Chương 3: Điềm xấu
3, Điềm xấu“Tử Việt!” Dạ Lan San vừa lên núi thì nhìn thấy Thần Tử Việt rầu rĩ gục ở trên bàn vẻ mặt mất hứng, vội vàng chạy lên xoa xoa đầu hắn:“Làm sao vậy? Tên biếи ŧɦái kia đã bị ta bắt lại!”
“Chính là ngươi không có thiến hắn!” Thần Tử Việt ngồi dậy trừng mắt.
“……” Dạ Lan San dở khóc dở cười:“Đoạn Tinh nói ngày mai phải đem hắn giao cho quan phủ, hắn tội ngập trời, khẳng định chỉ còn con đường chết, thiến hay không thiến …… Có khác nhau sao?”
“Ta không muốn biết! Quên đi, ta tự đi thiến hắn!” Thần Tử Việt lửa giận vạn trượng, đứng lên chạy ra ngoài. Khắp thiên hạ đều biết Ngọc Hồ Điệp từ trước đến giờ chỉ xuống tay với mỹ nữ, lần này cư nhiên chạy tới tìm mình! Này không phải nói mình lớn lên giống nữ nhân sao! Tìm Dạ Lan San đánh nhau thì đánh nhau, vì cái mao gì nhao nhao nói muốn dẫn mình đi!!!
“Tử Việt!” Dạ Lan San vội vàng đuổi theo giữ chặt hắn:“Sắc trời không còn sớm, đi ăn cơm được không, mọi người đều đang đợi chúng ta, những chuyện khác ngày mai hãy thương lượng!” Dứt lời, không nói tiếng nào một tay kẹp Thần Tử Việt đang hùng hùng hổ hổ đi tới phòng ăn. Trong phòng Đoạn Tinh đang cùng đám người thương lượng chuyện Ngọc Hồ Điệp, đột nhiên thấy Dạ Lan San mặt không chút thay đổi theo gió vọt vào, dưới cánh tay cắp theo Thần Tử Việt miệng không ngừng niệm “Thiến hắn thiến hắn”, không khỏi hai mặt nhìn nhau —— Đây lại là tình huống gì?
“Hừ!” Thần Tử Việt bị đặt trên ghế, trong lòng vẫn thật khó chịu.
“Tiểu Việt, ăn cá.” Dạ Lan San thật cẩn thận gắp cá cho Thần Tử Việt.
Thần Tử Việt trề môi, cầm đũa rầu rĩ ăn cơm không để ý tới Dạ Lan San, vẻ mặt ủy khuất mất hứng.
Dạ Lan San có chút đau lòng, nghĩ thầm bằng không chiều Tiểu Việt đi thiến hắn đi? Không phải là da^ʍ tặc sao, dù sao kết quả hắn cũng khó thoát chết. Nghĩ đến đây, Dạ Lan San lấy tay quay đầu Thần Tử Việt lại :“Được được được, ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, cơm nước xong ta mang ngươi đi thiến hắn!”
“Phốc……” Thần Tử Việt còn chưa kịp phản ứng gì, những người khác trên bàn đã phun cơm trước.
“Bảo chủ, ngươi muốn thiến ai?” Đoạn Tinh theo bản năng thu thu chân.
“Ngọc Hồ Điệp!” Dạ Lan San đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo gắp thức ăn cho Thần Tử Việt, cảm thấy ba năm không gặp hắn sao lại quá gầy.
“Cái gì?!” Đoạn Tinh đại kinh thất sắc:“Không được!”
“Tại sao không được?” Dạ Lan San ngẩng đầu.
“Ách…… Ngọc Hồ Điệp là tội phạm quan trọng của triều đình, chúng ta là người trong giang hồ từ trước đến nay luôn bị xem là kẻ địch. Huống hồ Vân Sát Bảo mấy năm gần đây môn quy nhanh chóng khuếch trương, triều đình đã sớm xem chúng ta không vừa mắt, không cần tạo nhược điểm cho bọn họ xuống tay.” Gia Cát Thiên Duyên đáp.
“Nói hắn lúc đánh nhau không cẩn thận đem tiểu đệ đệ cọ lên Ám Đao của Tiểu Hắc !” Thần Tử Việt trảm đinh chặt sắt.
“Vậy nếu hắn phản bác với quan phủ ……” Đoạn Tinh hướng Gia Cát nháy mắt, ngươi nhanh nghĩ biện pháp a!
“Vậy cho hắn uống dược câm!” Thần Tử Việt nháy mắt.
“Hắn còn có thể viết chữ……” Đoạn Tinh thực bất đắc dĩ.
“Chặt tay!!!” Thần Tử Việt tiếp tục ra chủ ý.
“Còn có chân……” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy đem hắn thiến trước, xong gϊếŧ! Quan phủ lại không nói lưu lại người sống!” Dạ Lan San nhịn không được vỗ bàn: “Cứ quyết định như vậy!”
“Vậy chuyện này ta đi làm là được rồi!” Đoạn Tinh thấy khuyên bảo vô vọng, không để ý ánh mắt khinh bỉ của Gia Cát Thiên Duyên nữa, nhanh chóng phản chiến:“Ta hiện tại sẽ đi!”
“Ta cũng đi!” Thần Tử Việt bỏ lại bát cơm.
“Ta cùng ngươi!” Dạ Lan San cũng đứng lên.
“Không cần đi.” Đoạn Tinh vẻ mặt cầu xin:“Cũng không phải đại sự gì.”
“Di?” Thần Tử Việt vẻ mặt nghi ngờ vây quanh Đoạn Tinh, xoay vòng vòng: “Ngươi dường như rất không muốn ta đi tìm tên da^ʍ tặc kia, tại sao?”
Đoạn Tinh trong lòng âm thầm kêu khổ, này không phải bởi vì ngươi có ý đồ xấu hay hiếu kỳ lại hay chõ mỏ vào sao.
“Ta biết rồi!” Thần Tử Việt vỗ vỗ tay xoa thắt lưng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:“Ngươi cùng tên da^ʍ tặc kia có một chân, muốn nhân cơ hội thả hắn có đúng hay không!!”
Đoạn Tinh câm nín.
“Bên trong địa lao rất ẩm thấp, lại hàng năm không thấy ánh mặt trời, bên trong nấm mốc loang lổ rêu xanh khắp nơi, rắn, rít, côn trùng, chuột, kiến, chướng khí tàn sát bừa bãi, phạm nhân bên trong có đôi khi khó tránh khỏi mắc bệnh lao. Tử Việt thiếu gia nội lực khiếm khuyết, Phó Bảo chủ là sợ nếu ngươi tùy tiện đi vào khó tránh khỏi thân nhiễm tật bệnh a!” Gia Cát Thiên Duyên nói.
“Ách, thật buồn nôn……” Thần Tử Việt mặt nhăn nhíu.
“Hơn nữa nơi đó không ít người chết, nghe nói hàng đêm đều có chuyện ma quái!” Gia Cát đổ dầu vào lửa.
Thần Tử Việt run cả người:“Vậy quên đi, ta không đi, ngươi cũng không cần thiến hắn, sáng mai trực tiếp giao cho quan phủ đi!”
“Được!” Đoạn Tinh nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ giơ ngón cái với Gia Cát Thiên Duyên —– Ngươi được lắm, cư nhiên lừa được tiểu thiếu gia a!
Gia Cát cũng rất đắc ý, nhướng nhướng mày —— Đương nhiên!
Ăn xong cơm tối, Dạ Lan San hưng trí bừng bừng muốn cùng Thần Tử Việt nói chuyện phiếm, lại bị cản về phòng, đành phải rầu rĩ đi ngủ —— Xem ra Tiểu Việt vẫn là mất hứng đi!
Ngọc Hồ Điệp lúc này cũng thật buồn bực, bị Dạ Lan San đánh cho một chưởng thất hôn bát tố, hiện tại chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đóng băng, còn bị ném ở thủy lao ẩm thấp, càng nghĩ càng sinh khí, vì thế mở miệng mắng: “Đồ lừa đảo chết tiệt, cái gì mà giang hồ Đệ Nhất Lâu, phi!”
“Ngươi nói cái gì Đệ Nhất Lâu?” Đang lúc Ngọc Hồ Điệp chửi má nó, đột nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm, hắn cả kinh lập tức quay đầu. Trong thủy lao rất rối, trong góc chỉ có một ngọn nến nhỏ, Ngọc Hồ Điệp chỉ có thể loáng thoáng nhận ra người trước mặt là nam nhân, che mặt không thấy rõ bộ dáng. Nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài rất đẹp, khóe mắt có chút cong cong, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt nhưng cũng là phong tình vạn chủng.
“Ngươi…… Ngươi là ai?” Ngọc Hồ Điệp nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng chính mình đến lúc nào rồi còn có tâm tình này.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi nếu biết điều ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta có thể cứu ngươi!” Người tới đưa ra điều kiện rất hấp dẫn.
“Ngươi…… Thật có thể cứu ta?” Ngọc Hồ Điệp có chút không tin.
“Đương nhiên.”
“Được! Ngươi hỏi đi!” Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu, dù sao cũng chết, còn không bằng cược một phen.
“Ngươi tới nơi này thật sự là vì Thần Tử Việt?”
“Ta…… Còn muốn đánh bại Dạ Lan San!”
“Chỉ bằng ngươi?” Người bịt mặt cười nhạo.
“Cho nên nói, lão tử bị mấy tên lừa đảo Thiên Nguyệt Lâu cho lọt hố!” Ngọc Hồ Điệp vẻ mặt ảo não.
“Thiên Nguyệt Lâu?” Người bịt mặt hơi kinh hãi, Thiên Nguyệt Lâu là một bang phái mới nổi mấy năm gần đây trên giang hồ, chủ yếu phụ trách cung cấp tin tức, mạng lưới tình báo trải khắp nơi.
“Đúng vậy, lão tử để bọn họ hỏi thăm dưới gầm trời này còn có mỹ nhân nào ta chưa thấy qua, bọn họ nói Vân Sát Bảo tiểu thiếu gia Thần Tử Việt dung mạo như thiên nhân, đáng tiếc lần này ta còn là chưa gặp được!”
“Vậy ngươi tại sao cố tình chọn ngay thời điểm này xuống tay? Ngươi không biết Dạ Lan San trở về hôm nay sao?” Người bịt mặt mặt nhíu mày, tựa hồ còn có chuyện nghĩ không ra.
“Cho nên nói ta bị bọn họ lừa! Tiêu tiền mua về một tin tức giả! Lúc bình thường dựa vào địa vị Vân Sát Bảo ở võ lâm ta cũng không dám xằng bậy, nhưng Thiên Nguyệt Lâu nói Dạ Lan San căn bản không luyện thành Ám Đao, trở về là vì khi luyện công tẩu hỏa nhập ma võ công mất hết, còn đòi ta 300 lượng hoàng kim nói là chỉ bán cho độc nhất vô nhị mình ta.” Ngọc Hồ Điệp tức giận.
“Phốc……” Người bịt mặt cười ra tiếng, trước sau liên hệ hắn đã hiểu tại sao Thiên Nguyệt Lâu bán cho Ngọc Hồ Điệp tin tức giả, người nọ quả nhiên đủ tổn hại. Cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, hắn đơn giản ngồi xổm xuống nhìn Ngọc Hồ Điệp:“Cho nên ngươi đến khiêu chiến? Nghĩ rằng đánh thắng Dạ Lan San sẽ thành danh?”
“…… Ai cần ngươi lo!” Ngọc Hồ Điệp thẹn quá thành giận:“Ta đã trả lời xong câu hỏi của ngươi, ngươi rốt cuộc có cứu ta ra ngoài hay không? Lão tử còn muốn đi tìm đống cẩu Thiên Nguyệt Lâu kia tính sổ!”
“A?” Người bịt mặt kinh ngạc:“Ta khi nào thì nói cứu ngươi ra ngoài, ngươi ngày thường làm nhiều việc ác không biết vũ nhục bao nhiêu nữ tử nhà lành, gϊếŧ ngươi một nghìn lần cũng không đủ ngươi còn muốn ta thả ngươi?”
“Ngươi gạt ta! Phi!” Ngọc Hồ Điệp nổi trận lôi đình, thầm nghĩ đi lên hung hăng đánh người, thân thể vừa mới động lại đau tê tâm liệt phế.
“Ta nói cứu ngươi, lại không nói cứu ngươi ra ngoài.” Người bịt mặt nhún nhún vai:“Là ngươi tự mình hiểu sai, nói ta làm gì. Dạ Lan San võ công cực kì âm lãnh, bị y đả thương ngươi sớm đã đau sống không bằng chết, ta nói cứu ngươi chính là nói có thể cho ngươi một viên dược, cho ngươi không đau nữa mà thôi.”
“Ngươi…… Ngô.” Còn chưa nói xong, Ngọc Hồ Điệp đã bị người nọ điểm á huyệt, hơn nữa bị nhét một viên dược vào miệng.
“Đúng rồi.” Người bịt mặt kia đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, xoay người nói: “Viên dược này ăn vào sẽ giảm bớt đau đớn, bất quá có tác dụng phụ.”
“Ngô……” Ngọc Hồ Điệp nghẹn đỏ mặt, lại nói không ra lời.
“Đó chính là…… Ngươi về sau sẽ si ngốc……sẽ bất lực!” Người bịt mặt nói xong nhướng mày, lắc mình nhảy ra khỏi thủy lao.
Chờ Ngọc Hồ Điệp phản ứng lại, hận không thể đập đầu chết, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Đoạn Tinh dẫn người đến thủy lao. Ngọc Hồ Điệp bị trói đem ra, miệng ô ô, ánh mắt rời rạc, như thế nào cũng nói không ra lời. Gia Cát không khỏi sinh nghi, nâng tay dò xét sau đó hướng Đoạn Tinh nhíu mày:“Á huyệt của người này bị nội lực phong kín.”
“Cái gì?” Đoạn Tinh kinh hãi, điểm huyệt bình thường thì thôi, cư nhiên là bị nội lực phong trụ, thiên hạ chỉ có vài người có loại công lực này, chẳng lẽ là Bảo chủ nửa đêm đến thủy lao?
“Chuyện gì xảy ra?” Dạ Lan San xa xa thấy bọn họ vây quanh một chỗ.
“Bảo chủ!” Đoạn Tinh vội vàng chạy tới:“Là ngươi tối hôm qua phong trụ á huyệt Ngọc Hồ Điệp?”
“Không a.” Dạ Lan San mạc danh kỳ diệu: “Ta tối hôm qua ngủ thẳng cẳng.”
“Vậy là ai? Dễ dàng lẻn vào thủy lao chúng ta cũng không biết, hơn nữa nội lực lại mạnh như thế.” Gia Cát trầm tư.
Dạ Lan San nhíu mày, giơ tay lên vận khí ở huyệt vị Ngọc Hồ Điệp, sau đó lắc đầu:“Nội lực người này không thấp hơn ta, xuất thủ lại rất ngoan độc, sợ là cả đời hắn đều như vậy .”
Liên tưởng tới toán nhân mã lần trước nghênh đón Dạ Lan San cũng bị thần bí nhân điểm huyệt, sợ lần này là cùng một người, mọi người bắt đầu lo lắng, người này đến tột cùng là ai, xuất quỷ nhập thần lại có mục đích gì?
Dạ Lan San phất tay một cái:“Đoạn Tinh……”
“Thuộc hạ hiểu được.” Đoạn Tinh nhẹ cúi đầu sau đó xoay người lên ngựa:“Xuất phát!”
Dạ Lan San xoa xoa huyệt thái dương, loại công lực bá đạo này, rốt cuộc là ai?
“Tiểu Hắc!” Dạ Lan San đang tự hỏi, đột nhiên thấy Thần Tử Việt từ xa chạy tới,“Da^ʍ tặc Tiểu Hắc kia đâu?”
Dạ Lan San khóe miệng co rút vô lực, lời này….
“Ta không phải nói Tiểu Hắc là da^ʍ tặc” Thần Tử Việt cũng đúng lúc phát hiện ngữ pháp mình sai: “Ta là nói cái tên Ngọc Hồ Điệp đâu?”
“Đoạn Tinh dẫn hắn đi quan phủ.”
“A? Ta còn chưa thấy bộ dạng hắn ra sao!” Thần Tử Việt thật thất vọng.
“Ngươi gặp hắn làm gì!” Dạ Lan San bất mãn:“Đúng rồi, ngươi tối hôm qua có ra ngoài hay không?”
“Đương nhiên không có.” Thần Tử Việt nâng mắt:“Làm sao vậy?”
Dạ Lan San lắc đầu:“Không có, chỉ là gần đây dường như luôn có cao thủ ở phụ cận Vân Sát Bảo, ngươi về sau phải cẩn thận.” Y không muốn đem chuyện Ngọc Hồ Điệp nói cho Thần Tử Việt. Thứ nhất là không muốn làm cho hắn lo lắng, thứ hai là cảm thấy Thần Tử Việt nên vô ưu vô lự, tốt nhất cách mấy chuyện bẩn thỉu này xa một chút.
“Ân, được. Đúng rồi Tiểu Hắc chúng ta đi đến Trúc Lâu phía sau núi đi, ta nói trù tử đem điểm tâm đưa đến Trúc Lâu, sau khi ăn xong ngươi vừa lúc có thể trở về chuẩn bị, buổi chiều Gia Cát Thần Côn không phải còn thông báo chuyện nội vụ trong bang cho ngươi sao!” Thần Tử Việt kéo Dạ Lan San bước đi.
“Ách……” Kỳ thật Dạ Lan San rất muốn nói dựa theo di chúc lão Bảo chủ, Thần Tử Việt cũng phải tham dự sự vụ trong bảo, nhưng là nghĩ nghĩ vẫn không nói ra. Tử Việt từ nhỏ đã thấy phiền chuyện này, bản thân biết rõ hắn không thích còn lấy di chúc lão Bảo chủ đi áp đặt hắn tựa hồ không nên. Quên đi, muốn như thế nào liền như thế đấy, dù sao mình cũng có năng lực giúp hắn.
Đến phía sau núi nhìn điểm tâm thơm ngào ngạt, Thần Tử Việt không khỏi tươi cười rạng rỡ. Tay phải húp canh, tay trái vẫn không quên ngắt bánh bao. Dạ Lan San cười lắc đầu, lấy tay muốn thay hắn lấy hột cơm trên mặt xuống lại không dự đoán được Thần Tử Việt vừa lúc nghiêng đầu, ngón tay Dạ Lan San liền thuận thế xẹt qua bờ môi hắn, ẩm ướt mềm mại, hai người cũng không tránh khỏi sửng sốt.
Dạ Lan San cuống quít thu tay lại, mặt cũng không tự chủ đỏ lên, trên ngón tay tựa hồ còn giữ lại xúc cảm vừa rồi.
Đôi bên im lặng……
“Tử Việt, ta……” Dạ Lan San muốn nói gì đó hóa giải cảm giác xấu hổ trước mặt một chút.
“Tiểu Hắc” Thần Tử Việt đứng lên cầm cái thìa chỉ vào mũi Dạ Lan San nói:“Ta thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, hôm nay tất có một kiếp!”
“Thần Tử Việt ngươi sáng sớm ít rủa ta!” Dạ Lan San dở khóc dở cười, cái gì ấn đường biến thành màu đen. Mình hiện tại chỉ cảm thấy trên mặt bỏng đến chết người, ấn đường đỏ lên không sai biệt lắm, vừa định mở miệng phản bác, lại nghe từ xa truyền đến một tiếng gào thét chói tai, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại hướng Vân Sát Bảo, thấy đạn tín hiệu ở trên không nổ tung, trong lòng không khỏi cả kinh: Có người tấn công !
. : .