Chương 29: Xuất chinh
29, Xuất chinhTrong hoàng cung Thiên Lang quốc, Hoa Thiên Lang ngồi ở ngự thư phòng có chút đăm chiêu.
“Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương đẩy đẩy y:“Tin vừa rồi đại ca thông báo, người có ý kiến gì không?”
Hoa Thiên Lang đứng lên nói:“Mạc Bắc dã tâm lớn, Phụ hoàng lúc tại vị vẫn luôn muốn tiến công cho bọn họ xem mặt mũi, lại thủy chung do do dự dự, mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, lần này trẫm nhất định phải cho bọn họ nhìn thấy!”
“Thay vì đợi bọn chúng xâm lược, không bằng chúng ta chủ động xuất binh, dù sao chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị trận chiến này.” Lâm Hạo Dương cũng gật đầu, đi đến bên cạnh y nói:“Hoàng Thượng, ta muốn lập tức mang binh đi chinh chiến Mạc Bắc!”
Hoa Thiên Lang đáp ứng, nói:“Ngươi là tướng quân tài giỏi nhất của trẫm, đương nhiên là ngươi đi. Mạc Bắc nhất định phải đánh, hơn nữa càng nhanh càng tốt, bất quá lần này không phải chỉ có một mình ngươi đi.”
“Đương nhiên, trong quân đội có nhiều người mới thiếu kinh nghiệm…… Lần đánh Mạc Bắc này ta muốn đưa Phó tướng Ngô Uy theo, là nhân tài mới, chỉ là còn khuyết thiếu chút kinh nghiệm.” Lâm Hạo Dương chân thành nói.
Hoa Thiên Lang sờ sờ cằm, nói:“Ngô Uy…… Là nhi tử của Ngô Thị Lang đúng không? Không tệ, bất quá trừ bỏ hắn còn có một người.”
“Ai?” Lâm Hạo Dương nhíu mày.
“Ta.” Hoa Thiên Lang nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định, nói:“Lần này trẫm phải ngự giá thân chinh!”
“Cái gì?” Lâm Hạo Dương sợ hãi:“Việc này không được.”
“Có cái gì không được!” Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn hắn:“Việc trong triều có nhóm đại thần giúp trẫm xem xét, phía nam phía bắc cũng không có uy hϊếp gì quá lớn, mưa thuận gió hoà cũng không có thiên tai, trẫm lần này cần tự tay làm thịt Tây Bắc Lang kia, xem như thỏa mãn nguyện vọng phụ hoàng!”
“Nhưng là……” Lâm Hạo Dương còn muốn khuyên can, còn chưa nói xong đã bị Hoa Thiên Lang hung hăng ôm vào trong lòng:“Mỗi lần ngươi vì trẫm xuất chinh vào sinh ra tử…… Trẫm cũng là nam nhân, cũng muốn vì giang sơn mình một lần chinh chiến sa trường, nếu ngay cả ngươi cũng phản đối trẫm, trẫm còn lấy lý do gì để đi thuyết phục mấy lão nhân trong triều kia đây?”
Lâm Hạo Dương ngẩn người, đưa tay ôm lấy Hoa Thiên Lang, trong lòng thở dài —– Thôi, mình ở trên chiến trường cẩn thận bảo hộ y là được, vì thế rầu rĩ “Ân” một tiếng, xem như đáp ứng.
Ba ngày sau, giữa văn võ bá quan hô ba lần vạn tuế, Hoa Thiên Lang cưỡi chiến mã mang theo đại quân Thiên Lang chậm rãi từ Hoàng cung xuất phát, hoàng sắc chiến y dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy, mũi giày thêu móng vuốt bàn long, tuổi trẻ khí phách ánh mắt kiên định, kiêu ngạo, quanh thân đều là đế vương khí không thể kháng cự. Lâm Hạo Dương cưỡi ngựa đi phía sau y, ngân sắc chiến giáp hoà lẫn cùng cùng Hoa Thiên Lang, tay cầm trường kiếm, anh khí tung bay. Toàn dân chúng trong thành ở hai bên đường nhất tề quỳ xuống, bọn họ đưa mắt nhìn vị đế vương trẻ tuổi nhất của quốc gia từ trước tới nay và Chiến thần Thiên Lang cùng nhau chậm rãi rời khỏi Thịnh Kinh, bước trên con đường chinh chiến Tây Bắc.
Sách sử ghi lại trận chiến lớn này, danh tự của Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương bởi vì vậy mà trở thành thần thoại, nhóm sử quan phụ trách ghi lại dốc hết toàn lực nhân tính hóa cho trận chiến đó hơn một chút, song sự thật đích xác vẫn rất đẫm máu tàn khốc, và vô luận thế nào cũng không thể che dấu, bao nhiêu sinh mệnh vì chiến dịch kia mà thay đổi, la bàn vận mệnh lặng yên chuyển động, tinh tượng bị máu tươi Mạc Bắc đả loạn, thăng trầm sai sót. Rất nhiều năm sau, người đã từng trải qua chiến dịch kia vẫn còn có thể nhớ lại một màn thảm thiết ấy, ở trận chiến cuối cùng liều chết, đao quang kiếm ảnh, người ngưỡng ngựa hí, chiến kỳ Thiên Lang tổn hại ở đại mạc tây bắc, gió mạnh phấp phới thê lương. Hoa Thiên Lang một tay chấp kiếm, phía sau là đại mạc rướm đậm màu đỏ tịch dương dài vô tận, không nói một lời đứng trên tường cao, cúi đầu xuống nhìn thần dân và lãnh thổ dưới chân, vẻ mặt uy nghiêm không ai sánh bằng.
Đại quân đi được nửa tháng, chỉ còn cách Cô Dương Vương thành Mạc Bắc mười ngày lộ trình, đến ngoại ô Lạc Thủy Trấn tạm thời dựng trại nghỉ ngơi, Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương đang ngồi ở trong đại trướng xem bản đồ thì nhìn thấy Lâm Hạo Phong đi đến, sắc mặt âm trầm không nói một lời.
“Đại ca sao ngươi lại tới đây?” Lâm Hạo Dương có chút giật mình đứng lên hỏi, ngày đó Lâm Hạo Phong tiến cung truyền xong khẩu tấn cho Hoa Thiên Lang liền vội vàng rời đi, sao hiện tại lại xuất hiện ở đây.
Lâm Hạo Phong không có trả lời vấn đề của hắn, chính là hướng Hoa Thiên Lang nói:“Hoàng Thượng, ta muốn đi theo người đánh Mạc Bắc.”
“Hảo!” Hoa Thiên Lang cũng không có hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng: “Nhưng ngươi không thể tùy hứng làm càn, như vậy đi, ngươi đi theo Hạo Dương, nghe hắn điều phối.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Lâm Hạo Phong nói xong liền quay đầu rời đi.
“Hoàng Thượng, người sao lại……” Lâm Hạo Dương có chút khó hiểu.
Hoa Thiên Lang cười cười, kéo tay hắn qua:“Ngốc tử, có cái gì hay mà hỏi, còn nhìn không ra? Đánh mất Gia Cát nên trong lòng nghẹn khuất, muốn gϊếŧ địch cho hả giận.”
Lâm Hạo Dương lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Lâm Hạo Phong ra khỏi đại trướng, nhảy lên trên một thân cây ngồi nhìn Tây Bắc, ánh mắt thê lương đầy vẻ mỏi mệt, mình vài ngày trước tiến cung báo tin cho Hoa Thiên Lang xong liền ngày đêm kiên trì chạy tới Tây Bắc Vân Sát Bảo, lại ở khắp nơi ven đường nghe người ta truyền tin Phó bảo chủ Đoạn Tinh và Quân sư Gia Cát Thiên Duyên của Vân Sát Bảo thành thân, trong tửu lâu còn kể chuyện hai người họ ở bên nhau vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa —– “Gia Cát tiên sinh cùng Đoạn phó bảo chủ đều không phải phàm nhân, chính là thiên thượng tinh tú hạ phàm, là tam sinh hữu duyên, ai ngờ khi đầu thai lại cố tình bị tiểu tiên quấy rối, thành ra đều là thân nam nhi.”
“Vậy làm sao bây giờ a?” Dưới có quần chúng ồn ào nói. Bạn đang
“Còn có thể làm sao? Ngọc Đế định việc đã đến nước này cũng chỉ có thể để cho hai người bọn họ trước trải qua kiếp này, kiếp sau lại tiếp tục tiền duyên. Đoạn phó bảo chủ khi còn nhỏ gia cảnh bần hàn, Gia Cát tiên sinh lại là thiếu gia nhà giàu, hai người chính là tám thước sào tre không gặp nhau. Nhưng Đoạn phó bảo chủ lại cố tình gặp được kỳ nhân, học được một thân võ nghệ cao cường được Thần lão bảo chủ coi trọng, tuổi còn trẻ đã thành nhị đương gia của Vân Sát Bảo. Gia Cát tiên sinh cũng là người vô tâm với quan vị triều đình, tuy bụng đầy kinh luân nhưng lại tỏ vẻ không cần công danh, khăng khăng một mực đến Vân Sát Bảo, muốn sống một cách tự tại! Đúng là duyên phận, dù đã định trước, cứ như vậy, hắc, hai người đời này liền gặp lại.”
“Sau đó thì sao?” Một khách nhân trong tửu lâu nghe đến cao hứng, thúc giục hắn kể tiếp.
“Sau đó dù có trái với thiên mệnh, ngọc đế nhìn thấy, a, nếu đời này có thể gặp lại, thì thế nào? Đương nhiên là thành thân! Liền cứ như vậy, Đoạn phó bảo chủ cùng Gia Cát tiên sinh hai người,tiếp tục đem duyên phận bị đứt đoạn này tiếp nối. Cái này gọi là mộng tam sinh hoa khai tịnh đế, trừ gian nguy vĩnh kết đồng tâm!”
Mọi người ở dưới đều cười vỗ tay, trong tửu lâu một mảnh ồn ào náo nhiệt, không ai phát hiện ở trong một góc tửu lâu, có người trong mắt đầy thống khổ, chiếc đũa đã bị siết gãy làm đôi, máu tươi trên tay đầm đìa lại như trước không cảm thấy đau……
Lúc này, ở trong Cô Dương Vương thành Mạc Bắc, Gia Luật Thanh quỳ một gối, từ trong tay Gia Luật Khuyết tiếp nhận ấn soái, xoay người kiên nghị bước ra khỏi đại điện.
Hai mươi năm chuẩn bị, rốt cục đã đợi được thời điểm chinh chiến, bản tính hiếu chiến là từ trong xương tủy nam nhi Mạc Bắc, bản thân có phiêu phì chiến mã cùng chiến sĩ mạnh mẽ, dựa vào cái gì lại phải khuất phục dưới chân Thiên Lang Quốc? Hàng năm đều phải lấy ra rượu ngon nhất cùng cô nương xinh đẹp nhất, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu ngàn dặm xa xôi cung phụng cho Hoa Thiên Lang, chỉ để đổi lấy một câu tán thưởng?
Gia Luật Thanh là người mà trên đại mạc ai nghe danh đã phải sợ mất mật, thời điểm mười ba tuổi liền mang binh bình định những bộ lạc khác, gia tộc Gia Luật từ nay về sau nhất thống Mạc Bắc. Nhưng mà ngay tại lúc Gia Luật Thanh xoa tay vận sức chuẩn bị chờ phát động xuất binh chiến Thiên Lang Quốc thì phụ vương Gia Luật Khuyết lại thần phục sứ thần Thiên Lang Quốc, tiếp nhận phong hào tiên đế Thiên Lang Quốc cấp cho, mười lăm tuổi Gia Luật Thanh muốn rút kiếm gϊếŧ cái tên cuồng vọng sứ thần kia lại bị Phụ vương phái thị vệ trói gô trên mặt đất.
Đợi sứ thần kia đi rồi, Gia Luật Khuyết nhìn sắc mặt tái xanh của nhi tử giận dữ nói: “Ngươi chỉ còn là một tiểu lang tử, chờ đi, chờ ngươi chân chính trưởng thành Mạc Bắc Lang Vương, lại mang binh thay Phụ vương đòi lại khuất nhục hôm nay.”
Gia Luật Thanh tỉnh tỉnh mê mê, tựa hồ đã hiểu được ý tứ của Gia Luật Khuyết, từ đó về sau học được cách ẩn dấu sự sắc bén góc cạnh của mình. Năm y hai mươi tuổi, tiên đế Thiên Lang Quốc băng hà cả nước để tang, tân đế Hoa Thiên Lang kế vị chính là lúc vận nước không yên. Gia Luật Thanh nguyên bản muốn mang binh quét sạch Thiên Lang Quốc, lại cố tình lúc này thúc phụ không chịu thua kém bắt đầu khởi xướng nội loạn, bình định nội loạn xong bản thân nguyên khí tổn thương nặng nề cũng không còn lực xuôi nam chinh phạt. Không muốn trơ mắt mất đi cơ hội, Gia Luật Thanh đang lúc lo âu lại nghe được tin Tây Nam có Phiên vương mưu phản, không khỏi cười lạnh —– Xem ra không phải chỉ có mình có phần tâm tư này, suy nghĩ một chút đi đến Tây Nam, nghĩ trước tiên giúp bao cỏ Tây Nam kia xuất binh diệt Thiên Lang, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương thì sẽ ngư ông đắc lợi.
Lúc ấy hai mươi tuổi Gia Luật ngày đêm đuổi tới Tây Nam, bằng vào một thân võ nghệ cao cường gia nhập vào trong quân ngũ Tây Nam Vương. Lần đầu tiên dẫn quân xuất chiến Gia Luật Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, tướng quân mà đối phương phái tới chính là một thanh niên trẻ tuổi nhìn thanh tú, cưỡi bạch chiến mã, thân hình đơn bạc vẻ mặt đạm mạc, phía sau hắn là một đám binh sĩ thân cao thể tráng hình thành tiên minh đối lập, Gia Luật Thanh nghĩ rằng Hoa Thiên Lang này thật đúng là phế vật, tuyển tướng quân hay là tuyển ai mỹ nhân? Cho nên vẫy tay lập tức tấn công, lại không ngờ còn chưa tới hai mươi chiêu đã bị thiếu niên kia một kiếm đâm trúng, may mắn phó tướng liều chết mới có thể cứu mình một mạng, đây là trận chiến đầu tiên hắn thất bại từ lúc chào đời tới nay, chật vật không chịu nổi lui về mới biết được người nọ chính là thiếu niên trẻ tuổi Chiến thần Lâm Hạo Dương trong truyền thuyết của Thiên Lang. Mười mấy trận chiến sau, Lâm Hạo Dương chỉ huy thiên quân vạn mã bình định từng tòa thành trì, mỗi khi nhìn thấy hắn cưỡi bạch mã xông vào, không ngại không sợ, trên khuôn mặt tuổi trẻ lại luôn không có biểu tình gì nhưng trong mắt cũng là khoái ý khát máu.
Có một lần Gia Luật Thanh thật vất vả mới có thể đem hắn cô lập vào rừng Tây Nam, mai phục ba trăm người ý đồ bắt lấy hắn, lại không nghĩ rằng mình cùng hắn liều chết đấu mấy trăm hiệp sau vẫn bị hắn đào tẩu, chỉ để lại trong bụi cỏ một bạch sắc ngọc bội lúc đánh nhau vô ý làm rơi. Hình dạng đơn giản tua thanh sắc, phía trên có khắc một chữ “Dương” nho nhỏ, tự đó về sau, khối ngọc bội kia liền đeo trên bội đao của Mạc Bắc hoàng tử Gia Luật Thanh, cùng hắn Đông chinh Tây chiến, yên lặng chứng kiến Mạc Bắc Lang từng chút từng chút trưởng thành.
Lúc này đã là hoàng hôn trắng như tuyết, Gia Luật Thanh đứng ở trên đài cao nhìn sân tập vắng vẻ, nghĩ tới ngày mai mình sẽ mang theo quân đội cường hãn nhất Mạc Bắc xuất phát cùng Hoa Thiên Lang liều chết đánh cược một phen, từ nay về sau sau, mình sẽ là đế vương kiêu ngạo nhất thế gian này. Nghĩ đến dùng tư thái không thể kháng cự phủ lãm chúng sinh, huyết mạch toàn thân không khỏi sôi sục, du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc từng chút hiện lên. Gia Luật Thanh nắm chặt khối ngọc bội trong tay, thời gian dài ma sát làm cho khối ngọc bội kia vô cùng ôn nhuận, chinh chiến nhiều năm, cái chuôi đao này không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, vốn màu thanh sắc đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, dù tẩy rửa như thế nào cũng không sạch, nhưng khối ngọc bội này vẫn trơn bóng như lúc ban đầu, thủy chung xanh trắng đạm mạc, giống như khuôn mặt người kia đã khắc sâu trong trí nhớ, vô luận năm tháng cọ rửa tẩy trừ như thế nào cũng không tan biến.
Gia Luật Thanh nhãn thần dần kiên nghị, nhìn về phía đông nam mở miệng nói:“Dương, ta nói rồi, ngươi là của ta, lần này xuất chinh ta muốn dùng máu tướng sĩ quốc sở Thiên Lang để tẩy rửa sự kháng cự trong lòng ngươi đối với ta, sau đó đạp lên thi cốt Hoa Thiên Lang đem ngươi mang về Mạc Bắc!”
. : .