Chương 62

Phong Cảnh thần thái tự nhiên. Dường như sự việc "Phong Cảnh từ chức" mấy năm trước hoàn toàn không liên quan gì đến ESE. Dường như giữa cậu và Lệ Duệ chưa từng có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào...

Không thèm để ý thần thái của Lệ Duệ chút nào, Phong Cảnh tiếp tục nhìn xuống những phóng viên tuyên bố: "Tổng tài ESE - Lệ Duệ tiên sinh lần này đến cũng là vì việc tiến hành hợp tác mật thiệt với công ty Phong Vân!"

"Mọi người đều biết, Vân Tu đóng phim 《 Hoàng gia mạo hiểm 》, doanh thu phòng vé trên toàn cầu đạt 1,8 tỷ. Điều này không chỉ là kỳ tích của nền điện ảnh thế giới, mà hoen thế nữa càng làm cho thế giới nhận ra thực lực và kỹ thuật diễn xuất của diễn viên Trung Quốc chúng ta!"

Phong Cảnh nói đến đấy thì dừng, đem microphone đưa cho Lệ Duệ. Trong trường hợp này mà nói cậu nói tới đây cũng đã đủ rồi, còn lại —— đến phiên Lệ Duệ tiếp tục khích lệ đi.

"... Vân Tu, là một diễn viên vô cùng xuất sắc. Cậu ấy rất có thiên phú, kỹ thuật diễn rất tốt tự nhiên mà thành. Bất luận là nền điện ảnh trong nước, hay là nền điện ảnh quốc tế, đều đã lấy được thành tích hơn người. Đây là thành tựu của Vân Tu, đồng thời cũng là thành tựu của nền điện ảnh nước ta. Chúng giúp càng nhiều diễn viên Trung quốc có thể ra nước ngoài..."

Lệ Duệ phát biểu. Là đối tác của nhau, đương nhiên cần khoe về công ty và diễn viên đối phương.

Khóe môi Phong Cảnh hơi hơi gợi lên, dường như dụng tâm lắng nghe lời đối phương nói, rất tôn trọng Lệ Duệ . Lệ Duệ nói xong, cậu vỗ tay đầu tiên, một bộ song phương tín nhiệm lẫn nhau, bộ dáng hợp tác rất vui vẻ.

Nếu không phải biết rõ lúc đó đang xảy ra chuyện gì, cơ hồ ngay cả Đỗ Vân Tu đều nhìn không ra Phong Cảnh có điểm khác thường. Có lẽ, chỉ có Đỗ Vân Tu mới có thể hiểu được. Nếu anh rất có thiên phú làm diễn viên, thì Phong Cảnh là nghệ sĩ trời sinh —— Kỹ xảo diễn xuất của cậu, năng lực của cậu đang hoạt động ở phía sau màn ảnh, đã muốn sáp nhập vào cuộc sống của cậu...

***********

Phong Cảnh đặc biệt sắp xếp nơi hợp đồng.

Thư ký bưng 1 khay đồ đi ra,bên trong có để bản hợp đồng, chai rượu vang, còn có hai cái bút ngòi vàng để Phong Cảnh và Lệ Duệ kí tên lên hợp đồng.

Các công ty giải trí ký kết hợp đồng hợp tác, cuộc "hôn nhân chính trị" này trong giới gặp qua không ít. Nhưng là bọn họ không ngờ, Phong Cảnh đem phòng làm việc ký hợp đồng với công ty giải trí ký để hai bên cùng thực hiện các hoạt động (kiểu lấy người mình đóng phim do bên ESE sản xuất). Trường hợp này cực kỳ khó có được, các phóng viên lại không bỏ lỡ cơ hội, sôi nổi cầm lấy cameras, tìm kiếm góc độ nhanh chóng chụp...

Lệ Duệ mở bút ra, ký tên lên hợp đồng. Hắn đã ký qua rất nhiều hợp đồng. Rất nhiều hợp đồng đã nhớ không rõ. Bản hợp đồng hắn ấn tượng, khắc sâu nhất, là nghi thức hợp đồng lúc trước đem Lệ Thần kéo xuống ngựa, chính mình trở thành tổng tài ESE. Đó là, hắn cả đời huy hoàng.

Lúc ấy tình hình thực tế như thế nào? Cực kỳ nguy hiểm, khó khăn trùng điệp. Hắn đã khống chế không ít cổ đông, nhưng vẫn lo lắng những người đó sẽ ở thời điểm cuối cùng mà phản lại hắn. Nhưng người duy nhất không khiến hắn phải lo lắng, đó là Phong Cảnh...

Thời điểm hắn nhận thức Phong Cảnh là lúc hắn còn trẻ, Phong Cảnh càng trẻ tuổi, chỉ có mười mấy tuổi. Vẫn không thể xưng là nam nhân, chỉ là thiếu niên. Diện mạo âm nhu, không có bối cảnh, hoàn toàn không phù hợp với mắt thẩm mỹ của mười mấy năm trước.

Khi đó ở Hàn Quốc và Nhật Bản khái niệm về mỹ thiếu niên cũng chưa có hình thành, ngay lúc đó giới giải trí chỉ tiếp nhận nam diễn viên nam tính, anh tuấn, khí chất mang chút tà mị là hình tượng đại nam nhân điển hình. Cho nên, Tạ Di hoàn toàn phù hợp với điều kiện đó.

Trong vòng một hai năm sau, rất nhiều người đều nghĩ Tạ Di và Phong Cảnh là tuyệt thế. Tạ Di có nét nam tính và tà mị, Phong Cảnh âm nhu lại yêu nghiệt, dường như những nghệ sĩ khác vĩnh viễn không thể so sánh được. 2 người đều có vô số fan, nhân khí cực cao, cơ hồ có thể nói rằng địa vị ngang nhau.

Những người đó kỳ thật cũng không biết. Lúc đầu ở giới văn nghệ, diện mạo Phong Cảnh âm nhu, không chỉ không chiếm được một chút hảo cảm, ngược lại phi thường bất lợi. Thậm chí đó còn là nguyên nhân khiến cho cậu thường xuyên bị người có chút bối cảnh trong giới văn nghệ động tay động chân.

Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phong Cảnh. Phong Cảnh đang dùng bình rượu đập vào đầu đạo diễn nào đó muốn cùng cậu "Ngủ".

Đối phương chửi ầm lên: "Cũng không phải chưa từng bị người ngủ qua! Còn giả bộ cái gì!"

"Lão tử dù có ngủ cùng heo, cũng không tới phiên ngươi!" Ngay lúc đó Phong Cảnh mặt mày ngây ngô, còn không có luyện thành khí tràng như bây giờ, nhưng tính tình lại không nhỏ.

Đối phương gọi người tới, muốn hung hăng giáo huấn Phong Cảnh. Phong Cảnh thấy tình thế không ổn, nhanh chân bỏ chạy, cuối cùng trốn sau xe hắn, miệng còn căm giận bất bình, "Mã đích (chắc là 1 câu chửi thề), đợi khi nào ta hồng ta gϊếŧ chết ngươi!"

"Cậu cảm thấy vài năm nữa cậu có thể hồng..."

Ngay lúc đó Lệ Duệ lộ ra một tia hứng thú tươi cười. Mà thiếu niên hung hăng càn quấy ngẩng đầu, biểu cảm kinh ngạc, gương mặt mơ hồ lộ ra nét trẻ con còn chưa có được khí tràng yêu nghiệt, gương mặt kia ngoài ý muốn có chút đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt bọn hắn. Lần đầu tiên gặp mặt của Lệ Duệ tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn, lạnh lùng, nghiêm nghị và Phong Cảnh dung mạo âm nhu, còn có nét trẻ con ngây ngô, mềm dẻo. Rồi hơn mười năm sau đó, cuộc sống của bọn hắn gắt gao dây dưa cùng một chỗ... Kề vai chiến đấu ở thời điểm nguy cấp nhất, bất ly bất khí (không rời không bỏ).+

*********

Lệ Duệ ngước mắt lên nhìn. Đối diện là Phong Cảnh trên người mặc Âu phục màu trắng, tự tin lưu loát ký tên tên mình lên hợp đồng, sau đó lơ đãng liếc mắt nhìn Vân Tu cách đó không xa một cái. Mà Vân Tu cũng đồng thời nhìn về phía Phong Cảnh. Trong nháy mắt trao đổi ánh mắt, chỉ có thần giao cách cảm, ăn ý mười phần.

Hắn và Phong Cảnh, cũng từng có loại ăn ý này... Nhưng mà, hơn ba năm không gặp. Mấy ngày hôm trước sau khi về nước Phong Cảnh mới gặp lại thì câu nói đầu tiên đó là: "Tôi muốn dùng cổ phần công ty ESE để đổi lấy quyền ưu tiên chọn diễn viên chính trong phim của ESE sản xuất."

Phong Cảnh vẫn là Phong Cảnh, thông minh lanh lợi, giỏi giang, yêu nghiệt. Dường như chút thay đổi cũng không có. Dường như... Một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi đoạn tình cảm lúc trước của hai người bọn họ.

Nhưng khi đó Lệ Duệ ngồi trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của ESE cũng hiểu được. Người trước mắt mình, không bao giờ ... còn là Phong Cảnh mà hắn nhận thức nữa. Hiện Bây giờ người ngồi trước mặt hắn, chỉ là một đồng nghiệp tháo vát, hoặc là đối tác, hoặc là đối thủ cạnh tranh. Người ngồi ở trước mặt hắn đã không còn là vì cùng nhau đem ESE lêи đỉиɦ cao danh vọng mà là vì một công ty khác, vì một người khác.

" Cổ phần công ty ESE? Ngươi nói 5% kia?"

Lệ Duệ khẽ cười nhẹ. Hắn luôn luôn ăn nói có ý tứ, không cho người khác dễ dàng nhìn ra tâm tình của mình, nhưng vào cái kia thời khắc, hắn cũng không biết, tại sao mình phải trào phúng, châm biếm như vậy.

Từng ở lúc ESE tranh đoạt quyền lực kích liệt nhất mà ủng hộ hắn. Từng phấn đấu quên mình nhưng tại lúc tối hồng như mặt trời ban trưa lại bỏ xuống hết thảy quầng sáng. Cái người đã từng dùng hết cả gia tài của mình để giúp hắn —— giờ lại dùng cổ phiếu ESE, vì một người khác, mà cùng hắn đàm phán, giao dịch!

"... Không phải 5%." Phong Cảnh ngồi đối diện, dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía khác, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Cái gì?" nhất thời Hắn không có nghe thấy.

"Ta nói," đôi mắt đối phương khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào hắn, trong mắt ánh lên ý tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), như muốn nhìn thấy đấy lòng hắn.

"Ta nói, không phải 5%."

"Bao nhiêu?"

Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi đổi, chẳng lẽ... Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ nơi nào vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, sẽ mang đến sự đe dọa tiềm ẩn cho hắn.

"Chẳng lẽ ngươi đang thu mua cổ phần phân tán của công ty? Nói cho ngươi biết, không có khả năng."

Trong mắt Lệ Duệ xẹt qua một nét tinh quang thoáng hiện, lập tức khôi phục trở lại bộ dáng ban đầu thân thể cường tráng đến mức không hợp làm boss. Giống như một tòa thành phòng ngự chắc chắn, nhìn không ra một tia sơ hở.

Bất ngờ, Phong Cảnh nhưng chưa tại...này đề tài thượng dây dưa.

"Lúc trước, cổ phần của chúng ta và phía Lệ Thần không sai biệt lắm. Duy nhất có 1 người hữu dụng... Là 10% cổ phần công ty Chu lão bản." Phong Cảnh không nhìn Lệ Duệ, mà hời hợt nói.

"Người kia ngươi cũng biết."

"Tính tình dâʍ ɭσạи, chơi tàn không ít nam hài tử. Thế nhưng cũng có rất nhiều thủ đoạn, thực giả dối, luôn luôn mơ hồ suy đoán, không ủng hộ, cũng không phản đối. Ngươi, Lệ Thần đều muốn có hắn..."

"Ngươi cảm thấy vì cái gì một khắc cuối cùng, hắn sẽ đột nhiên đứng về phía chúng ta."

Cho dù Lệ Duệ cường đại như đế vương, sau khi nghe được, mặt nạ trên người không chút sứt mẻ cũng vỡ ra từng mảnh nhỏ. Trong ánh mắt sâu không thấy đáy lần đầu tiên xuất hiện sự khϊếp sợ, ngay cả Lệ Duệ cũng không phát hiện, thanh âm của hắn mang một chút run rẩy thoáng hiện.

"Ngươi... Ngươi tìm hắn?"

Phong Cảnh không nói gì, chính là chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lệ Duệ.

Yên lặng.

Lệ Duệ chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt này của Phong Cảnh...

Cường thế, thông minh lanh lợi, yêu nghiệt, hắn đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều lần. Nhưng chưa từng thấy qua bộ mặt này của Phong Cảnh... Ánh mắt tĩnh lặng khiến cho người ta không nói lên lời.

Hắn từng thấy qua những tiểu hài tử bị chơi tàn. Trên thân thể có đủ các loại vết sẹo, vô cùng thê thảm. Nhìn thấy những vết thương đó có thể tưởng tượng được ra cảnh tượng bị ngược đãi tàn khốc như thế nào. Chẳng lẽ khi đó, trên người Phong Cảnh...

"ESE 15% cổ phần công ty, đổi lấy quyền ưu tiên."

"Tính cả ân tình của ngươi... Trả lại hết cho ngươi."

Nhưng mà, Phong Cảnh chỉ trả lời hắn như vậy. Chuyện trước kia một câu chấm hết. Lệ Duệ đột nhiên hiểu được, cả đời này, hắn còn có thể gặp được rất nhiều người, nhưng sẽ không bao giờ ... có người thứ hai như Phong Cảnh nữa. Cả đời này sẽ không bao giờ ... có người thứ hai như Phong Cảnh nữa.