn.” Cha Mao kích động hỏi: “Có người yêu?”
Mao Tiểu Lỵ đặt bát xuống bàn, ợ một cái rồi nói: “Con ăn no rồi, con lên lầu tu tập thuật pháp trước, mọi người từ từ ăn.” Nói xong cô đứng dậy định đi lên lầu, bị cha ngăn cản không cho đi, cô hời hợt cười nói: “Trong nồi chỉ còn chén cơm cuối cùng, mọi người còn định thảo luận về đời sống tình cảm của con không?”
Cha Mao cả kinh, vô thức nhìn về phía nồi cơm. Nhưng lúc này nồi cơm gần cô út nhất, cô xới chén cơm cuối cùng: “Đa tạ.”
Mao Tiểu Doanh nhìn bát cơm còn chưa ăn được phân nửa, một lúc lâu mới nói: “Anh mới một chén…”
Mẹ hắn cười hiền lành: “Lần sau nỗ lực hơn, không ngừng cố gắng.”
Lúc Mao Tiểu Doanh xuất phát đi đến Hiệp hội Đạo giáo, Mao Tiểu Lỵ cố ý đưa hình Trương Cầu Đạo cho hắn xem: “Chú ý người này.”
Hắn nhìn chằm chằm một lúc: “Nhớ rồi. Đây là em rể hả?”
Mao Tiểu Lỵ ngẩng đầu nhìn trời: “Có khả năng.”
“A, em rể.” Nhất định phải tạo quan hệ tốt, nắm tay.
Một tháng sau, Mao gia có chuyện vui lớn, tìm thấy sinh hồn của Mao Chân hôn mê hơn hai mươi năm. Cả nhà đều đắm chìm trong vui sướиɠ, mọi người yêu cầu Mao Tiểu Doanh lập tức đưa sinh hồn Mao Chân về lại Mao Sơn, nhưng Long Hổ Sơn đang cử hành tiết Đạo giáo, Mao Chân muốn ở lại tham gia xong mới quay về. Đương nhiên người nhà họ Mao thuận theo ý Mao Chân, chỉ cần hắn vui vẻ là được.
Thừa dịp này, Mao Tiểu Lỵ mua vé máy bay đến Long Hổ Sơn, đương nhiên mua vé giá đặc biệt rẻ, buổi tối lén chuồn đi. Kết quả mới ra đến cửa, cô đã bị cha Mao tóm lại, Mao Tiểu Lỵ vùng vẫy: “Con ra ngoài tản bộ thôi mà.”
Ánh mắt ông đầy hàm ý sâu xa: “Con gái lớn không dùng được.” Nói xong ông quay vào nhà.
Da mặt Mao Tiểu Lỵ co rút một trận, suýt chút nữa muốn xé cha Mao. Rõ ràng biết hết mà không nói, nửa đêm ngồi xổm canh cửa chỉ vì muốn nói câu này. Mao Tiểu Lỵ tức giận không thôi: “Không phải ăn cơm nhiều sao? Sớm nên giảm cân.” Vào tuổi trung niên, dáng người của cha Mao có xu hướng từ từ mập ra, vì điểm này mà ông thường bị phụ nữ trong nhà công kích, yêu cầu ông ăn ít một chút.
Mao Tiểu Lỵ mua vé máy bay không bay thẳng đến Long Hổ Sơn mà phải tạt qua một tỉnh, ở lại một ngày chuyển chuyến. Vì đi vội nên không mua vé bay thẳng được, trong lúc đó, Trương Cầu Đạo thường kể với cô những chuyện thú vị hắn gặp.
Mao Tiểu Lỵ nhịn không được
nói: “Em muốn tham gia tiết văn hóa Đạo giáo ở Long Hổ Sơn, nghe rất thú vị… Em đang trên đường đến đó.”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh đi đón em.”
Mao Tiểu Lỵ nở nụ cười: “Ừ.”
Vào tiết văn hóa Đạo giáo, mọi người đốt đèn Khổng Minh họ tự làm. Lúc Mao Tiểu Lỵ xuống xe, cô nhìn thấy bầu trời trên đầu biến thành màu da cam, tất cả đều là đèn Khổng Minh, ấm áp mỹ lệ, mang theo vô số chờ mong. Đoàn người ầm ĩ, Mao Tiểu Lỵ không cách nào gọi điện thoại hoặc gửi tin thoại, vì vậy cô nhắn tin.
Trương Cầu Đạo đang nhìn chằm chằm di động, lập tức nhận được tin nhắn.
“Bây giờ anh đến liền.”
Giữa đường, cầu phúc an tai bắt đầu, mọi người tràn vào phủ Thiên Sư như thủy triều, rất nhanh, trên đường chỉ còn vài người. Khi linh âm vang lên, thanh tịnh mà vang dội, thương kim minh ngọc như khúc nhạc thiên cung, Mao Tiểu Lỵ nhìn thấy Trương Cầu Đạo đứng trước mặt cô.
Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Câu hỏi lần trước của anh, bây giờ em có thể trả lời. Em đồng ý.”
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
ntr: chỉ phối ngẫu hoặc đối tượng bị cướp.