"Tỉnh?" Người nào đó cố tình nhẹ giọng nói, vươn tay sờ sờ trán anh. Ngón tay thon dài hơi lạnh đặt trên trán, đem nhiệt độ nóng bỏng trên trán đè xuống.
Mọi thứ xung quanh thực im lặng. Trong sự im lặng trung mang theo một loại mờ mịt xa lạ. Đỗ Vân Tu cố sức mở to mắt, rất lâu mới kịp phản ứng —— trần nhà quen thuộc, bố trí quen thuộc, nơi này... Là nhà anh.
Mà ở bên cạnh anh chính là Phong Cảnh. Đúng vậy là Phong Cảnh. Không phải Phó Tử Hãn. Không phải Tạ Di. Không phải tiếng xôn xao lớn trong lễ trao giải.
Trí nhớ hỗn loạn rối rắm, như là bọt biển không ngừng bị sóng biển đánh trôi dạt vào bờ cát trắng. Đêm đó gió đông thổi vào thấu xương. Đêm đó cái lạnh ngấm vào tận tâm can...
"Bác sĩ nói, lần này phát sốt là vì một lúc trước quay phim quá vất vã, tinh thần căng thẳng, trạng thái thân thể vẫn chưa điều chỉnh lại. Hơn nữa mấy ngày nay nhiệt độ không khí thay đổi rất lớn, ngày hôm qua lúc trên thảm đỏ..."
Phong Cảnh không cố ý nhẹ giọng xuống, để tránh cho anh có bất cứ hó chịu nào. Chỉ không nói tới chuyện tối hôm qua giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất bị người khác đoạt mất, cũng không hỏi vì sao lúc đâu đi cùng Phó Tử Hãn, cuối cùng lại cô đơn lẻ bóng té xỉu.
Đỗ Vân Tu nằm trên giường, dường như mỗi một câu mỗi một chữ Phong Cảnh nói, anh thực vẫn còn đang nghe.
Sau một lúc mới mở miệng, "Lâm Huyên đâu? Cô ấy thế nào?" Bởi vì phát sốt nên cổ họng khô không khốc như mặt giấy giáp, khàn khàn mà khó nghe.
Phong Cảnh ngẩn người.
"Lâm Huyên... Sau khi kết thúc lễ trao giải bị nữ minh tinh khác dẫm lên mép váy ngã sấp xuống, thiếu chút nữa sinh non, cha của đứa nhỏ là một tài phiệt người Mỹ, nhưng dường như... Đối phương không quá muốn chịu trách nhiệm."
"Đưa tin rất lớn sao?"
"... Thực náo động. TV, tin tức truyền thông đều có."
Đỗ Vân Tu dường đã biết, nhắm lại mắt.
Phong Cảnh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Vân Tu có điểm tức giận, đáy lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thật khó chịu. Chỉ trong buổi tối, lại giống như có rất nhiều thứ đã khắc sâu vào trong xương tủy, đã bị người nam nhân trước mắt này thu liễm lại, tuy rằng vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại có phần thâm trầm, suy nghĩ chín chắn hơn.
Chờ Đỗ Vân Tu lần thứ 2 mở mắt thì Phong Cảnh chỉ nghe được đối phương nói...
Đây nhất định là một năm có rất nhiều biến động lớn.
đầu tiên Lệ Tiêu và Phó Tử Hãn ra mắt, nhân khí vượt qua cả.
Sau đó là sự kiện Phong Cảnh "bị từ chức", The Legecy nhân khí đang cao tuyên bố giải tán, tiếp tục là Phó Tử Hãn và Đỗ Vân Tu gặp phải động đất ở Nhật Bản. Lệ Tiêu và Bùi Thanh có tình cảm bị đưa ra ánh sáng, tiếp theo là chủ tịch Vương Miện Quang Vinh qua đời, Lệ Tiêu ở sau lưng Bùi Thanh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ tình cảm của hai người liền không vãn hồ được nữa, rồi đến... Siêu sao quốc tế diễn viên Lâm Huyên bị động thai!
Lâm Huyên thường xuyên ở nước ngoài, danh khí rất lớn. Tin tức này bị lộ ra ngay khi lễ trao giải kết thúc,thoáng chốc trở thành chuyện tình huyên náo nhất năm, tìm đứng đầu trên các công cụ tìm kiếm —— rốt cuộc thì cha của đứa nhỏ là ai? Lâm Huyên vẫn chưa kết hôn? Khiến cho toàn bộ giới truyền thông rất chú ý!
Các phóng viên trong nước bắt đầu suy đoán, liền tìm hết tất cả những nam diễn viên từng đóng chung với Lâm Huyên ra tra một lượt. Cuối cùng cũng tìm ra, ở nước Mĩ có một tài phiệt từng liều mạng theo đuổi Lâm Huyên.Vậy mà lại khiến cho phóng viên thật vất vả vận dụng quan hệ đến tìm tài phiệt kia để phỏng vấn thì người kia tươi cười trả lời: "A? Thật vậy chăng? Sao có thể khẳng định đó là con của ta? Đương nhiên, ta cũng vậy thực thích trẻ con, ha ha."
Người này thực thoải mái và hài hước nhưng cũng không mang lại cho người khác một tia hảo cảm. Thái độ ngả ngớn thậm chí làm cho người ta cảm thấy bị vũ nhục.
Khi truyền thông đăng tải bài phỏng vấn này, thân phận Lâm Huyên từ quốc tế siêu sao lập tức biến thành trò cười trong mắt rất nhiều người, bị một ít báo chí vô lương cười nhạo "Diễn viên cũng bị nam nhân bỏ rơi", "Danh tiếng đã tụt, hình tượng cũng không còn" "Tức giận" ...
Sau khi buổi phỏng vấn được đăng tải tài phiệt người Mĩ kia tự mình bay tới hỏi thăm Lâm Huyên, cũng mang theo một chiếc nhẫn kim cương 12 cara, cầu hôn Lâm Huyên, tỏ vẻ "Nguyện ý chịu trách nghiệm, thừa nhận thân phận của đứa bé trong bụng của nàng", kết quả nhẫn kim cương bị Lâm Huyên ném vào mặt đối phương.
Từ đầu đến cuối. Lâm Huyên bên này không động tĩnh gì đáp lại.
Đỗ Vân Tu đang cầm hoa đi vào phòng bệnh cấp cao của bệnh viện tư nhân Satan Maria.
Lúc trước anh đã gọi điện cho Lâm Huyên, giống như sự kiện Phong Cảnh từ chức lúc trước, dù gọi nhiều như thế nào đối phương cũng không nghe máy. Một lần không được, liền gọi lần thứ hai, Đỗ Vân Tu cũng không biết rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu cuộc, cuối cùng rốt cục cũng có người nghe máy.
"Chuyện gì." Ngoài ý muốn, người trực tiếp nghe điện thoại chính là Lâm Huyên.
Chính là thanh âm lạnh lùng. Loại thanh lãnh này không phải trong trẻo, lạnh lùng mang theo thiện ý và lễ độ. Mà mang theo ý tứ cảnh giác, phòng bị, lạnh như băng.
"Tôi là Vân Tu." Đỗ Vân Tu vội vàng mở miệng, "... Tôi muốn đến thăm cô.""
"Vân Tu?" Đối phương nghi ngờ một chút, lúc này mới nhớ lại.
Nàng ở trong giới nghệ sĩ cũng hơn 20 năm. Nhận thức vô số đạo diễn nghệ sĩ, nhất là sau khi thành danh, khi đề bạt hậu bối, đối với người đó mà nói là ân huệ lớn, nhưng đối với bản thân Lâm Huyên chỉ là việc rất nhỏ.
Ấn tượng đối với Vân Tu của nàng chỉ dừng lại ở việc đối phương là một thanh niên tốt, kỹ thuật diễn rất nổi bật, đôi khi... Đôi khi sẽ rất giống một người...
"Không cần." Lâm Huyên từ chối thẳng thừng, .
Mặc dù ấn tượng về đối tượng rất tốt, nhưng giao tình giữa hai người vẫn còn xa lạ, trong lúc nhạy cảm như vậy, lộ ra tin tức của mình. Giống như lần này "Bị Ngã" "Tài phiệt người Mĩ ", nếu không phải người bên cạnh suy tính muốn chỉnh nàng, căn bản sẽ không thành ra như vậy.
Ảnh hưởng của sự việc này rất lớn. Làm nữ minh tinh, sự việc chưa kết hôn mà có con chính là hành vi phá hư hình tượng của mình trước công chúng. Đã có nhiều nhãn hiệu nổi tiếng bí mật nói chuyện với người đại diện, huy bỏ hợp đồng với nàng. Nhất là một người đương sự như Brent trả lời như thế, rất nhiều ngôi sao nước ngoài sao đều cười nhạo, đối phương chính là chỉ chơi đùa với nàng mà thôi. Hoàn toàn không chân thành.
Sau khi Lâm Huyên biết, đau bụng đến ra mồ hôi lạnh. Bị người ta vứt bỏ, cho dù ở Âu Mĩ mà nói, đều là một món đồ hạ giá. Thân là nữ minh tinh gốc Hoa,bản thân muốn gia nhập Hollywood chính là đã khó càng thêm khó. Sau khi đã gia nhập, mỗi lần chọn lựa một bộ cuộn phim đều phải rất tỉ mỉ, đã phải lo lắng về doanh thu phòng vé, lại còn lo lắng việc xác định hình tượng và vị trí của mình trong tương lai. Mà hiện giờ, bị hủy hoại trong chốc lát!
"Lâm Huyên..." Đỗ Vân Tu còn muốn tranh thủ nói.
"Cám ơn hảo ý của cậu. Tôi muốn dập máy." Giọng điệu đối phương gọn gàng linh hoạt.
"—— có muốn biết về sự tình của Đỗ Phi không! Cô có muốn biết Đỗ Phi thật sự đang ở đâu không!" Trước khi cúp máy 1 giây Đỗ Vân Tu cướp lời.
Di động truyền đến tiếng "Đô đô đô", nhưng không quá một phút, di động vang lên, Lâm Huyên chủ động nhắn tin lại.
"Bệnh viện tư nhân Satan Maria, 1804. 3h chiều thứ sáu, tới đây nói cho tôi biết về chuyện của Đỗ Phi."+
...
Đỗ Vân Tu mang theo hoa.
Cho dù này bệnh viện dùng kính mờ để thiết kế, muốn cho người bệnh có thể nhìn thấy bầu trời, tâm tình sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng trong không khí vẫn như trước quanh năm tràn mùi thuốc khử trùng.
Đỗ Vân Tu không quen đường đi trong bệnh viện, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy phòng bệnh.
Đang chuẩn bị đi tìm nhân viên trong viện để hỏi đường, lại thấy hai người mặc đồ y tá hồng nhạt trên tay cầm sổ theo dõi, vừa đi vừa khẽ cười nói chuyện với nhau.
"Không ngờ diễn viên sau khi tẩy trang lại như vậy, nhìn làn da kìa..." Trong đó một y tá vui vẻ cười nói.
"Diễn viên thì sao, còn không phải bị người ta đùa giỡn sao. Không thấy tin tức trên báo chí mới đăng sao, tài phiệt người Mỹ kia căn bản không thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, ha ha."
"Bất quá đứa bé đã hơn ba tháng, căn bản không thể phá được."
"Đúng a, đã 38 rồi, nếu dứt khoát phá thai, sau này có khi không thể mang thai nữa..."
Đỗ Vân Tu sau khi nghe được nụ cười trên môi liền biến mất. Anh đau lòng cho Lâm Huyên. Không còn ai hiểu rõ hơn anh việc bị giới truyền thông bám đuổi hông tha, bịa chuyện không kiêng nể, nói về những chuyện khó sử, chật vật trong đời sống cá nhân.
Cho dù thẳng thắn, yêu nghiệt như Phong Cảnh, sau khi rời đi vẫn bị truyền thông bao vây không tha, cũng phải chọn cách mượn rượu giải sầu; cho dù lạnh lùng kiên cường, trong vòng luẩn quẩn của giới giải trí chờ đợi mười mấy năm như Bùi Thanh, cũng vẫn bị người ta hỏi nghĩ thế nào về việc Lệ Tiêu sau lưng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì không nói được một lời, cuối cùng trực tiếp xuất ngoại! Huống chi là Lâm Huyên!
Nàng chỉ là một nữ nhân!Nhưng lúc kết thúc lễ trao giải lại té ngã suýt bị sinh non, nên hoàn toàn không thể che lấp được bị lộ trước công chúng, vô số ánh đèn flash chụp được, tần suất lan truyền của bức ảnh trên các trang web rất nhanh!
Bởi vì thái độ của xã hội đối với phụ nữ rất nghiêm khắc, nên nàng đã phải chịu đựng rất nhiều!
Ngay cả người khám bệnh cho nàng là bác sĩ nữ, có lẽ ở trước mặt nàng thì mỉm cười ôn nhu, nhưng sau lưng nàng lại là bộ dáng châm chọc mỉa mai, ngay cả Đỗ Vân Tu cũng phải khó chịu thay cho Lâm Huyên.
Đỗ Vân Tu trong lòng nặng trĩu đẩy cửa phòng bệnh.
Lâm Huyên nửa nằm ở trên giường. Đây là phòng bệnh tư nhân VIP siêu cấp xa hoa, bố trí bên trong các phòng bệnh cấp cao đều giống nhau. Nhưng phòng này lại càng là xa hoa. Càng nổi bật lên gương mặt mặt trắng như tờ giấy của Lâm Huyên trên giường bệnh, không có chút huyết sắc nào. Người cũng cực kỳ gầy yếu, mặc bệnh phục phong phanh, giống như một cây Cỏ Lau gầy yếu, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Bởi vì thiếu chút nữa là sinh non, nguyên khí trong người bị tổn thương lớn, ngay cả động tác nhẹ cũng sẽ tốn nhiều sức.
"Bất quá đứa bé đã hơn ba tháng, căn bản không thể phá được. Đã 38 rồi, nếu dứt khoát phá thai, sau này có khi không thể mang thai nữa..."
Đỗ Vân Tu nhớ tới lời của y tá kia, không tự chủ được nắm chặt tay, cố đè nén sự lo lắng.
"Cảm thấy thế nào? Tinh thần đã khá hơn chưa?" Đỗ Vân Tu đem hoa đặt lên trên tủ đầu giường bên cạnh anh.
Lâm Huyên vẫn là lãnh đạm đưa mắt qua nhìn anh một cái, hành văn gãy gọn: "Nói đi, sao cậu lại biết Đỗ Phi? Cậu biết những chuyện gì của anh ấy?"
Sau khi bên ngoài có chấn động lớn, con người ta thường sẽ gia tăng độ cảnh giác. Lâm Huyên cũng như thế.
Đỗ Vân Tu dừng lại một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Từng có một nữ sinh nói với anh, nếu như cô ấy kết hôn, muốn làm lễ cưới trên bờ biển, dưới hàng dừa, mặc chiếc váy cưới màu trắng, trong không khí sẽ có bay những cánh hoa hồng..."
Biểu tình của Lâm Huyên giống như bị sét hung hăng đánh một cái.
Cả người chấn động: "Làm sao cậu biết! Đỗ Phi nói với câu! Không, điều đó là không thể, cậu mới hai mươi mấy tuổi, anh ý làm sao mà biết cậu!"
Đỗ Vân Tu không trả lời câu hỏi của nàng, mà là đọc lên một đoạn lời thoại.
Là lời thoại của 1 bộ phim truyền hình đã chiếu rất lâu mà anh và Lâm Huyên diễn chung. Lúc ấy nam diễn viên chính rất kiêu ngạo, cũng không chuẩn bị, không cùng Lâm Huyên luyện tập lời thoại, chính là Đỗ Vân Tu luyện tập cùng nàng.
Ánh mắt Lâm Huyên khϊếp sợ không dám tin, lại từ không dám tin sang phức tạp.
L*иg ngực của nàng đập càng ngày càng nhanh, rốt cục không nhịn được, cơ hồ run rẩy, thử thăm dò, khẽ kêu một tiếng: "... Vân Tu, Đỗ Vân Tu?"
Đỗ Vân Tu không nói gì. Chỉ dùng sức gật đầu. Giống như đã qua mấy kiếp.
Lâm Huyên cũng không nhịn được nữa, hai tay che miệng, không dùng biểu tình lạnh băng như lúc trước nữa, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống theo hai gò má.
"... Đỗ ca!"
Đỗ Vân Tu ngồi xuống bên giường, Lâm Huyên bổ nhào vào trong ngực của anh, khóc thất thanh.
Lúc này đây, Lâm Huyên thật sự khóc to, đem sự ủy khuất, thương tâm, bi phẫn trong lòng toàn bộ khóc ra. Nàng cũng chỉ là phụ nữ, những vu khống nham hiểm, những trào phúng châm biếm nàng sau khi chuyện nàng thiếu chút nữa sanh non bị lộ, sau đó còn bị người ta giậu đổ bìm leo, sát muối vào miệng vết thương, nàng thật sự đã sớm không chịu đựng được nữa rồi...