Chương 4: Mưu kế
4, Mưu kế Thấy có người tấn công Vân Sát Bảo, Dạ Lan San cũng chẳng quan tâm đấu võ mồm cùng Thần Tử Việt, một tay ôm hắn chạy vội trở về, đem Thần Tử Việt thả ở trong phòng nói đừng chạy loạn liền vội vàng xuống núi nghênh chiến. Thần Tử Việt nhìn bóng dáng y chép chép miệng, chắp tay sau lưng trượt vào phòng.
“Bảo chủ, là Quỷ Môn Nhân.” Thấy Dạ Lan San đã đến, Gia Cát Thiên Duyên chỉ xuống dưới.
“Quỷ Môn?” Dạ Lan San đứng ở bờ tường nhìn xuống dưới, quả nhiên người ở dưới y phục toàn là tử y*, trên mặt mỗi người còn đeo một cái mặt nạ quỷ dị, đích xác là đệ tử Quỷ môn. Không khỏi một trận nghi hoặc:“Vân Sát Bảo cùng Quỷ Môn nước giếng không phạm nước sông, bọn họ sao đột nhiên xâm phạm trắng trợn như vậy?”
*màu tím
“Gần đây Quỷ môn đổi tân chưởng môn, người này dã tâm lớn thủ đoạn lại ngoan độc, lại liên tiếp ở Trung Nguyên võ lâm gϊếŧ người cướp của, đã sớm khơi dậy tức giận của nhiều người, kỳ thật các đại môn phái đã sớm chuẩn bị chờ Bảo chủ sau khi xuất quan liên kết Vân Sát Bảo thảo phạt, chỉ là ta còn chưa kịp thông tri Bảo chủ mà thôi.” Gia Cát lắc lắc cây quạt:“Chắc là Quỷ môn nhận được tin tức, cho nên mới đến dự định tiên phát chế nhân*.”
*đánh đòn phủ đầu
“Không biết lượng sức!” Dạ Lan San khẽ hừ lạnh lùng, cầm Ám Đao bay xuống tường thành. Đệ tử Quỷ môn nguyên bản đang vây lấy cửa chính Viên Mộc đột nhiên nhìn thấy một Hắc y nhân từ trên trời bay xuống, hai chân vừa chạm đất trong nháy mắt đá xanh trên nền nhất tề bị thổi bay nát bấy, không khỏi hít một hơi, người này nội lực thật mạnh!
Dạ Lan San một tay cầm Ám Đao chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm quét một vòng mở miệng nói:“Vừa chọn người gϊếŧ, đã nghĩ đến tấn công Vân Sát Bảo của ta?”
Tiếng nói còn chưa dứt mọi người đã cảm thấy l*иg ngực khó chịu, giống như bị người ta đánh trúng một chưởng, đã mơ hồ đoán được người này chính là Vân Sát Bảo chủ Dạ Lan San. Chưởng môn Quỷ môn U Mị là người thông minh, chỉ bằng thanh âm liền ý thức được mình đã trúng kế. Dạ Lan San nào giống tẩu hỏa nhập ma như lời tiêu sái của Thiên Nguyệt Lâu, rõ ràng là đã luyện thành Ám Đao Pháp, nếu không sao có được nội lực cường đại như thế? Lập tức hạ lệnh rút lui.
“Muốn chạy?” Dạ Lan San tung người, Ám Đao ở không trung quét ngang một đường, đường đao mang theo ô sắc, công phu không tới nửa chén trà nhỏ đã đem hơn 300 giáo chúng Quỷ môn đánh cho hoa rơi nước chảy, chưởng môn U Mị cũng bị Ám Đao gây thương tích ngã ngồi trên mặt đất thở dốc.
Xa xa, một người đè nén khí tức nhìn hồi lâu, thấy Dạ Lan San đắc thắng khóe miệng hắn giương lên một độ cong, âm thầm cười cười lắc mình rời đi. Thân ảnh vừa động ngay cả một ngọn gió cũng không mang theo.
Dạ Lan San bắt lấy U Mị phi thân nhảy lên tường thành, tiện tay ném cho Bạch Nhược Manh, nói :“Đem những tên này thu thập xong rồi xem có thể đưa đi quan phủ hay là địa phương nào khác không, nuôi ở Vân Sát Bảo vừa chiếm chỗ lại phí lương thực.”
“Vâng!” Bạch Nhược Manh vội vàng lĩnh mệnh đi xuống chào hỏi đệ tử Quỷ môn bị trói, chuẩn bị đem lên kinh thành giao cho quan địa phương.
“Dạ Bảo chủ hảo thân thủ!” Một lão giả râu dài từ phía sau Gia Cát Thiên Duyên thong thả đi tới, vỗ tay nói:“Không ngờ Dạ Bảo chủ tuổi còn trẻ lại có thể có tu vi cao như thế, lão hủ bội phục!”
Dạ Lan San nhíu mày, vừa rồi không kịp chú ý, lão nhân này là ai?
“Bảo chủ, ông ta là Thần Bút Thám Hoa Thiết tiên sinh.” Gia Cát Thiên Duyên giải thích:“Thiết tiên sinh chuyên ghi lại đại sự võ lâm, ta mời ông đến giảng thuật lại chuyện giang hồ ba năm nay cho Bảo chủ, sáng nay vừa tới.”
“Nhờ Gia Cát quân sư có lòng mời, lão hủ mới có thể chính mắt nhìn thấy thần uy của Dạ Bảo chủ! Nghe nói Bảo chủ hôm qua còn bắt được Ngọc Hồ Điệp? Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, bội phục bội phục!” Thiết Bút Ông rung đùi đắc ý, trong lòng đã sớm đánh tốt một bản thảo để ghi lại hai kiện sự này.
“Quá khen!” Dạ Lan San ôm quyền:“Thiết tiên sinh vừa tới, không bằng đi xuống nghỉ ngơi trước, chờ ta xử lý sự vụ trong bảo, ngày mai lại nói chuyện, thế nào?”
“Bảo chủ xin cứ tự nhiên.” Thiết Bút Ông gật đầu, xoay người theo Gia Cát rời đi. Dạ Lan San cũng quay người trở về, dọc theo đường đi luôn ảo não, sao vận khí đen đủi như vậy, mới trở lại hai ngày liền đánh nhau liên tiếp, bằng không ngày mai đến miếu bái Bồ Tát hoặc thỉnh đạo sĩ về làm phép?
Trở về tìm Thần Tử Việt, phát hiện hắn ngủ nhăn mày chun mũi thở đều, không khỏi bật cười, sao vừa mới dậy lại có năng lực ngủ tiếp nhanh như vậy, đưa tay muốn xoa xoa mặt hắn lại phát hiện chính mình một thân máu đen, đành phải thu tay, nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa phòng rồi xoay người rời đi. Nghe thấy cửa phòng “lạch cạch” đóng lại, Thần Tử Việt ở trên giường trở mình, mở mắt chớp a chớp, khóe miệng cười xấu xa.
Lúc này trên đường đi, Đoạn Tinh cưỡi ngựa đi theo áp giải Ngọc Hồ Điệp, lúc đi qua một ngã rẽ tay phải nhẹ giơ lên, một ngưu mao châm lóe ánh màu xanh bay ra. Thân mình Ngọc Hồ Điệp tựa hồ hơi hơi giật một chút, sau đó liền trút hơi thở cuối cùng. Đoạn Tinh thở dài, sự tình liên quan đến thể diện Vân Sát Bảo, Ngọc Hồ Điệp tuyệt đối không thể sống, chính là sự tình tuy rằng vẫn dựa theo kế hoạch, nhưng đêm qua ngoài dự định lại khiến cho hắn bất an trong lòng, thần bí nhân này rốt cuộc là ai?
Buổi tối, Dạ Lan San đang ngưng thần đọc sách, lại thấy Thần Tử Việt nhanh nhẹn đi đến, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Tiểu Việt.”
“Ân, nghe nói ngươi hôm nay chỉ dùng một chiêu trong nháy mắt liền đả bại hơn 300 quỷ môn đệ tử, đem chưởng môn bọn họ tức giận hộc máu tại chỗ?” Thần Tử Việt ánh mắt đầy sùng bái.
Tuy rằng rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của hắn, nhưng Dạ Bảo chủ vẫn ăn ngay nói thật:“Nghe được ở đâu? Khoa trương như vậy.”
Thần Tử Việt đặt mông ngồi lên bàn:“Thiết Bút Ông a, ông ta đã viết xong
“Dạ Bảo chủ Đồ Thủ chấn Quỷ môn”, bên trong chính là viết như vậy. Nói ngươi chẳng qua là một đao nhẹ nhàng, nhất thời trời đất không có ánh sáng phi sa tẩu thạch, Quỷ môn đệ tử lập tức tán loạn mọi nơi. Còn nói chưởng môn nhân Quỷ môn lúc bị Bạch tỷ kéo xuống luôn luôn gọi Dạ Bảo chủ thiếu niên anh hùng, hôm nay nhìn thấy, bại cũng tâm cam! Đúng rồi Tiểu Hắc, nghe nói Thiết lão đầu hiện tại đang viết một câu chuyện khác —– “
DạLan San cô thân bắt Hồ Điệp”, ngươi có hứng thú xem hay không?”
Dạ Lan San dở khóc dở cười:“Không phải là được xưng Thần Bút Đệ nhất Võ Lâm sao, sao lại khoa trương như vậy?”
“Thần Côn còn được Thiết Bút Ông viết có thể hô phong hoán vũ, này coi là cái gì! Hơn nữa, ngươi là nhân vật truyền kỳ, bình bình đạm đạm ai hiếm lạ mà xem? Ngươi cho ông ta viết đi, tốt xấu gì chuyện ngươi đánh bại Quỷ môn cũng là thật, cũng không tính quá phận” Thần Tử Việt tay cầm trái táo gặm a gặm:“Hắn đem ngươi viết càng lợi hại, về sau lại càng không có ai dám đến nháo! Đây không phải là tâm nguyện của phụ thân lúc còn sống sao!”
“Cũng đúng.” Dạ Lan San nhìn bộ dáng Thần Tử Việt cúi đầu gặm táo giống như một con chuột nhỏ, đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn xoa xoa,“Bất quá nghe nói hai người kia đều là bại hoại võ lâm muốn diệt trừ, khi giao thủ công phu bọn họ cũng không phải rất cao thâm, cần gì phí sức như vậy? Chẳng lẽ ba năm không gặp võ công mọi người đều tuột dốc?”
“Không phải.” Thần Tử Việt chân thành nói:“ Thứ nhất là bởi vì võ công ngươi thật sự rất tốt, thứ hai là vì kỳ thật mọi người cũng không phải đánh không lại họ mà là những người này xuất quỷ nhập thần người khác căn bản không tìm được.”
Dạ Lan San càng nghi hoặc:“Vậy bọn họ làm sao mà như trúng tà tới cửa tìm ta quyết đấu?”
“Ách………… Tiểu Hắc ngươi thật muốn biết?” Thần Tử Việt hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt chằm chằm :“Ngươi biết lý do?”
“Ta nào biết.” Thần Tử Việt nhảy xuống bàn vỗ vỗ mông:“Ngươi đi hỏi chưởng môn Quỷ môn chẳng phải sẽ biết sao! Còn ở thủy lao đi, ngày mai mới tiễn bước, ta và ngươi cùng đi!”
“Đúng vậy!” Dạ Lan San vỗ vỗ đầu:“Ta thật sự là đầu heo!” Thần Tử Việt cười: “Ân, ta biết, ta từ nhỏ đã biết!”
Hai người đi vào thủy lao nhìn thấy hơn hai mươi người trấn thủ, xem ra chuyện Ngọc Hồ Điệp đêm qua làm cho mọi người rất cảnh giác. Dạ Lan San phất tay:“Mở cửa, ta muốn đi vào!”
“Này…………” Thủ vệ sắc mặt khó xử:“Gia Cát tiên sinh phân phó qua, bất luận ai cũng không chuẩn đi vào!” Nguồn :
Dạ Lan San trừng mắt :“Bảo chủ là ta hay là tên Thần Côn kia?!”
Thủ vệ mặt khóc tang, trong lòng nói là ngài, vừa định trả lời lại bị Thần Tử Việt cắt lời:“Vậy quên đi, chúng ta không đi vào, ngươi đi đem U Mị ra đây! Gia Cát chỉ nói không thể cho người bên ngoài đi vào, lại không nói không cho người ở bên trong đi ra, vừa lúc thủy lao kia ẩm thấp nhơ nhớp, không đi vào rất tốt!”
Thủ vệ nghĩ nghĩ, đạo lý này cũng đúng, không đắc tội người tốt làm việc đi! Vì thế rất cảm kích hướng Thần Tử Việt cười cười, xoay người chạy vào. Dạ Lan San còn đang canh cánh trong lòng dựng râu trợn mắt:“Rõ ràng lão tử mới là Bảo chủ!”
Thần Tử Việt cười:“Ngày mai bỏ đậu vào cơm Thần Côn!”
Dạ Lan San cũng nhịn không được cười ra tiếng, ngẫm lại quay đầu hỏi:“Tiểu Việt ngươi chưa vào, sao biết thủy lao ẩm thấp nhơ nhớp?”
Thần Tử Việt bĩu môi: “Ngày đó chính Thần Côn nói! Còn chuyện có ma quái! Mới không muốn đi vào!”
Một lát sau, thủ vệ đem U Mị trói gô đi ra, lại lấy ghế cho hai người họ rồi cáo lui rời đi, canh giữ ở chung quanh.
“Ngươi tại sao muốn tấn công Vân Sát Bảo của ta?” Dạ Lan San nhìn U Mị lạnh lùng mở miệng.
“Ta nếu nói, Dạ Bảo chủ có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?” U Mị hỏi lại.
“Điều kiện gì?” Dạ Lan San nhíu mày.
“Diệt Thiên Nguyệt Lâu!” U Mị nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Lan San sửng sốt:“Liên quan gì đến Thiên Nguyệt Lâu?”
U Mị hừ một tiếng, nhắm mắt lại nói:“Ngươi đáp ứng ta ta liền nói cho ngươi biết lý do!”
Dạ Lan San cười lạnh:“Ngươi có nói hay không, ta cũng không đi diệt Thiên Nguyệt Lâu.”
U Mị mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin:“Ngươi không muốn biết chân tướng?”
“Ta muốn biết, nhưng ta không muốn bị người khác uy hϊếp. Lại càng không muốn vì ngươi đi làm chuyện gì đó.” Dạ Lan San thản nhiên mở miệng, trong thanh âm không có tí cảm xúc.
“Nếu ta nói cho ngươi biết là diệt Thiên Nguyệt Lâu đối với ngươi cũng có lợi?” U Mị vẫn không buông bỏ nói điều kiện.
“Đi, Tiểu Hắc, nơi này lạnh quá, chúng ta đi về ngủ.” Nãy giờ không nói gì Thần Tử Việt đột nhiên mắt buồn ngủ mông lung đứng lên túm túm Dạ Lan San:“Người này nhìn qua điên điên khùng khùng hỏi cũng không ra cái gì, bộ dạng cũng rất khó coi, ngày mai lột sạch vứt xuống sau núi đem đi uy lang xong hết mọi chuyện.”
“Ngươi dám!” U Mị kêu thê lương, Quỷ môn đệ tử sợ nhất chính là hài cốt không còn, như vậy chắc chắn trở thành lệ quỷ, vĩnh viễn rơi vào Tu La địa ngục.
“Tại sao không dám? Ngươi chẳng qua là bại tướng của ta mà thôi, Tiểu Việt nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi nếu hiện tại nói ra ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi được toàn thây.” Dạ Lan San ngữ khí trầm thấp.
“………… Thiên Nguyệt Lâu truyền tin tức cho chúng ta, nói ngươi không thể khống chế Ám Đao Pháp khiến tẩu hỏa nhập ma võ công mất hết, chúng ta mới tới tìm ngươi.” U Mị lựa chọn thỏa hiệp, lại như trước nghiến răng nghiến lợi.
Trách không được ngày hôm qua Ngọc Hồ Điệp hỏi mình vì sao không có tẩu hỏa nhập ma, nguyên lai cũng là do mua tin tức của Thiên Nguyệt Lâu. Thiên Nguyệt Lâu, cư nhiên là Thiên Nguyệt Lâu! Bọn họ cho mình là thằng ngốc sao?! Tức giận dần dần lan ra cả con ngươi, hai tròng mắt nguyên bản thâm sâu lúc này lại càng như hồ sâu không đáy, y thật sự tức giận. Thần Tử Việt phất tay một cái ý bảo thủ vệ mang U Mị đi, còn mình theo Dạ Lan San trở về.
“Nè, Tiểu Hắc, ngươi không cần sinh khí, đi nhanh như vậy làm gì!” Thần Tử Việt đi theo Dạ Lan San thở hồng hộc.
“Đoạn Tinh trở về chưa?” Dạ Lan San niết niết ngón tay.
“Ngô………… Ngươi trước tiên đừng sinh khí, Đoạn Tinh Gia Cát cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi nghĩ nha, không bán tin tức giả cho bọn họ, bọn họ sao lại đến tìm ngươi? Hiện tại ngươi đều đem bọn họ đánh bại, hơn nữa Thiết Bút Ông kia thêm dầu vào lửa………… Ách, là dệt hoa trên gấm nhất nhất khoa trương, như vậy ngươi về sau ở trên giang hồ sẽ sống yên bình đi. Dù ba năm trước đây ngươi rất lợi hại, nhưng là ba năm qua đi mọi người đều đối với ngươi có điểm không phục. Ngươi sau khi xuất quan sẽ có người tìm cớ đến, chỉ là chuyện sớm hay muộn, hiện tại chúng ta tự mình cho người xấu tìm đến, ngươi đánh cũng đã ghiền, lại vì võ lâm trừ bỏ tai hại. Cũng có thể uy hϊếp đến cái gọi là Danh môn chính phái dám đối Vân Sát Bảo tâm hoài bất chính, kỳ thật cũng không tệ a!” Thần Tử Việt kéo kéo Dạ Lan San giải thích.
“Hơn nữa, lại không có người biết Thiên Nguyệt Lâu là phân đà của Vân Sát Bảo, về phần mua tin tức giả của chúng ta, những người đó phần lớn làm nhiều việc ác cũng không cần lưu lại người sống. Như vậy danh dự Thiên Nguyệt Lâu ở trên giang hồ cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có phải hay không?”
Nghe Thần Tử Việt nói một tràng dài như vậy, lửa giận trong lòng Dạ Lan San tiêu xuống một nửa. Ân, Tiểu Việt là vì lo lắng cho mình. Nhưng ngẫm lại vẫn thật sinh khí: “Chẳng lẽ ba người bọn họ coi ta như ngốc tử mà đùa giỡn?!”
“Ách………… Chúng ta có thể đặt điều kiện với Thần Côn và Đoạn Tinh đi!” Thần Tử Việt đảo tròng mắt:“Tiểu Hắc ngươi có muốn đi Giang Nam không? Chúng ta nói với Đoạn Tinh, tháng sau chúng ta đi tuần tra hiệu buôn Vân Sát Bảo, du sơn ngoạn thủy, để cho hắn tiếp tục buồn bực ở đây quản một đống chuyện trong bảo!”