Chương 57

Ngày Phong Cảnh rời khỏi ESE, sắc mặt Lệ Duệ cả ngày đều là âm trầm. Mọi người nơm nớp lo sợ, không biết cơn cuồng phong có hướng vào mình không, không biết sẽ chết như thế nào.

Sau hôm đó, Lệ Duệ dường như đã khôi phục bình thường, vẫn thâm sâu khôn lường như trước, vẫn tác phong đế vương đó. Nhưng mọi người dần dần cũng nhìn ra được, tình cảnh của Vân Tu càn ngày càng khó khăn.

Từ khi Phó Tử Hãn tiếp nhận Vương Miện Quang Vinh, thay đổi lại toàn bộ công ty thì Vương Miện Quang Vinh liền trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh ESE. Mà Vân Tu từng công khai ủng hộ Phong Cảnh, lại quan hệ thân thiết với Phó Tử Hãn, hai điểm này đã muốn phạm vào tối kỵ. Hơn nữa phòng bán vé《 Đông y thế gia 》thất bại, tay trắng đi về từ giải kim bách, lại vướng vào tin đồn với Lâm Huyên, nhân khí giảm đi rất nhiều, không có ý muốn tiếp tục ký hợp đồng, địa vị của Đỗ Vân Tu ở ESE đã muốn ngày càng lụi bại.

Ở trong mắt mọi người, Đỗ Vân Tu đã thuộc loại thần tượng "Sao tin tức", tâm cơ thâm trầm, hoàn toàn dựa vào Lâm Huyên. Còn ở giới truyền thông cũng đồng thời sôi nổi phỉ nhổ, dường như tất cả mọi người đã quên người này trong lúc quay 《 Đường vân khởi 》cho dù gặp tai nạn xe cộ vẫn kiên trì cùng chấp nhất mặc kệ vết thương để quay phim; lúc trước Phong Cảnh "Bị từ chức" thì anh là người thứ nhất đứng về phía Phong Cảnh, là anh không để ý mình sẽ bị đóng băng mà đứng ra dũng khí cùng trượng nghĩa...

Những lời lẽ ác ý trong các bài báo, trước kia từng làm những chuyện gì, nói ra những lời như thế nào, dường như đã bị người ta quên mất. Không ai còn nhớ lúc trước đã từng vì anh mà xúc động.

ESE đối Đỗ Vân Tu càng ngày càng không coi trọng, an bài một đống phim phế phẩm hạng 3 hoặc. Hoặc là vào vai nhân vật phản diện vô cùng hung ác, hoặc là vô cùng hung ác, hãm hại nam chính nam phụ. Thậm chí có cả diễn viên quần chúng chỉ là 1 đoàn diễn viên xông lên đánh gϊếŧ rồi bị thương chết.

Quan hệ của mình và Lâm Huyên không chiếm được thiện cảm của mọi người. Hơn nữa gần đây liên tiếp nhận kịch bản hoàn toàn không phù hợp nhân khí của con đường thần tượng, khán giả lại càng đánh đồng anh với những nhân vật phản diện âm hiểm, diễn đàn liên tiếp xuất hiện bình luận phản đối.

"Muốn kiếm tiền mua sữa bột đến điên rồi đi! Loại nhân vật thối nát như thế đều đóng! Vân Tu, ngươi lại làm cho người ta rất thất vọng rồi!"

"Đã sớm biết hắn không phải là cái thứ gì tốt. Có thể diễn được tính cách âm tàn như vậy, là vì bản thân hắn chính là người như vậy đi..."

"Ngươi còn muốn theo lão bà kia cùng một chỗ bao lâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn lợi dụng nàng, vì tiền của nàng? Thật không biết xấu hổ, ngươi có phải là nam nhân nữa không a!!!"

Đỗ Vân Tu thấy bình luận đấy thì ngẩn ra, sau đó yên lặng tắt trang web đi.

Lúc trước Phó Tử Hãn biết anh và Lâm Huyên cùng một chỗ, cũng gọi điện tới tức giận nói: "Cậu quen nàng từ lúc nào? Chân đạp hai thuyền?! Cậu theo tôi cùng một chỗ, chính là như vậy?! Tốt lắm, cậu có dũng khí! Đáng đời cậu không được làm ảnh đế."

Fan hâm mộ, người mình yêu đều lần lười quay lưng lại với anh. Đều ở lúc miệng vết thương anh chưa lành lại đâm thêm 1 nhát vào vết thương cũ tạo thành vết thương quá nặng. Chính là... Không có thời gian để khổ sở. Bởi vì còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm, còn có người trọng yếu hơn cần phải bảo hộ.

Lâm Huyên đã ba mươi tám tuổi, thuộc vào sản phụ lớn tuổi, lại suýt bị sảy thai. Có rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí lạm dụng thuốc để giảm béo, Lâm Huyên cũng từng như vậy. Bác sỹ đích xá nói rằng nếu bị sảy thai khả năng sau này không thể mang thai nữa. Nếu như đã quyết giữ đứa bé lại, vị trí thai rất bất ổn, phải chăm sóc cẩn thận.

Lâm Huyên rất muốn đứa bé này. Không phải vì phụ thân của đứa bé, mà là suy tính của một nữ nhân đã ba mươi tám tuổi.

Sau khi Đỗ Vân Tu biết quyết định của nàng, chỉ nói là: "Vậy em an tâm dưỡng thai là tốt rồi. Chuyện khác giao cho anh, tâm tình của mẹ phải thoải mái thì cục cưng trong bụng mới khỏe mạnh được..."

Cuộc đời có gì quan trọng hơn con cái của mình đâu. Cho nên công việc có không theo ý mình hay như nào đi chăng nữa, cũng không thành vấn đề. Từng chỉ chú tâm vào tình cảm nhưng cuối cùng nhận ra rằng mọi thứ đều không như mình nghĩ, không có cũng không sao.

Một sinh mệnh mới đến mang theo bao niềm vui. Mọi chuyện trước mắt rồi sẽ ổn, giống như lúc trước Trọng sinh vậy, bất cứ cái gì cũng không quan trọng hơn, chỉ cần còn sống, chỉ cần còn có thể tiếp tục đi theo nghiệp diễn là tốt rồi.

**********

Lại một bộ phim thần tượng nữa đóng máy. Nhưng các phóng viên cũng không buông tha Đỗ Vân Tu. Chỉ cần đứa bé của Lâm Huyên chưa được sinh ra, sẽ luôn có phóng viên mang theo ác ý phỏng vấn anh, sau đó cắt câu lấy nghĩa, vặn vẹo câu trả lời của anh, cuối cùng đăng trên mặt báo chí hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Vân Tu, bộ phim này anh diễn nam phụ, châm ngòi ly gián tình cảm của nam chính và nữ chính. Vậy ngoài đời, anh đã gặp qua chuyện như vậy chưa?"

"Ở ngoài đời thực, tất cả mọi người đều được tự do yêu đương. Thông thường sau khi hai người xác định quan hệ, mọi người chung quanh hẳn là cũng biết, cho nên cũng sẽ không sử dụng những phương thực cực đoan như vậy."

"A, phải không? Nhưng tôi thấy anh diễn rất chân thật, giống như đã tự mình trải qua chuyện như thế rồi."

"Diễn xuất cần phải có óc tưởng tượng, đem mình trở thành nhân vật trong phim, cho dù tính cách có bất đồng. Giống như cảnh cuối cùng tôi nổ súng bắn nam chính cũng vậy, tuy rằng tôi thật sự chưa có cầm qua súng, nhưng nhìn qua cũng rất rất giống đi."

"Lâm Huyên biết ngươi quay bộ phim này không? Nàng thấy thế nào?"

"Chuyện này... Ta phải cần phải hỏi nàng một chút trước đã, mới có thể trả lời các vị."

Sau từng lần phỏng vấn. Có một ít ký giả đã phát hiện ra, phương thức ứng xử của Đỗ Vân Tu với truyền thông có điểm bất đồng. Trước kia, nếu không muốn trả lời vấn đề đó, anh sẽ chỉ mỉm cười, hoặc là trầm mặc không nói. Mà hiện tại, dường như Đỗ Vân Tu rất khiêm tốn và trưởng thành lên rất nhiều. Có một vấn đề là, nhìn như anh nói rất nhiều. Nhưng khi người ta chỉnh sửa lại câu trả lời của anh thì những vấn đề trọng tâm anh chỉ nói hời hợt, đại khái.

Đối mặt với một số vấn đề khó giải quyết, cũng bắt đầu có những sách lược khác nhau. Nếu như là thái độ không cường ngạnh, như vậy Vân Tu vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt đối phương. Vân Tu tuổi không lớn, mới hai mươi sáu tuổi, nhưng là ý nhị mê người trong ánh mắt lại mang theo điểm tang thương, u buồn. Cái loại u buồn này là mơ hồ thoáng hiện, chỉ có ngẫu nhiên trong nét tươi cười mới thấy một chút, nhưng chính loại chua xót như có như không này thực dễ dàng kí©h thí©ɧ bản bản năng làm mẹ trời sinh của nữ nhân trỗi dậy.

Nếu thái độ rõ ràng là tìm anh tra hỏi, vấn đề đặc biệt sắc nhọn. Đỗ Vân Tu sẽ giao cho người đại diện, hoặc là chờ đối phương hỏi hết những điều họ muốn hỏi 1 lúc lâu rồi sau đó nhẹ nhàng nói không nghe rõ câu hỏi, bạn lặp lại câu hỏi một lần nữa được không?.

Nếu là đối phương thật sự lại hỏi một lần, Đỗ Vân Tu mới bắt đầu chậm rãi trả lời. Trước tiên là nói về một ít chuyện không liên quan sau đó nói một chút vào vấn đề chính, để có thể hoàn toàn khống chế các phóng viên không tiến lên nữa, chờ nói một hồi lâu sau, liền thản nhiên nói rằng thời gian không đủ, chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi...

Nhân khí của Đỗ Vân Tu đã mất. Tin tức tiêu cực đầy trời. Thế nhưng nhóm phóng viên giàu kinh nghiệm lại lặng lẽ phát hiện ra rằng người có nhân khí tối cao cũng chưa chắc có được sự vững vàng cùng năng lực kiểm soát tốt như anh.

Chỉ chớp mắt hơn bốn tháng đã trôi qua rồi.

ESE cố ý an bài, Đỗ Vân Tu nhận thêm hai bộ điện ảnh, ba bộ truyền hình. Có khi liên tiếp hai ba ngày đều không có thời gian ngủ, cả người đều mệt mỏi gầy đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, bụng Lâm Huyên càng ngày càng lớn. Đỗ Vân Tu ở bên ngoài quay phim thì Phong Cảnh thay anh chiếu cố Lâm Huyên. Bởi vì được hai người tỉ mỉ chu đáo chiếu cố nên tâm tình Lâm Huyên tương đối tốt. Chỉ là ăn bao nhiêu người cũng không mập, bởi vì thiếu máu mà té xỉu 2 lần. Tình huống cũng không được tốt lắm, nhưng là tất cả mọi người đều tận lực tránh được điểm đấy.

Ở trong vòng luẩn quẩn này mười mấy năm, Lâm Huyên và Phong Cảnh tuy rằng không quen thân, nhưng cũng có nghe được chuyện của đối phương. Cho dù cho dù ngoài mặt vẫn nói chuyện vui vẻ, nhưng là sau khi thực sự tiếp xúc nhiều với nhau, hai người vẫn chưa buông cảnh giác lúc đầu. Không phải vì mình, mà là lo lắng Đỗ Vân Tu sẽ bị đối phương lợi dụng, lừa gạt.

Đỗ Vân Tu đang quay phim, bên này thời tiết rất nóng. Lâm Huyên muốn đi thăm ban, mình là phụ nữ có thai, nếu Đỗ Vân Tu biết chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên rủ Phong Cảnh cùng nàng lái xe đi, trước đó cũng không nói với Đỗ Vân Tu.

Lần này là mặc cổ trang. Trời rất nóng, mà cảnh đang quay lại là mùa đông. Cổ trang đều rất phiền toái, ba tầng trong, ba tầng ngoài. Sau khi diễn xong, cả người đều phải mọc rôm.

Khi Lâm Huyên và Phong Cảnh đến, Đỗ Vân đang quay phim. Hai người không muốn kinh động người khác, cho nên hướng nhân viên gật đầu, đứng ở trong góc nhìn.

Một đám người đến quán trà gây sự. Vai Đỗ Vân Tu diễn chính là độc nhãn long (người bị chột 1 mắt). Một con mắt tinh xảo bị miếng che mắt màu đen che khuất, tóc dài xõa xuống, cả khuôn mặt mơ hồ lộ ra vài phần diễm sắc bức người, tâm địa ác độc. Lần này là anh mang theo huynh đệ đến cố ý gây sự, náo nhiệt cả quán trà người ngã ngựa đổ. Cuối cùng đem một nhà chủ quán toàn bộ gϊếŧ, ngay cả đứa bé mấy tuổi cũng không buông tha.

Đỗ Vân Tu khoác áo lông chồn, bên hông đeo đai học rộng bằng 2 ngón tay, một đôi giày màu tím thêu kim tuyến. Cho dù đạo diễn ngồi sau máy ngắm sau đều được quạt máy không ngừng thổi, nhưng anh dường như không thấy nóng, sau khi rút nhuyễn kiếm bên hông gϊếŧ chết đứa bé, lấy ra chiếc khăn màu trắng đem vết máu trên thân kiếm lau đi, động tác âm nhu còn mang theo ngạo khí. Cuối cùng còn hơ tay trước miệng.

"CUT!" Một lần liền thuận lợi thông qua.

Miếng phản quang chói mắt được cất, ngọn đèn tắt, studio vừa rồi còn im lặng lập tức ồn ào giống những người trong quán trà, nhóm diễn viên lấy tốc độ cực nhanh cởi đồ hóa trang ra, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, kêu to "Nóng chết ta! Nóng chết ta". Vì đang diễn ngoại cảnh, không có điều hòa, chỉ có mấy cây quạt điện cỡ lớn.

Bên người Đỗ Vân Tu ngay cả một tiểu trợ lý cũng không có, chờ cởi xong trong trang phục thì phía trước quạt điện đã muốn đầy ắp người.

Quần áo bên trong đã thấm ướt mồ hôi, đường cong sống lưng đều hiện ra. Ánh mắt Đỗ Vân Tu nhìn sang phía quạt điện, không nói gì, liền đi đến dưới 1 bóng râm cạnh đó, lấy ra một cái quạt điện nhỏ.

Đó là loại nữ diễn viên hay dùng. Là Lâm Huyên cho anh. Ước chừng dài một cm, chạy bằng pin, có 3 cánh quạt nhỏ nhưng nó rất bé, chỉ có thể quạt rất nhẹ, hoàn toàn không thể so sánh với quạt điện cỡ lớn được.

Đỗ Vân Tu ngồi chưa lâu.

"Đem đèn chuyển đi, cậu, ra giúp chuyển đèn qua đi." Ghi chép trường quay nói, ngón tay chỉ điểm Đỗ Vân Tu.

"Ân?"

"Thế nào? Chẳng lẽ muốn ba giục bốn mời nữa à?"

Một số diễn viên ngồi trước quạt điện, còn một số nhân viên đang bận việc của mình.

Thời tiết khô nóng, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa. Có người không chú ý tới chỗ này, nhưng diễn viên chính cùng đạo diễn ở một bên nghỉ ngơi lại chú ý tới. Nhưng không ai lên tiếng, chính là đạo diễn và nhóm diễn viên chính đều ôm tâm tính một bên hóng mát một bên xem kịch vui.

Đỗ Vân Tu ngồi không nhúc nhích, không có quan tâm đến hắn.

"Thiết! Thật sự nghĩ rằng bám vào diễn viên nổi tiếng quốc tế thì mình chính là Thiên vương sao!" Thấy đối phương coi thường mình, ghi chép trường quay mặt vớt vát lại mặt mũi, cố ý châm chọc nói, "Mệnh lệnh của đoàn phim cũng không nghe sao? Ghi chép trường quay câu hỏi không trả lời. Tính tình cũng thật lớn nha?!"

Lần này ghi chép trường quay và đạo diễn đều là của ESE. Thái độ của công ty đối Đỗ Vân Tu ra sao trong lòng cũng hiểu rõ. Đối phương đã sớm không còn được trọng dụng nữa, chỉ có thể diễn một số vai ngỏ, nhân cơ hội giẫm đạp lên hắn thì có làm sao?!

Đỗ Vân Tu liếc mắt nhìn ghi chép trường quay một cái. Vẫn không có nói chuyện, nhưng đã đứng lên, buông quạt điện nhỏ đang cầm trong tay xuống, hướng chỗ mấy cây đèn đi đến.

"Tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám." Ghi chép trường quay giọng không lớn cũng không nhỏ mắng một tiếng, đặt mông ngồi xuống Đỗ Vân Tu vừa ngồi, cầm lấy quạt điện nhỏ quạt. nhân viên xung quanh nghe được cũng không kiêng sợ mà cười theo.

"Ăn bám cũng phải có khả năng mới ăn được!" Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến. Lâm Huyên được Phong Cảnh giúp đỡ đi đến. Phong Cảnh nén giận, Lâm Huyên không giận ngược lại vẫn cười nhưng giọng nói lại sắc lạnh như mũi kim, lúc sau còn cố ý tăng thêm lực đạo, cả đoàn phim đều nghe thấy được.

Diễn viên chính cùng đạo diễn sửng sốt, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Lâm Huyên ở đây! Bộ điện ảnh này không phải là phim bom tấn, đạo diễn và diễn viên chính cũng có chút lý lịch. Nhưng Lâm Huyên dù sao cũng là nổi tiếng nước ngoài, coi như hiện tại nàng bị người ta bỏ rơi, nhưng Lạc Đà gầy vẫn hơn ngựa khỏe. Thân phận của nàng cùng với địa vị hiện tại...trong giới giải trí vẫn cao không thể chạm đến.

Lần này Lâm Huyên có trang điểm. Cả người toát lên vẻ lãnh diễm động lòng người, thần sắc không giận mà cười đến bức người. Đạo diễn liền cảm thấy cả người lạnh toát.

"Sao em lại tới đây?" Đỗ Vân Tu kinh ngạc.

"Trở về sẽ tính sổ với cậu sau." Phong Cảnh cúi đầu hừ một tiếng bên tai Đỗ Vân Tu.

Tình huống vừa rồi thực sự là bọn họ chưa từng nghĩ đến! Đỗ Vân Tu chưa từng oán hận gì khi trước mặt cậu, chưa từng nói qua tình cảnh của mình ở ESE, tình cảnh của mình ở trong giới giải trí.

Mà Phong Cảnh và Lâm Huyên hoàn toàn không ngờ rằng, một người ghi chép trường quay nho nhỏ thế mà cũng dám hô to gọi nhỏ với Đỗ Vân Tu. Ban đầu bọn họ tưởng tiểu ghi chép trường quay kia là người mới, không hiểu quy củ, nhưng một lát sau, phát hiện căn bản không có người răn dạy, trách mắng ghi chép trường quay kia, mà ngược lại còn đang nhìn Đỗ Vân Tu cười! Cho dù không tin, nhưng cũng đại khái đoán được, hoàn cảnh Đỗ Vân Tu thật sự thực không xong...

Bởi vì hắn chưa bao giờ nói, cho nên bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

"Rất rõ ràng." Lâm Huyên đi đến trước mặt tiểu ghi chép trường quay, lạnh lùng liếc mắt một cái, từ trên tay đối phương đoạt lấy quạt điện nhỏ, móng tay lưu lại vài vết tích rõ ràng trên mu bàn tay đối phương.

"Ngươi kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không có cơ hội này!"

"Chúng ta về!" Lâm Huyên và Phong Cảnh một trái một phải lôi kéo tay Đỗ Vân Tu.

"Đi? Trở về?"

"Cậu ấy vẫn còn phải diễn ——" đạo diễn ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức ở phía sau hô to.

"KHÔNG QUAY NỮA!" Lâm Huyên và Phong Cảnh trăm miệng một lời.

"—— Cái này, là vi phạm hợp đồng!"

" PHÍ VI PHẠM HỢP ĐỒNG TÔI TRẢ!" Lâm Huyên và Phong Cảnh lại trăm miệng một lời.