Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẳng đến khi xác định Hồng Tam đã thật sự rời đi.

Mọi người mới không hẹn mà cùng thở ra một hơi dài, trái tim luôn treo lơ lửng trên không trung giờ cũng đã về vị trí cũ.

Một mối nguy hiểm lớn thế nhưng không uổng từng câu từng chữ, liền hóa giải toàn bộ. Không chỉ bức lui Hồng Tam, mà ngay cả giấy vay nợ cũng tiêu hủy hoàn toàn.

Làm được tất cả chuyện này —— chính là Vân Tu bình thường tính cách luôn ôn hòa!

"Ba" một tiếng, đèn chiếu sáng đèn được bật lên hết.

Ánh sáng lại một lần nữa trở về, chiếu sáng hết toàn bộ linh đường, cây hoa cúc trắng tinh, hòa nhã dễ gần, di ảnh làm cho người ta hoài niệm, từng dãy ghế chỉnh tề, không khí âm trầm vừa rồi biến mất hầu như không còn.

Phó Tử Hãn quay đầu lại, mắt nhìn Vân Tu.

Chỉ là ánh mắt bây giờ với ngày xưa hoàn toàn bất đồng, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy thần sắc phức tạp. Trong quá khứ hắn rất chủ động, cũng có quyết lực, Vân Tu càng bị động, rất cần một người thì thỉnh thoảng ở sau lưng đẩy hắn tiến lên một phen.

Nhưng mà, vừa rồi lại hoàn toàn không giống với lúc trước.

Vân Tu là cường thế như thế, âm trầm như thế, thâm sâu không lường trước được, cùng với Vân Tu ôn hòa ngày thường hoàn toàn tương phản. Hắn không nói câu nào, chỉ dựa vào diễn xuất và hình ảnh của chính mình để tuyên bố mình là Đường Tề Thạch, đã đem phong vận của người nọ hoàn toàn nắm giữ trong tay, giống như Đường Tề Thạch đích thân tới đây vậy!

Nếu như là quay phim, còn có kịch bản có thể tham khảo. Cho dù diễn cùng với bạn diễn có phát huy kỹ năng diễn, thông thường cũng có phương pháp ứng đối. Thật sự không thể không có 1 lần NG nào.

Nhưng mà sự việc này phát sinh ở trong sinh hoạt, nhất là đối phương là người đã ở trong giới hắc đạo lâu năm.

Như vậy muốn gánh vác được vai khó khăn này không chỉ là đóng vai 1 người hoàn toàn xa lạ, không chỉ là chịu đựng được lệ khí và hung ác của Hồng Tam, mà là trong mây phút ngắn ngủi, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào, một phản ứng sơ hở nào!

Mà khó càng thêm khó chính là! Cho dù Bo Bo tỷ đem Vân Tu hóa trang giống như đúc, nhưng có một vấn đề —— Vân Tu không thể mở miệng nói chuyện! Bố trí lại khung cảnh với không khí ảm đạm thế nào, rồi tiếp tục mang kính râm che lấp dung mạo, nhưng chỉ cần nói 1 câu, thanh âm của Vân Tu tuyệt đối sẽ làm lộ!

Cũng bởi vì thế, cho nên khi Vân Tu đang đối phó với Hồng Tam, mỗi một biểu cảm mỗi một tư thế đều rất hợp tình hợp lý, thậm chí còn phải đoán trước xem đối phương nghĩ gì, so với Hồng Tam luôn nhanh hơn một bước, nhân cơ hội chiếm thế thượng phong!

Không chỉ khiến cho Hồng Tam sinh ra một loại, ảo giác đó là Đường Tề thạch thật, dẫn đường cho Hồng Tam giao ra giấy vay nợ, để cho hắn lại cảm nhận được uy áp (uy hϊếp + áp đặt) và nguy hiểm, do đó không đánh mà lui, đánh mất ý niệm trong đầu!

Nhìn qua, không thể tưởng tượng nổi, chỉ có trong phim ảnh mới diễn biến như này. Vân Tu chân thực ở trước mặt hắn diễn một lần!

*** *** ***

Phó Tử Hãn nhìn thấy rõ ràng Vân Tu đang cởi bỏ cái áo lông thú ra. Vẻ mặt đối phương rất mỏi mệt, tháo kính râm ra, khắp người chỗ nào cũng có mồ hôi, vẻ mặt rất mỏi mệt.

Phó Tử Hãn đột nhiên có cảm giác. Nếu có 1 ngày Vân Tu dùng khả năng diễn xuất vào trong cuộc sống, để đắp nặn nên tính cách nhân vật, năng lực thừa nhận của tâm lý, cùng với tốc độ phản ứng, đối mặt với mỗi người trong các hoàn cảnh khác nhau, thì sẽ ra sao...

Trên thực tế. Phân tích của Phó Tử Hãn mặc dù không có sai, nhưng có một số việc quả thật là hắn không biết. Đỗ Vân Tu đã gặp qua Đường Tề Thạch rồi, năm đó Lâm Huyên bị Hồng Tam khi dễ, hắn vì giúp Lâm Huyên mà bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cuối cùng là Đường Tề Thạch lên tiếng cứu hắn. Lúc đó Đường Tề Thạch nói không nhiều lắm. Chính là sợ lạnh khoác áo lông chồn, trong tay nâng chén trà, dùng một tay ra hiệu, thủ hạ bên cạnh liền cúi người xuống, sau đó nghe theo lệnh, đem ý tứ của Đường Tề Thạch chuyển cho Hồng Tam.

Tất cả đèn trong KTV đều đang nháy, chỉ riêng ánh mắt Đường Tề Thạch vừa trầm ổn vừa lãnh tĩnh. Ở giữa những màu sắc sặc sỡ ấy, cái cảm giác lạnh lùng, thâm trầm này vô cùng bất đồng, có dũng khí khiến cho người khác không chỗ nào che thân.

Đỗ Vân Tu lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy. Lúc đó anh không nghĩ gì cả, nhưng lâu nay đã hình thành thói quen để ý từng cho tiết nhỏ của những người khác. Giống như lúc đóng bộ phim đầu tiên, anh dùng con hạc giấy nhỏ để tăng sự ấn tượng của nhân vật.

Lúc này đây, cũng là thế. Đỗ Vân Tu lợi dụng hết thảy những ký ức nhỏ tước kia để có thể nhanh chóng kiến Hồng Tam nhớ lại về hôm đó, tỷ như áo lông chồn, cảm giác âm trầm, chén trà đặc thù, khiến Hồng Tam tự mình hồi tưởng lại sự sợ hãi với đối phương...

Phó Tử Hãn đi đến trước mặt Vân Tu, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đối phương.

"Em diễn rất giống."

Tuy rằng chính là vài từ ngắn ngủn, nhưng vì suy nghĩ với cường độ cao, Đỗ Vân Tu lúc này đã rất mỏi mệt.

Anh cười cười: "Chỉ cần anh không có việc gì."

Đối phương tươi cười vừa ôn nhu vừa bao dung.

Trong nháy mắt Phó Tử Hãn thật sự cảm động, rất muốn đem người trước mắt này, ngay lúc mình gặp nguy hiểm, lại bồi tiếp ở bên người mình, cùng hỗ trợ hóa giải, mà hung hăng ôm vào trong ngực. Nhưng hết thảy chỉ là một chút cảm động trong nháy mắt.

Trên bầu trời u ám, bắt đầu từ ngày ông nội qua, toàn bộ hết thảy đã đi quá xa không thể vãn hồi.+

Quang vinh bị tắt trong bóng đêm...
« Chương TrướcChương Tiếp »