Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Hoa Trong Tuyết

Sau đấy nhớ lại, lúc ấy Đỗ Vân Tu không nhớ nổi mình có phản ứng gì, thậm chí hắn không dám nghĩ tới đến cuối cùng Phong Cảnh có biết đến mối quan hệ giữa hắn và Phó Tử Hãn hay không.

Trước khi đi Phong Cảnh nói với hắn một câu: “Muốn gọi điện thoại liền gọi đi. Hắn… bây giờ, cũng không quá tốt.”

Giọng nói giống như lúc bình thường, chẳng qua là… ánh mắt hắn mang theo chút chua xót. (:3)

Nhưng Đỗ Vân Tu không có thời gian suy nghĩ đến động tác nhỏ ấy của Phong Cảnh.

Hắn gọi điện thoại, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Lần trước động đất, hắn đã gặp ông nội Phó Tử Hãn, mặc dù đối phương quyền cao chức trọng, sâu không lường được, nhưng đối xử với Phó Tử Hãn lại rất tốt. Người bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy những yêu thương ấy, toàn bộ đều được đặt trên người Phó Tử Hãn. Tình cảm ông cháu này ai nhìn thấy cũng sẽ ngưỡng mộ.

Phó Tử Hãn cũng từng nói với Đỗ Vân Tu rằng cha mình rất đa tình, ông có rất nhiều tình nhân ở ngoài, từ nhỏ đều là ông nội chăm sóc hắn. Người duy nhất hắn tôn trọng cũng là ông nội. Nhưng bây giờ ông nội lại qua đời…

Điện thoại gọi một lúc lâu mới có người nhận.

Vẫn là Liễu Chương nhận điện thoại: “Thiếu gia không có ở đây, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến cậu ấy.”

“Để cho cậu ta nghe điện thoại.”

“Thiếu gia không có ở đây…”

“Đừng nghĩ tôi không biết!” Giọng Đỗ Vân Tu tăng cao. Trường hợp người đại diện nghe điện thoại, giả vờ người trong cuộc không có ở đây, hắn đã gặp nhiều lần rồi. Lần trước không vạch trần, là giữ lại mặt mũi cho đối phương.

“Thế nào? Trong lòng tôi biết rất rõ mối quan hệ giữa cậu và thiếu gia. Dĩ nhiên, cũng chỉ có tôi biết. Dù sao tôi cũng là người đại diện của cậu ta, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không phát hiện ra, tôi cũng đã lăn lộn vào giới này lâu như vậy…” Bên kia Liễu Chương cười khôn khéo, không vì thái độ của Đỗ Vân Tu mà thẹn quá hóa giận.

Đỗ Vân Tu càng căng thẳng.

Hắn lo nhất là mối quan hệ của hai người bị đưa ra ánh sáng, nhưng sau khi ý niệm này chợt lóe lên, lập tức liền phát hiện ra Liễu Chương cố ý nói sang chuyện khác.

“Tôi… nghe thấy việc kia rồi.” Đỗ Vân Tu cũng ý thức được lúc trước giọng mình có hơi gay gắt liền cố hòa hoãn lại, “Bây giờ cậu ấy có khỏe không?”

Bên kia dừng lại mấy giây, giống như có người nói chuyện với Liễu Chương.

Một lát sau, Liễu Chương mới thở dài: “Chờ một chút, tôi chuyển máy cho thiếu gia, tự các cậu nói chuyện với nhau đi.”

Trong điện thoại lập tức vô cùng yên tĩnh.

Đêm tối tĩnh mịch, chỉ nghe âm thanh tín hiệu điện thoại, tâm trí giống như bị treo ngược. Ở đây gọi điện phải thông báo trước, Đỗ Vân Tu có rất nhiều lời muốn nói với Phó Tử Hãn, nhưng khi đối phương nghe điện thoại, trong đầu ngược lại trống rỗng.

Hắn có tư cách và lập trường để an ủi Phó Tử Hãn sao?

“A Tu.” Vẫn là giọng nói mang theo âm điệu nước ngoài, hai chữ cũng phát âm không chuẩn.

Trong thanh âm quen thuộc mang thêm vài phần xa lạ, chưa bao giờ cảm thấy Phó Tử Hãn mệt mỏi như vậy, trong nháy mắt Đỗ Vân Tu chỉ cảm thấy đau lòng.

Tinh lực dư thừa như vậy, ngay cả khi mỗi ngày quay phim《G.I.B》bị gây sức ép rất nhiều vẫn là một Phó Tử Hãn mạnh mẽ sung mãn, bây giờ lại cố giả vờ kiên cường, nhưng mình quen thuộc đối phương như vậy thì sao có thể không hiểu lòng hắn bây giờ thế nào?

“Cậu có khỏe không?”

“Chuyện của ông nội cậu tôi nghe thấy rồi.”

“Đừng quá đau buồn.”

Rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói, Đỗ Vân Tu đã nghĩ sẽ nói.

Nhưng khi đến lúc nói được, lại cảm thấy phân lượng quá nhẹ, cũng chỉ là bình thường. So sánh với việc Phó Tử Hãn mất đi người thân thiết nhất, thì những lời này lại quá bé nhỏ không đáng kế. Căn bản không cách nào bù đắp việc mất đi người thân cùng huyết thống.

“… Nếu như khó chịu, bực bội thì cứ nói ra hết đi.” Đỗ Vân Tu cuối cùng nhẹ nhàng nói, “Chúng ta cùng nhau chia sẻ.”

Phó Tử Hãn ngưng lại một giây, mới lên tiếng.

“Cảm ơn sự quan tâm của cậu.”

Lời nói đầu tiên của đối phương, Đỗ Vân Tu chú ý lắng nghe, lại chính tai mình nghe được Phó Tử Hãn nói cảm ơn, tâm tình treo ngược rớt xuống, sau đó… sinh ra một loại cảm giác không thể nào miêu tả.

Giống như khi đấy hắn nhìn Phó Tử Hãn nói chuyện với ông nội của mình, cái loại tình cảm thâm tình thân mật mình không thể nào chen vào. Hiện tại lại nói lời xin lỗi, mặc dù lễ phép, nhưng vẫn có có một khoảng cách, là khoảng cách giữa hắn và Phó Tử Hãn…

Những lời nói kế tiếp của Đỗ Vân Tu cũng bị lời nói cảm ơn này chặng lại.

Lúc này mới phát hiện, giữa hắn và Phó Tử Hãn, có rất nhiều thứ, đối phương không có cách nào nói với hắn. Giống như việc ông nội Phó Tử Hãn qua đời, hắn không phải là người biết đầu tiên. Mà hắn cũng có rất nhiều việc, không có cách nào nói cho Phó Tử Hãn, ví dụ như thân phận thật sự của hắn, chuyện đã qua của hắn. Chuyện duy nhất có thể nói, là những lời an ủi, khẳng định những người khác cũng đã nói rất nhiều với Phó Tử Hãn…

“Chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Tự cậu phải biết bảo trọng.” Cuối cùng Đỗ Vân Tu chỉ có thể nói như vậy.

Bên kia điện thoại không có thanh âm truyền đến, Đỗ Vân Tu đợi một hồi, đang chuẩn bị ngắt máy, đột nhiên vang lên âm thanh của Phó Tử Hãn.

“Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.”

“Tôi không nghĩ rằng ông nội sẽ… sớm như vậy? Thân thể của ông vẫn luôn rất khỏe mạnh…”

“Thật là nhiều chuyện xảy đến. Tang lễ của ông nội rồi chuyện mấy cổ đông ở công ty đều có động thái nhỏ, còn cả chuyện những người phụ nữ và đám con riêng kia lại muốn để tang đi theo tiễn quan tài! …”

Một lát sau Đỗ Vân Tu mới hiểu được chuyện Phó Tử Hãn muốn nói là chuyện của ba mình.

Cha mẹ Phó Tử Hãn đã ly hôn từ lâu, hai người từ lâu đều đã có tình nhân, không ngừng thay đổi. Chẳng qua là vì ngại Phó lão gia, cha Phó Tử Hãn mới không mang những tình nhân kia về nhà. Bây giờ ông ấy đã qua đời, mấy người kia… lại muốn theo tiễn quan tài, trên thực tế chính là muốn nhận tổ quy tông, sau này cũng muốn chia một phần tài sản của Vương Miện Vinh Quang.

Những chuyện này đã làm gia đình loạn như vậy, Đỗ Vân Tu mơ hồ có thể tưởng tượng ra những chuyện khác.

Phát tang, lễ viếng, đưa tang, bố trí linh đường, sắp xếp việc phúng điếu, nhất là thân phận của ông nội Phó Tử Hãn, một mặt là chủ tịch của Vương Miện Vinh Quang, nhất định sẽ có không ít minh tinh nghệ sĩ tới viếng, ở một phương diện khác là người từng tham gia vào hắc bang, dù sao cũng ở hắc đạo nhiều năm, khẳng định sẽ có nhiều người có “giao tình” tham gia, mà một khi có hắc bang gia nhập, cảnh sát sẽ phải tham gia…

Hơn nữa chuyện bên kia của Vương Miện Vinh Quang, cha của Phó Tử Hãn là một công tử ăn chơi, không có năng lực, cho nên ông nội hắn thu lại quyền hành của cha hắn, lại lần nữa tự mình đứng ra gánh vát, cũng tự mình bồi dưỡng Phó Tử Hãn. Nhưng bây giờ ông nội hắn đột nhiên qua đời, căn cơ của Phó Tử Hãn vẫn chưa vững chắc.

Vừa nghĩ như thế, Đỗ Vân Tu cũng có thể cảm nhận được áp lực của Phó Tử Hãn.

“Cần tôi đến đây không? Mặc dù tôi không chắc sẽ giúp được nhiều…” Đỗ Vân Tu thử mở miệng thăm dò.

“…” Đối phương chần chờ một chút, “Tôi không muốn người khác thấy được dáng vẻ chân thật của tôi.”

“Lúc viếng, cậu tới đi…”

**************

Đỗ Vân Tu vẫn đóng phim như cũ, nhưng lúc nghỉ ngơi liền kết nối internet tranh thủ vào web xem tin tức.

Tin tức chủ tịch của Vương Miện Vinh Quang qua đời bị đè vài ngày, đại khái chờ đến khi mọi thử chuẩn bị tốt, mới thông báo với truyền thông. Trong khoảng thời gian ngắn, giới tin tức gần như bùng nổ, khắp nới đều là tin tức chủ tịch Phó qua đời. Tùy tiện mở ra một trang web, đều là bài viết về ông, ông lúc còn trẻ trà trộn hắc bang, sau đấy tẩy trắng Vương Miện Vinh Quang, khi còn sống ông là một truyền kì!

Mà trong những tin tức này, Đỗ Vân Tu quan tâm đến thông tin về Phó tử Hãn.

Gánh chịu nhiều áp lực hơn, Phó Tử Hãn muốn lấy thân phận trưởng tôn và người thừa kế Vương Miện Vinh Quang xử lý mọi việc. Mỗi một bài báo của truyền thông mỗi một tấm hình, Đỗ Vân Tu đều xem rất kỹ.

Khi đến ngày cúng tế, Đỗ Vân Tu xin nghỉ quay.

Đạo diễn vốn là người ngay cả ngã bệnh cũng muốn làm việc vì không muốn làm trễ nãi công việc, lại vì đám tang của chủ tịch Vương Miện Vinh Quang mà xin nghỉ. Đạo diễn Hà quan sát Đỗ Vân Tu một lúc, thấy đối phương cũng không giống như là loại người đi nịnh bợ người khác, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn cho đi.

Cùng lúc đó, đi với Đỗ Vân Tu còn có chị BoBo.

Vương Miện Vinh Quang là nơi năm xưa đào tạo chị BoBo, có thể nói chị có được như ngày hôm nay cũng một phần nhờ vào Vương Miện Vinh Quang.

Xây linh đường của chủ tịch Phó tốn gần hai ngàn vạn.

Bốn cây trụ tròn lớn được khắc hình rồng, hai cây trụ chính giữa, hình đen trắng của chủ tịch Phó với nụ cười hiền lành vừa được treo lên. Xung quanh bốn trụ bên ngoài và hai trụ chính giữa đều phủ đầy hoa cúc trắng, trải dài từ cửa đến sáu bật thềm đi vào, nhìn qua rất trang trong nghiêm túc.

Đến nghi thức đưa tiễn linh cữu, nghệ sĩ của Vương Miện Vinh Quang, cùng với rất nhiều nghệ sĩ và ngôi sao trong giới nghệ thuật, từng người đến đây, tặng vòng hoa và câu đối phúng điếu. Tiếp theo là một nhóm một nhóm mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng là người của bang phái đến, dâng hương, cúi người chào và tưởng niệm, thực hiện nghi thức tiễn biệt đối với Phó lão gia.

Bởi vì trong lễ truy điệu đều là những nhân vật quan trọng, không chỉ có truyền thông ký giả chen chúc tới, chen lấn nước chảy không lọt. Ngay cả cảnh sát địa phương cũng được huy động để đề phòng những trường hợp xấu xảy ra, súng thật đạn thật, thành lập từng tổ theo dõi, đưa ra xe tin tức vệ tinh, thông qua vệ tinh theo dõi hình ảnh ở linh đường, để phòng ngừa phát sinh trường hợp không thể khống chế, hoặc là những hắc bang âm thầm xâm nhập.

Sau lễ viếng là đưa tang.

Phó Tử Hãn đang cầm di ảnh Phó lão gia, sau lưng bảo vệ là những người bạn tốt của Phó lão gia, cũng có các cổ đông của Vuơng Miện Vinh Quang. Đội ngũ hộ tống vừa đi về phía trước, vừa dọc đường thả giấy vàng bạc, đi theo phía sau là hai hàng người mặc tăng y màu vàng niệm kinh cầu phúc.

Đỗ Vân Tu nhìn Phó Tử Hãn mặc áo tang, ánh mắt sưng đỏ cố nén bi thương.

Đối phương không còn hình tượng tuấn tú như trước.

Cho dù là kiểu tóc hay là những thứ khác cũng không màng quan tâm chải chuốt dù biết rõ mình còn là nghệ sĩ, cũng biết sẽ có vô số ký giả quan tâm chụp hình.

Lần đầu tiên Đỗ Vân Tu thấy một Phó Tử Hãn chân thật như vậy.

Có lẽ chỉ có Phó lão gia mới làm cho Phó Tử Hãn bộc lộ được vẻ thật sự như thế.

***********

Cho đến khi mặt trời lặn sau núi.

Phở Tử Hãn mới trở về từ nơi an táng, tất cả những người ở linh đường cũng đã rời đi, chỉ còn lại hoa cúc trắng run rẩy trong gió. Gió thổi mang đến một luồng lạnh lẽo, linh đường lớn như vậy nhưng không có một tiếng động, chỉ có Đỗ Vân Tu đứng bên góc chờ Phó Tử Hãn.

Vậy mà trên mặt Phó Tử Hãn ngoài vẻ đau thương, còn mang theo sự nóng nảy.

Liễu Chương đứng sau lưng hắn, cũng tỏ ra khó chịu!

Đỗ Vân Tu cảm thấy không khí có chút không đúng, suy nghĩ một lát vẫn quyết định tiến lên hỏi thăm.

Hai người do dự một hồi rồi mới nói, thì ra lúc đầu cùng Phó lão gia dốc sức gây dựng cơ nghiệp còn có một người tên là Hồng Tam, lúc trước khi Phó lão gia không đủ tiền có tìm đối phương mượn một khoản tiền lớn, bây giờ Phó lão gia qua đời, đối phương liền mang theo anh em tới đây đòi nợ.

Cộng thêm lợi tức mười mấy năm qua, kết quả biến thành món tiền lớn, đối phương muốn lấy 50% cổ phần Vương Miện Vinh Quang làm tiền đền bù!

Phó Tử Hãn tức giận không nhẹ.

Khoản tiền này đúng là tồn tại, nhưng Phó lão gia vốn đã trả sạch, ban đầu cũng có nhân chứng nhưng mà người nọ đã di cư đi Mỹ, Hồng Tam cho là đối phương chết, Phó Lão gia qua đời, không người nào đối chiếu sổ sách, liền khi dễ kẻ nhỏ tuổi hơn là hắn.

Người nọ thật ra không chết, Phó Tử Hãn đã liên lạc được với đối phương, đối phương cũng đáp ứng khi phúng viếng sẽ đứng ra đối chất.

Hôm nay Hồng Tam từng bước ép sát, tối nay lại muốn nháo một trận, người nọ đang trên đường đến thì mất liên lạc, mắt thấy thời gian gần tới, ngay cả người không sợ trời không sợ đất như Phó Tử Hãn và người quen đối diện với nhiều tình huống là Liễu Chương cũng nóng nảy ra mặt.

Sau khi Đỗ Vân Tu nghe xong, loáng thoáng nhớ lại một chuyện, thử thăm dò hỏi: “Người nọ… tên là Tề Thạch phải không?”

Rất nhiều năm trước kia, lần đầu tiên hắn gặp bọn họ hình như là lúc Lâm Huyên bị ức hϊếp.

Mà người kia khiến hắn vẫn nhớ rất rõ đến bây giờ là vì quần áo và khí chất của đối phương làm cho người ta có cảm giác sâu như biển, người bình thường không thể so sánh!

Lời Vân Tu vừa nói ra khỏi miệng khiến Phó Tử Hãn và Liễu Chương đều sững sờ, những chuyện của hắc bang cực kì bí mật, cái tên Tề Thạch này cũng không phải một kẻ mà người trẻ tuổi như Đỗ Vân Tu có thể biết.

“Có lẽ… có một cách.” Nhìn hai người gấp đến sắp giơ chân, Đỗ Vân Tu trầm ngâm mở miệng.

Mặc dù sẽ có chút mạo hiểm.

***************

NDA: Tự beta tự hóng chương tiếp theo (╥﹏╥). Thật ra thì thấy tình cảm của PTH và VT đẹp thật nhưng mình cảm thấy nó giống như tình bạn hơn tình yêu, sự quan tâm của họ dành cho nhau chẳng khác gì sự sẻ chia giữa những người thân thiết cả:”>
« Chương TrướcChương Tiếp »