Đỗ Vân Tu ký tên lên bảng vàng. Sau đó đứng trước máy ảnh của các phóng viên pose 1 số dáng nổi bật của nhân vật trong《 Hoàng gia mạo hiểm 》, tuy rằng không còn huấn luyện dày đặc như lúc trước để cầm roi cho thuận tay, nhưng thần thái vẫn như cũ, khí tràng mười phần.
Phóng viên đứng sau dây bảo hộ hào hứng nói to: "Kong Fu! Chinese Kong Fu!" (Kung Fu! Kung Fu trung quốc!)
Đằng sau có nữ tinh đã tới thảm đỏ, Đỗ Vân Tu mỉm cưới, tao nhã làm một động tác "mời", đem vị trí nhường lại cho nàng.
Phong Cảnh đứng ở một bên đợi, cậu mặc một thân âu phục màu bạc, tóc chỉnh tề buộc thành 1 bó thả sau lưng, cả người phủ trong 1 mảng ngân quan (ánh bạc), lại mơ hồ lộ ra thông minh lanh lợi.
"Dường như rất hiệu quả." Phong Cảnh nhíu mày, đôi mắt nhỏ dài chứa ý cười, "Bộ đồ cậu mặc chính là đường trang Trung quốc,《 Hoàng gia mạo hiểm 》là chiêu bài đầu tiên. Coi như phóng viên nước ngoài nói tên tiếng Trung rất khó nhớ, nhưng khi nhìn thấy cậu trong bộ đồ này rồi thì cũng nên biết cậu là ai!"
"Chủ ý của anh từ trước đến nay đều không có kẽ hở." ánh mắt Đỗ Vân Tu nhìn Phong Cảnh.
Những người được mời trong lễ trao giải này đều là diễn viên và ca sĩ đang rất nổi. MC cực kỳ hài hước khiến cho dưới đài tiếng cười liên tục. Đạt được giải Nữ ca sĩ của năm là ""idol "", được rất nhiều người yêu thích, lượng album tiêu thụ cũng rất khả quan.
"Hát thật sự rất hay, anh xem tương tác với khán giả cũng tốt." Đỗ Vân Tu thì thầm với Phong Cảnh.
"Những ca sĩ này đều là do các cuộc thi trên TV. Cùng với các ca sĩ được các công ty giải trí chọn lựa, hoặc là đã qua một khóa huấn luyện rất khác nhau."
Những người khác đều đang thưởng thức ca khúc mà nữ ca sĩ trình bày, từng là tổng thanh tra Phong Cảnh lại theo thói quen phân tích hình thức lúc bắt đầu tham gia vào giới giải trí của các nghệ sĩ: "Vì từ người thường trở thành ngôi sao, không thể không có cảm giác quạ hóa thiên nga. Rất nhiều người xem đều hứng thú với những chuyện như vậy, bởi vậy các chương trình tìm kiếm nhân tài trên Tv được rất nhiều người ưa thích, rating luôn cao chứ không thấp."
"Bất quá, có thể trở thành tiết mục xuất sắc hay không, 1 phần phải nhờ vào nhờ các nàng tài năng của mỗi người, mặt khác trong tiết mục cũng phải cho mọi người thấy cá tính là mị lực của mình, cho nên cạnh tranh rất kịch liệt. Nhưng sau khi kết thúc chương trình lại có tiềm và tên tuổi, nhất là quán quân sẽ rất nhanh tích lũy lượng lớn fan hâm mộ, hơn nữa cũng hoàn thành xong đợt thứ nhất tuyên truyền cho album sắp tới của mình."
"Cái này xác thực so với công ty giải trí nhờ giới truyền thống đánh bóng tên tuổi của người mới lại càng nhanh chóng, càng trực tiếp hơn." Đỗ Vân Tu trầm tư một lúc, sau đó đáp lại.+
Lúc này Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh đang nói chuyện phiếm. Cũng không biết rằng trong tương lai không xa, 2 người cũng phải quyết định xem có nên tham gia chương trình như thế hay không.
Trên đường đi Phong Cảnh nhận được một cuộc gọi sau đó ra ngoài.
Khoảng thời gian này Phong Cảnh rất bận, vẫn luôn bôn ba vì công ty. Hai người bọn họ bây giờ rất tỏa sáng và được hoan nghênh ở nước ngoài, nhưng đây là Hollywood mỗi ngày đều có vô số diễn viên ưu tú của rất nhiều nước tiến vào, phía sau họ là những đội ngủ của công ty luôn cố gắng dùng đủ loại phương pháp để củng cố địa vị, tìm kiếm được càng nhiều cơ hội hơn cho họ.
Một khi độ hot của《 Hoàng gia mạo hiểm 》đi qua. Nếu không đóng một bộ phim tương ứng với nó, hoặc là có thể củng cố được vị trí của mình, thì Đỗ Vân Tu sẽ nhanh chóng bị Hollywood quên lãng...
Mà ở trong nước. Tuy rằng công ty Phong Vân đã thành lập, quyền quản lý đã nằm trong tay 2 người, nhưng nên tự mình kêu gọi vốn đầu tư, hay nên ký hợp đồng với đoàn phim khác, bây giờ vẫn chưa quyết định được.
Lần này Phong Cảnh ra ngoài hơi lâu. Đỗ Vân Tu vài lần nghiêng mắt nhìn ra cửa, cũng không thấy Phong Cảnh về, lúc ánh mặt nhìn qua lần cuối cùng, dường như người ngồi ghế VIP phía trước cảm nhận được, qua khe hở của mấy dãy ghế, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tầm mắt xuyên qua những khách quý gặp nhau trên không.
Người nọ có một đôi mắt cao quý như ngọc bích, giống với khí chất của hắn, khiêm tốn mà tao nhã. Như bị chìm trong đôi mắt xanh thẳm đấy, tim Đỗ Vân Tu tâm đột nhiên đập chậm một nhịp.
Đối phương mỉm cười. Đỗ Vân Tu không thể kiểm soát được hô hấp của mình, Ngay cả đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà run rẩy. Đứng xung quanh người đó dường như là vệ sĩ. Chỉ thấy người nọ thấp giọng nói với vệ sĩ mấy câu, vệ sĩ thân hình cao lớn nghiêm túc lập tức đi qua mấy hàng ghế đến gần chỗ của Đỗ Vân Tu. Không biết nói gì với vị khách quý bên cạnh Đỗ Vân Tu, đối phương đi lên phía trước nhìn một chút, đáy mắt nhất thời lộ ra điểm thụ sủng nhược khinh (được yêu thích mà lo sợ), chỉ chốc lát rồi rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Vệ sĩ chen vào, khách quý bên cạnh lại tiếp tục đi ra. Việc này đã làm cho một số nghệ sĩ rất bất mãn, có mặt ở đây đều là ngôi sao lớn, tâm cao khí ngạo, bị quấy rầy thường xuyên như vậy trong lòng rất không vui.
Thế nhưng việc này vẫn chưa dừng lại. Bởi vì lập tức có người đi tới, những vị khách này đang muốn nhíu mày, nhưng vừa thấy đối phương lại lập tức thay đổi biểu cảm, thân thiết chào hỏi, tự giác đứng lui về sau, nhường chỗ cho người nọ đi.
Đỗ Vân Tu nghi ngờ một hai giây. Nhưng lực chú ý rất nhanh bị các nghệ sĩ trên sân khấu hấp dẫn trở về, kiếp trước anh không phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, hình thái nghệ thuật và phương thức biểu diễn ở đây đều rất khác trong nước, khiến cho anh cảm thấy thập phần mới mẻ.
"Đẹp không?" Giọng nói bằng tiếng Anh trầm thấp mà tao nhã vang bên tai.
Đỗ Vân Tu ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn một chút, lúc này mới phát hiện người có đôi mắt màu xanh lam ngồi ở hàng ghế VIP đã ngồi bên cạnh mình. Tiếng Anh của người nọ thực êm tai. Cách phát âm tiếng Anh này không phải của người Mỹ, cũng không tràn ngập cảm giác quý tộc của người Anh, mà là mang theo điểm phát âm của người Pháp, âm cuối phi thường mê người.
Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh ở nước ngoài đã được vài ngày. Mặc dù Phong Cảnh ở trong nước như cá gặp nước, ở nước ngoài lại phải học thêm ngôn ngữ. Dù Chỉ là vài câu hỏi xã giao thông thường cũng phải nhờ đến phiên dịch viên, việc này làm Phong Cảnh rất phiền lòng.
Nhưng Đỗ Vân Tu không gặp phải chướng ngại đó. Phong Cảnh cũng từng kinh ngạc khi biết rằng Đỗ Vân Tu nói được cả tiếng pháp Pháp và tiếng Anh, Đỗ Vân Tu giải thích rằng "Trước kia ở đại học T đã từng học qua" mơ hồ nhớ lại.
"Rất thú vị." Đỗ Vân Tu thận trọng trả lời.
Đôi mắt màu lam của Đối phương mang theo ý cười nhạt nhạt, gật gật đầu, mỗi một động tác rất nhỏ đều lộ ra rất tao nhã, trên trán cũng toát ra khí chất làm cho người ta không tự giác gặp liền kính trọng.
Đỗ Vân Tu âm thầm quan sát đối phương. Tóc màu bạch kim, đôi mắt giống như ngọc bích. Cổ áo sơ mi thẳng tắp, Âu phục màu đen được cắt may gần như hoàn mỹ, Cổ tay phải đeo 1 cái đồng hồ. Đỗ Vân Tu cảm thấy được rất khó hiểu, đồng hồ này không phải là thương hiệu nổi tiếng, không phải Patek Philippe hay Rolex.
"Ở Thụy Sĩ, đã được hơn năm." Người nọ thấy tầm mắt Đỗ Vân Tu dừng ở trên đồng hồ của mình, khẽ nói một câu.
Đỗ Vân Tu hiển nhiên không phải cao thủ quan sát, một chút đã bị đối phương phát hiện. Tuy rằng thái độ của người nọ vẫn ôn hòa, một chút cũng không có làm cho người ta khó chịu.
Đối phương nói rất qua loa, cho nên lúc này Đỗ Vân Tu cũng thất sự hiểu hàm ý của câu nói đó. Mãi cho đến không lâu sau, mới phát hiện người đó thực sự không phải là không có tiền để mua đồng hỗ của những thương hiệu nổi tiếng. Đồng hồ kia là do đối phương tự mình bay đến Thụy Sĩ đặt làm. Nhìn rất bình thường, không đính kim cương, cũng không sang trọng, Nhưng được một nhà chuyên chế tác đồng đồ gia truyền làm ra, mỗi một khối linh kiện đều được chế tạo bằng tay, vì vậy mất rất nhiều thời gian mới làm ra được 1 chiếc đồng hồ, cho nên hàng năm chỉ có một vài chiếc được bán ra.
"Tôi đã xem 《 Hoàng gia mạo hiểm 》 rồi, trong phim cậu diễn rất khá."
"Cám ơn."
"Không nghĩ tới... Cậu lại chọn làm diễn viên?"
"Đúng vậy."
"Tôi còn tưởng cậu có hứng thú với kinh doanh."
"... Bây giờ tôi thích được làm diễn viên."
Đỗ Vân Tu càng nghe càng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ đối phương quen mình? MÌnh đã trọng sinh lâu như vậy, chỉ có một số người tự nhận là bạn cùng lớp ở đại học T từng bị phóng viên phỏng vấn, cũng chỉ nói mấy việc nhỏ hàng ngày. Ban đầu chủ nhân của thân thể này không có cha, mẫu thân chưa kết hôn mà có con rồi sau đó qua đời, dường như không có người thân nào cả. Nhưng giọng nói của người ngoại quốc này, tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy...
"Khi đó..." Đối phương còn muốn nói cái gì đó.
"Cuối tuần tôi phải về nước một chuyến." Đúng lúc này, Phong Cảnh đã quay lại! Thanh âm hai người đồng thời phát ra, nhưng người Đỗ Vân Tu chú ý chính là Phong Cảnh.
"Ân!" Mặc kệ Phong Cảnh quyết định chuyện gì, anh đều hoàn toàn tin tưởng đối phương.
"Đây là ai?" Phong Cảnh dùng ánh mắt hỏi, cậu đi từ cửa hông vào, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân tóc vàng, mắt xanh này đúng nói chuyện với Đỗ Vân Tu.
Cậu không biết người đó. Ở cạnh Đỗ Vân Tu lâu như vậy, cũng chưa bao giờ gặp người này. Nhưng thời gian Đỗ Vân Tu cùng hắn nói chuyện với nhau, bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ rõ ràng là biết nhau từ lâu, điều này làm cho trong lòng Phong Cảnh mơ hồ có cảm giác khẩn trương và áp lực.
Đỗ Vân Tu lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết thân phận của đối phương.
Ánh mắt Người nọ snags lên, sau khi dừng lại một lúc, cuối cùng lại dùng tiếng Pháp cúi đầu hỏi: "Cậu ta là người yêu hiện tại của cậu đúng không?"
"Việc này không liên quan đến ngài."
Đỗ Vân Tu còn chưa ý thức được, thì miệng đã nói ra 1 câu tiếng Pháp. Đối phương khẽ nhướn mày, đôi mắt màu xanh nhẹ nhàng nhìn Đỗ Vân Tu một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Đột nhiên trong lòng Đỗ Vân Tu lại dấy lên 1 khối cảm giác mất mát. Loại cảm giác này rất kỳ quái, anh cũng không nhận ra đối phương, nhưng vì cái gì... Đỗ Vân Tu lắc lắc đầu, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác này.Người kia... Không quan hệ gì với anh. Chủ nhân của thân thể này trước đây... Đã muốn uống thuốc ngủ tự sát.
Phong Cảnh đứng cạnh dường như hiểu được tâm trạng của anh. Cậu để tay trên lưng, đem sự chú ý của Đỗ Vân Tu quay về: "Lần này tôi về nước là muốn nói bàn một chuyện. Nếu thành công, sau này khi casting cậu sẽ được ưu tiên hơn."
"Bây giờ, việc tuyên truyền cho《 Hoàng gia mạo hiểm 》đã gần xong, chúng ta phải quyết định xem tiếp theo nên ở lại đây chờ đợi cơ hội đóng phim khác, hay là về nước nhận một số phim trong nước?"
Cục diện bây giờ kỳ thật có điểm mỗi bước đi đều khó khăn.《 Hoàng gia mạo hiểm 》 lập được kỷ lục Phòng vé. Nếu về nước lại diễn phim truyền hình chắc chắn sẽ không phù hợp với giá trị con người hiện giờ của Đỗ Vân Tu, nếu muốn tham gia một bộ điện ảnh trong nước... việc lựa chọn diễn viên đều giống nhau sẽ ưu tiên các diễn viên của các công ty lớn hơn, muốn bằng khả năng của công ty để tác động sẽ rất khó; chính mình tự đầu tư tự quay phim, không phải là không được, nhưng có thể kêu gọi được vốn đầu tư hay không, còn phải lo đến việc công chiếu quảng bá, đều là những vấn đề đáng lo... Chuyện này thật ra đã thảo luận từ lâu, giờ chỉ còn chờ đưa ra quyết định cuối cùng thôi.
"Về nước đi."
Đỗ Vân Tu nhìn MC hài hước trên sân khấu, cuối cùng kiên định đưa ra quyết định trọng yếu này. Ở đây cho dù rất tốt nhưng vẫn cảm thấy thật xa lạ.
Đêm trao giải hôm nay mới rất náo nhiệt. Nhưng đối với Phong Cảnh và Đỗ Vân Tu đêm nay là 1 đên có ý nghĩa hoàn toàn khác. Hai người thậm chí không biết, ngày hôm sau trên các báo lớn ở nước Mỹ đều tập chung vào Đỗ Vân Tu.
Không chỉ trang đầu là hình Đỗ Vân Tu mặc một thân Đường trang, trong tay cầm roi. Thậm chí tin tức phía dưới gần như mang tính chuyên đề, đem tóm tắt lại sự nghiệp của anh từ khi mới bắt đầu vào nghề đến hôm nay trở thành diễn viên phim điện ảnh nổi tiếng, cuối cùng nói: "Anh là diễn viên rất cá thiên phú. Mỗi vai diễn đều rất có hồn, hơn nữa lại rất hấp dẫn. 《 Hoàng gia mạo hiểm 》 chọn anh, là một quyết định rất đúng đắn!"
Dịch lại những bài báo này cho Phong Cảnh xong —— phản ứng đầu tiên của Phong Cảnh chính là có người ở sau lưng nâng đỡ Vân Tu!
Lập tức, Luc gọi điện thoại tới: "Derek, tối qua cậu cùng Brauchli nói những gì? Ấn tượng của hắn với cậu rất tốt! Brauchli là người thừa kế của công ty truyền thông B.R đấy..."+
"Tôi nói cho cậu 1 tin tốt, đã có người đầu tư cho《 Hoàng gia mạo hiểm 2》, kịch bản cũng viết xong rồi, có hứng thú diễn tiếp không?"