Chuyện người có chức vị cao hơn dẫm lên người có chức vị thấp hơn là chuyện thường xảy ra.
Đỗ Vân Tu cảm thấy không cần phải cùng một tiểu ghi chép trường quay tính toán, chẳng qua đối phương chỉ lên mặt một chút. Còn có nhiều người khác ở một bên chế giễu, hoặc là ở sau lưng anh giậu đổ bìm leo.
Công việc của anh là diễn viên. Nếu muốn nhận tiền lương thì phải quay phim, phải chấp nhận những sự cạnh tranh với nhau, nhân tình ấm lạnh trong giới này. Nếu quả thật khi quay 1 bộ phim vì bị người khác châm chọc, liền bỏ vai diễn đó, thì cuối cùng chắc cũng không còn ai dám mời hắn quay phim nữa, mà lấy toàn bộ tài sản ra cũng không đền được tiền phí vi phạm hợp đồng.
Tuy rằng Đỗ Vân Tu không so đo, nhưng Phong Cảnh và Lâm Huyên lại không cho phép. Lâm Huyên tìm lý do rất trực tiếp, Phụ nữ mang thai là lớn nhất "Không phải em không cho anh nhận vai này mà là trong bụng cục cưng không cho, cục cưng muốn ba nuôi bồi bé nhiều hơn."
Buổi chiều sau khi Phong Cảnh bắt Đỗ Vân Tu ở studio túm trở về thì tới tìm anh "Tính sổ".
"Lúc trước cậu bảo tôi từ chức, cậu nói sẽ không có chuyện gì. Hiện tại thì sao, một tiểu ghi chép trường quay cũng dám ngồi trên đầu cậu. Nếu cậu vẫn muốn diễn vai này tiếp, thì một là tôi quay về ESE, hai là tôi và Lâm Huyên sẽ đi theo cậu quay!"
Hai người vừa đấm vừa xoa. Đỗ Vân Tu cũng đành phải thuận theo. Người đại diện mới rất tức giận, gọi điện thoại vơ đũa cả nắm mắng một trận, kết quả lại là Phong Cảnh nghe may, đương nhiên sẽ đem người đại diện kia giáo huấn câm như hến, liên tục giải thích.
Trên đời này, không ít người mềm nắn rắn buông, nhất là ở giới giải trí tranh danh đoạt lợi.
************
Mấy tháng sau, ESE lại quay ngoắt 180o, một bộ phim cũng không cấp Đỗ Vân Tu —— để cho anh nghỉ, hảo hảo chiếu cố "Phụ nữ có thai". Tất nhiên câu nói này có hàm ý khác, nhưng mà Đỗ Vân Tu cũng không để ý.
Lâm Huyên chỉ còn hai ba tháng nữa là sinh, hai đại nam nhân Phong Cảnh và Đỗ Vân Tu rất cẩn thận, phi thường khẩn trương. Vừa nấu ăn, vừa đi cửa hàng đồ trẻ em chọn lựa một ít quần áo trẻ em. Khiến cho Lâm Huyên thường xuyên cười bọn họ, giống như mang thai chính là hai người bọn họ vậy.
Bố Lâm Huyên mất sớm, mẹ yêu cờ bạc. Tiền thưởng hàng năm đều bị lấy đi trả nợ nhưng vẫn khó bỏ được cờ bạc. Một lần lại một lần đòi tiền, lần cuối cùng Lâm Huyên thay mẹ trả năm trăm vạn, rồi nói nói cho những người đó là nàng đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, sẽ không tiếp tục thay mẹ trả tiền! Để bọn họ không cần tiếp tục đòi nàng! Đó là biện pháp duy nhất. Nàng chỉ có thể hạ quyết tâm làm như vậy, nếu không đến cuối cùng ngay cả chính cô sẽ là máy rút tiền không đáy.
Khi nàng mang thai, là chuyện quan trọng nhất với một người phụ nữ, mẹ nàng vẫn không qua thăm nàng. Hơn nữa bác sĩ nói, thai này gặp nguy hiểm, có thể sinh nở sẽ khó khăn. Trong lòng Lâm Huyên kỳ thật cũng không lạc quan cùng vui tươi giống như biểu hiện bên ngoài.
Nhưng là vì có Đỗ Vân Tu ở đây. Cho nên nàng mới có thể giả vờ như không có nguy hiểm này, giả vờ như mình vẫn giống mười mấy năm trước, là một nữ sinh mới vào nghề, có thể tùy hứng ở sau lưng Đỗ Vân Tu làm nũng...
Lâm Huyên nằm trên ghế salon, thích ý cầm một quyển tạp chí mới. Này là sô pha trước kia Phong Cảnh thường xuyên chiếm lấy, nhưng là hiện tại biến thành nàng, trên bàn trà phía trước để một bát canh vừa nấu xong, nhè nhẹ bốc hơi nóng, là Đỗ Vân Tu nấu.
Hiện tại phân công việc nhà của ba người bọn họ chính là: Đỗ Vân Tu nấu cơm, Phong Cảnh mua thức ăn, nàng phụ trách ăn.
Tuy rằng sau khi mang thai, nàng tăng hơn 10 kg. Cả mặt đều tròn hơn, bụng lại càng to đến khó coi, nhưng Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh tuấn mỹ mỗi ngày vẫn ở trước mặt nàng khen ngợi nàng là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
"Ai, nhìn đi quần áo người mẫu kia đang mặc, trước kia em cũng có thể mặc." Lâm Huyên nhìn người mẫu trên tạp chí cảm thán.
"Sau khi em sinh baby xong, là lại có thể mặc mà." Đỗ Vân Tu ngồi trên ghế salon giúp Lâm Huyên mát xa chân, phụ nữ có thai thật dễ dàng bị phù.
Khi lần đầu tiên anh làm chuyện này, biểu tình Phong Cảnh... Rất kỳ quái. Sau càng ngày càng nhiều mới dần dần thích ứng được, bất quá khi hai người ở một mình thì vẫn nói một câu: nếu tôi là Lâm Huyên nhất định sẽ yêu cậu, cậu đối với nàng rất tốt.
"Đúng a, so với người mẫu kia thì em xinh đẹp hơn, xem các nàng gầy quá ngay cả ngực cũng không có." Phong Cảnh cũng ở một bên đệm vào, trêu ghẹo "Lâm Huyên, tôi nhìn cô chắc sau khi sinh xong sẽ chuyển từ C sang E đi."
"Đi chết đi, anh lúc nào lại nghiên cứu về phụ nữ vậy ." Sắc mặt Lâm Huyên khẽ chuyển sang hồng cười mắng, nhưng ánh mắt lại nhìn sang chiếc áo cưới ở trang sau, trong mắt vẫn thoáng hiện lên một nét tiếc nuối.
Nàng đã có con nhưng lại không có một hôn lễ chính thức, cũng không được mặc áo cưới cùng người yêu ước thề trước Mục Sư... Lâm Huyên hâm mộ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút chiếc áo cưới màu trắng thuần khiết xinh đẹp trên tạp chí.
Đỗ Vân Tu ở bên cạnh chú ý tới động tác này, nhìn nhìn đáy mắt Lâm Huyên chó chút chờ mong và tiếc nuối, lại nhìn nhìn người mẫu mặc chiếc áo cưới tuyết trắng...
"... Vân Tu, em cũng muốn mặc áo cưới." Lâm Huyên cắn cắn môi, vẫn là nhịn không được nói ra, nhìn về phía Đỗ Vân Tu trong ánh mắt có khẩn cầu, cũng có một tia rụt rè.
Đỗ Vân Tu không có trả lời ngay, mà là liếc mắt nhìn Phong Cảnh một cái. Phong Cảnh nghe xong sửng sốt.
"Không phải là đăng ký kết hôn. Mà chỉ là muốn mặc muốn chút... Phụ nữ mà, thỉnh thoảng sẽ có những ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu..." Lâm Huyên tạm dừng một hai giây, nhanh chóng cười cấp cho mọi người một bậc thang đi xuống.
"Vậy mặc đi." Nhưng thật ra Phong Cảnh mở miệng trước.
Đỗ Vân Tu ngẩn người, ánh mắt nhìn chăm chú vào Phong Cảnh. Ánh mắt tinh tế, mái tóc thật dài óng mượt như gấm đang xoãng ở sau lưng. Cậu tiến lên từng bước, ngón tay thon dài từ từ rút quyển tạp chí trên tay Lâm Huyên "Áo cưới của Vera Wang, khó trách xinh đẹp như vậy. Cô mặc vào khẳng định sẽ xinh đẹp hơn người mẫu này."
"Nhưng mà" Phong Cảnh khẽ cười, "Chỉ có cô dâu, không chú rể, chụp ảnh sẽ không đẹp. Không bằng cũng đặt một bộ đồ của chú rể... để Vân Tu mặc. Kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng không tệ lắm, sẽ giúp các 2 người chụp. Nếu chụp xấu cũng không được ghét bỏ đâu nhá."
Lần này, không chỉ Đỗ Vân Tu giật mình, mà ngay cả Lâm Huyên cũng ngây ngẩn người theo...
*********
Trong những bạn bè Phong Cảnh quen biết, có người có đảo tư nhân để nghỉ phép. Phong Cảnh và đối phương có chút giao tình, chủ động tìm đối phương thương lượng, cuối cùng người đó cũng nguyện ý cho họ mượn vài ngày.
Bờ biển xinh đẹp, dọc 2 bên có hàng dừa thẳng tắp. Bãi biển tư nhân của đối phương quản lý rất nghiêm. Không có du khách, cũng không có nhà báo.
Đoàn người Đỗ Vân Tu đến nơi ở trong biệt thự đối phương. Ban ngày Đỗ Vân Tu cùng Phong Cảnh cầm búa, ở bờ biển đinh đinh đang đang đóng cọc gỗ. Buổi tối chăm sóc Lâm Huyên tản bộ dọc bờ biển.
Sau khi chuẩn bị mấy ngày những cọ gỗ cũng đã đóng xong. Lâm Huyên mặc lên chiếc áo cưới vera wang, Đỗ Vân Tu che mắt của nàng, cùng Phong Cảnh một trái một phải dắt nàng, đi từ từ đến đây.
Chờ Lâm Huyên lấy tấm bẳng bịt mắt xuống, quả thực bị cảnh ở trước mắt xinh đẹp đến ngây người. Trời trong xanh, bờ cát vàng óng. Mặt trời chiếu xuống mặt biển, giống như bức tranh tràn ngập cảm xúc.
Trên bờ biển có một chiếc bàn gỗ nhỏ, phía dựng những cột gỗ được bọc bằng tấm vải voan trắng trên đó gắn những hạt chu sa xinh đẹp lãng mạn, lụa mỏng bị gió biển thổi bay lượn trong không trung, ở chính giữa có gắn 1 bó hoa hồng nhưng đẹp mê người, khi gió thổi qua sẽ mang theo mùi hương và những cánh hoa bay xuống.Cùng với hôn lễ trước kia nàng mộng tưởng rất giống nhau. Không, thậm chí còn lãng mạn hơn.
Hai tay Lâm Huyên che miệng, không thể kìm nén được sự kích động. Đỗ Vân Tu đứng một bên, từ lâu đã thay một thân lễ phục trắng tinh anh tuấn màu, nắm tay nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: "Thích không?"
Lâm Huyên cảm giác mình hạnh phúc sắp rơi lệ. Giống như thời gian và không gian thật sự trở lại lúc trước.
Khuôn mặt của Vân Tu Trước mắt và ở kiếp trước không giống nhau... Mặc dù gương mặt không giống nhau, nhưng đều luôn luôn ôn nhu, bao dung, kiên định, chính trực khiến cho nàng không thể thu hồi tình cảm của của mình lại được.
Lâm Huyên gật đầu, trong mắt ngân ngấn nước dùng sức gật đầu.
Mãi cho đến sau này, Lâm Huyên mới có thể nói với Đỗ Vân Tu: "Thực xin lỗi, tôi luôn lợi dụng cậu."
"Kỳ thật... Ban đầu không phải tôi thật sự tin tưởng cậu là Đỗ Vân Tu."
"Đúng, bởi vì tôi muốn anh ấy, là bởi vì tôi nghĩ muốn anh ấy ở cùng tôi, cho nên mới tin tưởng."
"Bởi vì là Đỗ Vân Tu, cho nên mới tin tưởng cậu... Bởi vì là Đỗ Vân Tu, cho nên mới nguyện ý tin tưởng những lời cậu nói. Cho nên, mới muốn tin rằng cậu là anh ấy.
"Nhưng mặc kệ cậu là Đỗ Vân Tu, hay là Vân Tu, cho dù cậu không phải thật sự trọng sinh. Tôi thực sự cảm kích cậu. Cám ơn cậu, để cho tôi thấy hạnh phúc, để cho tôi trải qua những ngày tháng thật vui vẻ."
"Trong lòng tôi, được cùng Đỗ Vân Tu thực sự, trải qua ngày tháng vĩnh viễn là vui sướиɠ nhất hạnh phúc nhất."
"Cùng một chỗ với cậu và Phong Cảnh, được hai người dốc lòng chiếu cố..."
Lúc này khúc nhạc kết hôn vang lên. Bởi vì sợ phóng viên biết, cho nên không có mời ban nhạc, nhưng Phong Cảnh vẫn cẩn thận tải bài hát trên mạng xuống.
Phong Cảnh mặc trang phục phù rể màu đen, đôi mắt cong lên, một tay cầm cameras, một tay đưa cho Lâm Huyên một bó hoa màu trắng đáng yêu: "Quả nhiên rất đẹp."
"... Cám ơn."
Có lẽ ban đầu trong lòng hai người đều có sự đề phòng đối phương vì lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho Vân Tu. Nhưng khi ở studio hai người trăm miệng một lời nói "KHÔNG QUAY NỮA! PHÍ VI PHẠM HỢP ĐỒNG TÔI TRẢ!" thì bức tường ngăn cách giữa hai người trong nháy mắt biến mất. Tiếng cám ơn kia của Lâm Huyên là thật tâm thật lòng.
Thừa dịp ánh sáng tốt, Phong Cảnh chụp rất nhiều hình, có Lâm Huyên và Đỗ Vân Tu chụp chung, cũng có tấm Lâm Huyên một người đơn độc chụp một mình. Ở dưới ống kính Lâm Huyên, không hổ là diễn viên quốc tế, chụp góc nào cũng thấy rất đẹp, hạnh phúc nhất...
Lâm Huyên hướng Phong Cảnh vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Phong Cảnh đang đang chụp ảnh, thấy Lâm Huyên đích gọi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là đi tới.
"Anh cầm đi." Lâm Huyên lấy bó hoa cưới xinh đẹp đang cầm trong tay màu trắng xinh đẹp bưng hoa nhét và đưa vào tay Phong Cảnh.
"Cái này?" khóe miệng Phong Cảnh cong lên, điểm lệ chí dưới mắt phải khẽ lay động, "Người bắt được hoa cưới chính là người kết hôn tiếp theo."
"Đúng..., đấy là anh." Lâm Huyên tươi cười, đồng thời đoạt lấy cameras trong tay Phong Cảnh, ghé vào lỗ tai cậu nói.
"Vân Tu, sau khi phải nhờ anh chiếu cố rồi..."
"Chắc chắn sẽ có một ngày anh ấy lại một lần nữa dấn thân vào giới giải trí. Diễn viên Đỗ Vân Tu, mới thực sự là Đỗ Vân Tu."
Phong Cảnh còn chưa phục hồi lại tinh thần. Lâm Huyên đã vui vẻ hướng Đỗ Vân Tu nói: "Vân Tu, để em chụp cho hai người mấy tấm! Không cần chỉ chụp mỗi em, hai người các anh soái như vậy, không chụp thật phí của trời."
Sắc trời chiều vàng rực. Lâm Huyên mặc áo cưới màu trắng tuyết cười bằng nụ cười ngọt ngào hạnh phúc nhất của nàng trong màn ảnh, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh đều mặc Âu phục màu đen đứng cùng nhau, hai người ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.
Hai người - một người ôn nhu, một người yêu nghiệt, cả hai rất khác biệt, nhưng sóng vai đứng cùng một chỗ, lại ăn ý không chê vào đâu được. Giống như, vận mệnh giữa hai người đã định trước là sẽ phải đi cùng nhau.
Sau ngày mỗi khi nhớ lại ngày này. Giống như Lâm Huyên đã tự tay chụp cho Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh những bức ảnh trân quý, khắc sâu vào lòng hai người. Nó đẹp nhất, thời gian hạnh phúc cuối cùng...
...
Thời gian trôi qua. Từng rất nổi tiếng như Phó Tử Hãn và Lệ Tiêu, một người sau khi trở thành người đứng đầu Vương Miện Quang Vinh lại không còn quay phim nữa; một người sau khi chia tay Bùi Thanh, lúc trước linh cảm với âm nhạc như ngọn lửa luôn rực cháy trong người, giờ ngọn lửa đó đường như đã bị dập tắt. Không còn một ca khúc nào có thể giống như những ca khúc khiến cho lòng người dâng trào cảm xúc, ai cũng yêu thích như khi còn cùng một chỗ với Bùi Thanh ...
Không có bất kỳ một nhóm nào có thể hồng như Legacy lúc trước vậy. Cũng không có bất kỳ một người mới nào, có thể đạt được nhân khí cực bạo như Phó Tử Hãn, hoặc là Lệ Tiêu.
Lâm Huyên đã qua đời được một năm. Lúc ấy sau khi sinh hạ cục phải ở trong l*иg ấp suốt hai tháng, không được nuôi bằng sữa mẹ, sức đề kháng rất kém, không ngừng sinh bệnh. Suốt một năm này, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh sợ có nửa điểm sơ xuất nên đành tạm dừng sự nghiệp, tâm toàn toàn ý đặt trên người cục cưng. Luôn luôn cẩn thận chiếu cố, cục cưng lúc này mới gian nan sống sót.
Đối với hai người mà nói, cục cưng không chỉ là con của Lâm Huyên.
Ở trong hoàn cảnh kinh tế đình trệ, không có nhân tài, không có những người mới có thực lực để nối tiếp. Lúc trước những người yêu mến Đỗ Vân Tu, cũng bắt đầu hoài niệm...
"Giờ nghĩ lại, Diễn xuất của cậu ấy thật sự không tệ." Có người nào đó đăng 1 bức ảnh lên diễn đàn "Bất kỳ một vai nào, cho dù là một nhân vật nhỏ cũng đều diễn rất tốt."
"Thay đổi hình tượng rất nhiều lần, đều không bị lặp lại."
"Lúc trước cũng có rất nhiều đạo diễn khen ngợi Vân Tu, khen anh rất có thiên phú làm diễn viên. Năm đó giải Kim Bách người mới xuất sắc nhất cạnh tranh rất kịch liệt! Cuối cùng vẫn là Vân Tu thắng! Bộ điện ảnh đầu tiên liền đoạt giải kim bách, bộ điện ảnh thứ hai liền được đề cử ảnh đế."
" Đúng vậy a." Mọi người dần dần bắt đầu đồng ý.
"Lúc trước cạnh tranh cùng Vân Tu là Chử Phong đúng không. Cậu đấy mới ra mắt bộ điện ảnh mới."
"Ân, là cậu ấy đấy. Nhưng mà tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ấy không tốt bằng Vân Tu. Không có tinh tế bằng Vân Tu, cũng không có sâu sắc như Vân Tu. Như vậy đã được truyền thông thổi phồng thành Tạ Di thứ hai."
"Sao có thể so được với Tạ Di? Tạ Di người ta tháng trước ở Venice lấy được danh hiệu ảnh đế đấy!"
"... Ai, nếu Vân Tu không tạm ngừng hoạt động thì tốt rồi. Ta cảm thấy được Vân Tu cũng rất có tiềm lực. Không biết khi nào mới trở về đây?"
Sau đó là một mảng tịch mịch.
"Vân Tu, rốt cuộc anh có tiếp tục diễn nữa không..."