Team của Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh trở về nước.
Mọi việc liên quan đến quan hệ với bên ngoài đều do Phong Cảnh một mình ôm lấy, năng lực thực hiện của Phong Cảnh rất mạnh, mới vài ngày liền có thế thuyết phục được một khách sạn sao để làm địa điểm họp báo. Mặt khác một số nhân vật có máu mặt, đã có giao tình với Phong Cảnh, hoặc là những nghệ sĩ lúc trước được Phong Cảnh dẫn dắt cũng sẽ đến tham gia.
Còn bên phía truyền thông thì do công ty PR (quan hệ xã hội) của 1 người bạn lâu năm của Phong Cảnh phụ trách. Bảo đảm chắc chắn trang bìa những tờ báo lớn đều đưa tin về buổi họp báo.
"Cảm thấy thế nào? Lập tức muốn chính thức công bố thành lập công ty Phong Vân." Phong Cảnh thả lỏng tựa vào ghế salon, mái tóc đen dài xõa ra, giống như được thoa lên 1 lớp sơn mài, mơ hồ phát ra tinh quang.
"Anh vất vả rồi."
"... Không có anh, cũng sẽ không có công ty này!"
Mấy ngày nay Phong Cảnh bề bộn nhiều việc ít thấy bóng dáng, có khi ngay cả Đỗ Vân Tu cũng không biết cậu đang làm gì. Nhưng Đỗ Vân Tu biết rằng, nếu như không có Phong Cảnh, công ty này không thể nào thành lập được, đối với sự đánh đổi của Phong Cảnh, trong lòng anh tràn đầy cảm kích. Anh đau lòng cho sự vất vả của Phong Cảnh, nhưng không biết làm thế nào để nói ra tâm tình của mình.
Đôi mắt Phong Cảnh lóe lên. Trước kia cậu làm vì... Lệ Duệ cũng đem hết toàn bộ sức lực của mình ra như vậy, nhưng đối phương chưa bao giờ nói rằng nếu không có cậu sẽ không có ESE.
Phong Cảnh khẽ cười, sau đó, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: "Còn một việc tôi muốn nói cho cậu biết."
"Ân?" Đỗ Vân Tu cảm thấy thái độ của Phong Cảnh thay đổi, cũng nghiêm túc nghe.
"Buổi họp báo công bố thành Lập Phong Vân... Lệ Duệ muốn tới."
"Anh ta? Lệ Duệ?" Đỗ Vân Tu kinh ngạc, "Anh ta tới làm cái gì?"
"Thực ra tôi mời hắn tới." Phong Cảnh rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói.
"Từ từ... Đây là có chuyện gì? Lúc trước hắn..." Đỗ Vân Tu cảm thấy hoàn toàn không thể lý giải được, "Lúc trước hắn đối xử với anh như thế nào? Chẳng lẽ —— hắn lại uy hϊếp anh?"
Đỗ Vân Tu sốt ruột nhìn Phong Cảnh. Không biết Lệ Duệ dở trò gì nữa đây, anh rất lo cho Phong Cảnh.
"Không có gì." Không nghĩ tới Phong Cảnh lại cười cười, "Hắn là tới ký hợp đồng."
"Ký hợp đồng? Hợp đồng gì?"
"Ân." Đôi mắt thật dài, tinh tế của Phong Cảnh cong lên, dường như muốn Đỗ Vân Tu yên tâm, "Hợp đồng quyền ưu tiên. Sau này chỉ cần là bộ điện ảnh của ESE đầu tư, hàng năm chúng ta có 3 diễn viên chính được ưu tiên. Đơn giản mà nói, nếu ESE một năm chụp 10 bộ điện ảnh, chúng ta có thể tùy ý chọn lựa trong đó 3 bộ để đưa đưa diễn viên công ty mình vào đóng vai chính."
"Căn cứ vào ước tính khối lượng công việc trước kia của cậu, bao gồm cả ở trong nước và nước ngoài, nếu đóng 3 bộ điện ảnh sẽ chật kín lịch trình." Phong Cảnh khẽ cong khóe môi, "Nhưng mà điểm này tôi cũng đã thương lượng kỹ rồi, nếu trong 1 năm mà không sử dụng hết quyền ưu tiên, có thể tích lũy sang năm sau, cứ thế mà suy ra. Quyền chủ động ở trên tay chúng ta, ESE thì không có quyền yêu cầu chúng ta làm bất cứ cái gì khác."
"... Nhưng vì sao ESE lại làm vậy? Đối với bọn họ không được lợi gì cả."
Đỗ Vân Tu không hiểu lắm về những chuyện hậu kỳ. Tuy rằng Phong Cảnh đã giải thích rõ ràng mạch lạc, phân tích thấu đáo, nhưng anh vẫn còn nghi hoặc trong lòng, nhìn không ra mục đích ESE.
"Vì sao lại không?" Phong Cảnh di chuyển tầm mắt, dung giọng điệu bình thường nói: "Hàng năm các công ty điện ảnh đều có một bảng đánh giá, dựa theo doanh thu phòng vé và giải thưởng, đối giá trị thương mại của một diễn viên được quyết định bởi nhân khí, doanh thu phòng vé."
"Tuy rằng trong 《 Hoàng gia mạo hiểm 》 cậu chỉ diễn vai nam phụ, nhưng thời lượng cậu xuất hiện trong phim vượt qua 15 phút, cho nên 1,8 tỷ doanh thu phòng vé cũng có 1 phần đóng góp của cậu. Trong nước không có diễn viên nào có thể so sánh được với cậu, ngay cả Tạ Di cũng không làm được."
"Là thật sao?" Đỗ Vân Tu quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên." Phong Cảnh nghiêm túc gật đầu, sau đó khẽ cười nói, "Huống hồ cậu còn muốn diễn 《 Hoàng gia mạo hiểm 2》, Nhưng đáng tiếc quyền quản lý nằm trong tay chúng ta, nếu không những công ty khác nhất định muốn cậu phát điên mất."
Phong Cảnh tạm dừng vài giây rồi nói tiếp:
"Công ty chúng ta không phải không thể tự làm phim. Nhưng nếu muốn làm phim cần vốn đầu tư rất lớn. Giai đoạn này chúng ta chưa đạt được trình độ đó, Phim truyền hình nếu kịch bản không phải là rất hay, tôi thấy cũng không cần phải ... nhận. Tuy rằng tôi và Lệ Duệ... cậu cũng biết đấy," Phong Cảnh khẽ cười khổ một chút, "Nhưng trước mắt cả giới nghệ sĩ trong nước, ESE, giải trí Phẩm Ưu, Vương Miện Quang Vinh, nếu phải cân nhắc để hợp tác với các công ty đó thì so về tài chính, quy mô, phương thức hoạt động, thì ESE vẫn là lựa chọn tốt nhất."
"Đương nhiên, chờ sau này chúng ta đã tích lũy đủ vốn, dựa vào danh tiếng của cậu, còn có nhà đầu tư nguyện ý đầu tư thì chúng ta cũng có thể hoàn toàn ném ESE. Tự làm phim của chúng ta, điều này không vi phạm các điều khoản trong hợp đồng."
Mọi thứ đều có vẻ ổn. Nguyên nhân không chọn Vương Miện Quang Vinh... Đại khái là Phong Cảnh biết chuyện giữa mình và Phó Tử Hãn. Nhìn qua Phong Cảnh rất thẳng thắn, kỳ thật lại cẩn thận như vậy... Còn về giải trí phẩm ưu. Thứ nhất là cách làm việc tương đối bảo thủ, thực lực không hùng hậu như ESE, thứ hai là trong mấy năm gần đây đều nâng đỡ cho Trử Phong, mà mình và Trử Phong cùng ra mắt 1 thời điểm, sẽ bị mang ra so sánh càng nhiều, chưa chắc đã tốt.+
------------------------
"À hóa ra là vậy. Thế anh báo với các phóng viên khi nào bắt đầu?"
Những lý do Phong Cảnh đưa ra đều rất thuyết phục, đều làm những điều tốt nhất cho công ty, đối với sự nghiệp của anh cũng là tốt nhất, thật sự bây giờ Đỗ Vân Tu cũng không nghĩ ra được lý do nào để phản đối cả.
"Cuối tuần sau, phòng 3 tầng 18 khách sạn Rman."
"Mấy ngày này sẽ có người ở công ty PR tới đây, giúp chúng ta chuẩn bị quần áo, cách ăn nói, cử chỉ. Cũng sẽ có 1 bài báo cho mình xem trước sẽ được đăng vào thứ 2 chủ yếu nói về Lễ thành lập công ty Phong Vân."
"Đương nhiên, Lệ Duệ đến, cũng sẽ làm tăng sự chú ý hơn."
"Cho nên đây coi như là chính thức nói cho giới văn nghệ biết —— chúng ta đã trở lại, sau lưng có ESE, sẽ khiến người khác khách khí một chút!" Phong Cảnh cười nói, "Khi mà ESE còn có thể lợi dụng, chúng ta sẽ không nương tay."
"Thật sự... vất vả cho anh rồi."
Cảm thấy Phong Cảnh rất tự tin về kế hoạch của mình, Đỗ Vân Tu nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của Phong Cảnh, vẫn chỉ muốn nói ra một câu này. Cúi đầu, ngữ khí chứa đựng sự đau long bên trong.
Nếu không phải bởi vì anh, nếu không phải anh muốn chăm sóc Lâm Huyên, chăm sóc cục cưng. Phong Cảnh cũng sẽ không đi theo rời khỏi giới nghệ thuật như vậy. Năng lực của Phong Cảnh bất luận là ở nơi nào, bất luận là ở công ty nào, đều có thể tạo thành tích sáng chói!
Phong Cảnh yêu nghiệt, thông minh lanh lợi giảo hoạt. Nhưng người ta lại không biết Phong Cảnh còn có 1 từ nữa.... Yếu đuối
**************
Phòng 3 tầng 18 khách sạn Rman. Đúng 2 giờ chiều, cả hội trường đã được bố trí đơn giản mà phong cách.
Tiền thính (phòng trước, sảnh trước) là nơi ký tên, các khách mời sau khi ký tên đều nhận được một cuốn sách nhỏ nói về công ty Phong Vân. Bên cạnh nơi ký tên xếp đầy các lẵng hoa do các nghệ sĩ thân thiết gửi đến, phía dưới viết rất nhiều lời chúc mừng. Đồng thời đó cũng là 1 cách pr rất mạnh cho Công ty ở trong giới giải trí.
Bục phát biểu màu trắng được trang trí thêm bằng hoa bách hợp. Ngay giữa trung tâm là 1 màn hình điện tử lớn, Phong Cảnh giới thiệu về công ty bằng 1 bài thuyết trình kết hợp với việc trình chiếu những hình ảnh về công ty. Phía trên có dòng chữ "Lễ thành lập công ty Phong Vân" rất bắt mắt, khiến cho bất cứ ai đi vào đều nhìn thấy nó đầu tiên.
Quần áo là do công ty Pr mang đến. Đỗ Vân Tu được đưa cho 1 bộ Âu Phục màu trắng, cổ áo được đính lên một viên ngọc màu xanh, kết hợp với caravat nhỏ màu lam. Tươi mát trẻ trung lại không mất đi sự nho nhã, nhất là khi Đỗ Vân Tu mặc lên, khí chất có vẻ đặc rất thẳng thắn, có lợi với việc xoay chuyển tình thế của những scandal mấy năm trước.
Phong Cảnh cũng mặc Âu phục trắng, nhưng áo sơ mi bên trong được làm bằng vải bóng màu đỏ trông rất phô trương. Bởi vì cậu phụ trách về phương diện truyền thông, đàm phán, phải biểu hiện ra sự nhiệt tình, giỏi giang thông minh lanh lợi, dễ dàng khai thông tin. Phong Cảnh thuộc hàng cao thủ với những tiểu xảo này.
Tất cả phóng viên đều thấy không khí rất hài hòa và sôi nổi, nhưng những phóng viên ở đây đều không chỉ muốn đưa tin về Lễ thành lập công ty Phong Vân. Bọn họ càng muốn lấy được tin tức về Đỗ Vân Tu—— mấy năm trước đang lúc bị áp lực rất lớn của dư luận, cuối cùng bị công ty đóng băng, cơ hồ muốn rời khỏi giới giải trí, rồi lại thần kỳ vài năm sau, Một bước lên tiên (trong raw là cá chép hóa rồng), ở giới điện ảnh quốc tế ảnh lập nên kỷ lục doanh thu phòng vé, được cục điện ảnh ghi nhận là 1 trong ba bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất lịch sử!
Cho nên ở phần các phóng viên đặt câu hỏi. Một số ít trực tiếp đem mục tiêu nhắm ngay vào Đỗ Vân Tu, liên tiếp đặt câu hỏi, cũng có phóng viên sắc bén hỏi: "Quan hệ của cậu với Lâm Huyên Là như thế nào? Tại sao đứa bé lại là con lai?"
Nét mặt Phong Cảnh bên ngoài không thay đổi, khóe mắt lại nhìn qua Đỗ Vân Tu một cái. Trong giới giải trí rất ít người có thể kiến cho Phong Cảnh tôn kính (tôn trọng, kính mến), nhưng Lâm Huyên lại đáng giá để cậu kính trọng. Nữ nhân này... Đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng vẫn còn nghĩ cho Vân Tu, còn có thể nói ra những lời này "Diễn viên Đỗ Vân Tu, mới đích thực là Đỗ Vân Tu".
Tuy rằng không rõ vì sao Lâm Huyên lại gọi Vân Tu là Đỗ Vân Tu. Có lẽ là do Vân Tu họ Đỗ? ... Trong những người cậu biết, chỉ có một người họ Đỗ, đó chính là là Đỗ Phi. Cũng vì thế, cậu càng lo lắng, những câu hỏi như vậy...
Nhưng Đỗ Vân Tu chỉ mỉm cười nghe ánh mắt như bị mực đen bao phủ nhìn thẳng vào phóng viên kia, không có sự công kích và bất mãn.
"Lâm Huyên, tất cả người yêu điện ảnh và cả những phóng viên đã từng làm việc với cô ấy cũng đều biết."
"Cô ấy là một nữ nghệ sĩ rất tài năng. Ở ngoài đời, lại càng khiến người khác không tự chủ được vừa gặp liền gặp tin tưởng, trong lòng sẽ xuất hiện tình cảm trên mức bằng hữu 1 chút."
"Nàng, và cả đứa bé, đều là người tôi yêu."
"Bất luận người nào đều cần bằng hữu."
"Lúc bạn cần nhất sẽ bên cạnh bạn, tin tưởng bạn. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mặc kệ người khác nói gì."+
"Lâm Huyên đối với tôi, hay là tôi đối với Lâm Huyên. —— cũng chỉ là bằng hữu của nhau."
Nhóm phóng viên bên dưới trầm mặc vài giây. Mấy năm trước quậy đến huyên náo, một số người lại suy nghĩ tiêu cực, hận không thể đem Lâm Huyên và Vân Tu mắng chết, còn mắng rất khó nghe. Nhưng có lẽ, chân tướng sự tình chính là đơn giản như vậy...
Phong Cảnh khẽ ho một tiếng: "Nữ nghệ sĩ thường xuyên sẽ phải chịu rất nhiều chỉ trích. Đương nhiên... Nam nghệ sĩ cũng không thể may mắn thoát được."
Phóng viên bên dưới khẽ cười cười, đem lực chú ý một lần nữa chuyển sang Phong Cảnh.
"Chuyện khi đó, cũng không làm rõ —— đối với người nghệ sĩ mà nói, đây tuyệt đối là sai lầm lớn nhất, sai lầm trí mạng. Mọi người đã thấy được "Kết cục" của Vân Tu, sự nghiệp diễn viên toàn bộ hủy. Hơn nữa vì chăm sóc cho cục cưng lại lui ra khỏi giới giải trí đã hơn một năm."
"Nhưng nếu là người bình thường, tôi nghĩ tất cả mọi người đều mong mình có một người bạn có tình có nghĩa. Vì vậy, tôi ko cách nào nói nửa chữ "Không" với cậu ấy. Nhưng cũng vì vậy nên tôi tin tưởng nếu Vân Tu quay lại con đường diễn viên thì sẽ đi được lâu và đi được xa hơn. Trong vòng luẩn quẩn của giới giải trí đâu chỉ cần mỗi kỹ xảo diễn xuất là đủ đâu."
"Về điểm này —— ta nghĩ tổng tài ESE Lệ Duệ tiên sinh cũng nghĩ như vậy! Cho nên ngày hôm nay Lệ Duệ tiên sinh cũng tới tới buổi họp báo này, để xem hôm nay tiên sinh sẽ mang đến tin tốt nào?" Phong Cảnh hài hước cười nói với phóng viên, "Trở về mọi người cũng có thêm tư liệu mới để viết bài."
Lúc trước Công ty Pr yêu cầu Phong Cảnh khi thông báo với bên truyền thông sẽ bí mật về thông tin này. Nói với bọn họ là ngoài việc thành lập công ty Phong Vân, sẽ còn nhân vật trọng yếu khác cũng đến, để buổi họp báo công bố sẽ càng bùng nổ hơn! Nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ rằng đó là tổng tài ESE - Lệ Duệ!
Phóng viên ở đây, ngoại trừ những người mới, trong long đều biết rõ. Năm đó sự kiện "Phong Cảnh từ chức ", Phong Cảnh và ESE huyên náo đối chọi với nhau như nước với lửa, lúc ấy thậm chí mơ hồ truyền ra tin đồn, Phong Cảnh và Lệ Duệ kỳ thật là quan hệ đó, chuyện này chính là Phong Cảnh theo và Lệ Duệ chia tay!
Chính là Lệ Duệ vẫn ở phía sau màn ảnh. Hơn nữa là tổng tài của Công ty giải trí hàng đầu ESE! Mọi người sẽ không ngốc đến mức động thổ làm nhà mà xúc phạm sao thái tuế (dựa vào người ta kiếm cơm mà còn đi chặt chém người ta), nếu không cho dù phải vu khống hay dung xã hội đen để xử lý, một phóng viên nhỏ căn bản sẽ không thể chống trả được.
Trong long Các phóng viên đều ồ lên. Nếu nói như vậy... Nghĩa là Lệ Duệ và Phong Cảnh, hai người lại quay lại, ESE và Phong Vân, còn vô số khả năng khác... Đây thật sự là tin tức rất hot.
***********
Lệ Duệ vẫn mặc một thân màu đen. Đường nét thâm thúy, thân thể cường tráng, Gương mặt nở nụ cười cẩn thận, trên người toát ra khí thế đế vương. Vừa xuất hiện, các phóng viên nhất thời cảm thấy không khí trong hội trường bị đè xuống. Ngay cả những bông bách hợp trắng trang trí bên cạnh cũng không thể điều tiết lại bầu không khí lúc này.
"Lệ Duệ... Tiên sinh, xin chào." Rõ ràng.
Tuy nhiên, người đầu tiên phản ứng lại —— là Phong Cảnh!
Chỉ thấy tóc cậu dài bóng mượt như gấm, ánh mắt hơi hơi cong lên, điểm lệ chí dưới mắt phải lóe ra tinh quang. Bộ âu phục trắng cùng màu với Đỗ Vân Tu nhìn cả người cậu rất có tinh thần, bên trong mặc một áo sơ mi bóng màu đỏ rượu phô ra nết yêu nghiệt tháo vát rất hoàn hảo.
Ngón tay thon dài Phong Cảnh, đưa đến trước mặt Lệ Duệ, đừng ở giữa không trung.
Lệ Duệ nhìn thoáng qua. Trên mặt không chút rung động không thể nhìn ra chút biểu cảm nào, nhưng mà... Nhưng không lập tức đáp lại.
Trên mặt Phong Cảnh vẫn tươi cười như trước. Ánh mắt mỉm cười đe dọa nhìn Lệ Duệ, nhàn nhạt mỉm cười, nhưng lại toát ra khí thế bức người khác thường.
Phóng viên Bên dưới thậm chí trong nháy mắt cảm thấy —— hai người này đều không phải đang bắt tay, mà là đang đánh giá đối phương!
Rốt cục, Lệ Duệ cũng động. Nét mặt không chút thay đổi, cuối cùng hơi hơi nhíu mi, sau đó vươn tay bắt tay với Phong Cảnh.
Động tác nhíu mày của Lệ Duệ phi thường nhỏ. Chính là chỉ lướt qua vài giây, nhưng đã có phóng viên để ý tới!
Mà phía Phong Cảnh, vẫn đang mỉm cười, ánh mắt trầm ổn.
Đỗ Vân Tu nhìn thấy tình huống này, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, Phong Cảnh... Khẳng định đã thương lượng với Lệ Duệ điều gì đó...