Chương 41

EDIT: Nắng Diệp Ân

*************************

Đỗ Vân Tu vô cùng kinh ngạc khi biết được tin này!

Hắn vốn cho là truyền thông vu vơ, kết quả không nghĩ tới ảnh kiss nhau của hai người không chỉ được đăng trên mấy trang báo mà thậm chí còn phát video đó trên tin tức giải trí trên ti vi!

Bùi Thanh và Lệ Tiêu ôm hôn ngay trước KTV, các phóng viên vốn mai phục gần đó liền ùa lên, đưa máy ảnh không ngừng về phía bọn họ, tia sáng huỳnh quang lóe lên không thôi. Hai người không khỏi lắp bắp kinh hãi, sau đó Lệ Tiêu liền tiến lên vươn tay muốn ngăn cản ống kính của đám phóng viên. Bùi Thanh đứng bên cạnh lại bình tĩnh hơn nhiều, kéo kính râm lên rồi kéo Lệ Tiêu vào bãi đỗ xe...

Cả quá trình đó, Bùi Thanh luôn tỏ ra hờ hững với đám phóng viên, nhưng nhìn kĩ vào video là có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, trong trẻo như cành mai của hắn.

So với hắn thì bộ dạng của Lệ Tiêu lại trẻ trung, phong cách hơn, môi mỏng cong cong, mang theo chút xấu xa lưu manh.

Tính cách và khí chất của Bùi Thanh và Lệ Tiêu hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng nhìn hai người trong tấm hình này lại có cảm giác rất hài hòa: một người trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, còn người kia lại đùa giỡn với đời. Có lẽ chỉ có Bùi Thanh mới có thể trấn áp được một Lệ Tiêu ngỗ nghịch như vậy, mà cũng chỉ có Lệ Tiêu mới có thể khiến cho Bùi Thanh thoải mái lộ ra một mặt khác không giống với vẻ ngày thường...

Bùi Thanh và Lệ Tiêu đều là những nghệ sĩ có tiếng trong giới giải trí.

Vừa mới tung tin tức đó một ngày nhưng nó đã hoàn toàn vượt lên vụ Phong Cảnh và ESE gây xôn xao gần đây, khiến cho hai người bọn họ bị truyền thông đuổi theo phỏng vấn không thôi! Bùi Thanh và Lệ Tiêu có phải là gay hay không?! Hai người đã gặp nhau lúc nào? Quan hệ mờ ám của họ bắt đầu từ khi nào? Bây giờ đã phát triển tới đâu rồi? Ngoại trừ kiss ra, còn đã "làm cái khác" chưa? Sau scandal này họ vẫn quyết định ở bên nhau nữa chứ?

Mà đồng thời truyền thông cũng phỏng đoán đủ thứ về quan hệ giữa hai người, ngòi bút mạnh mẽ lưu loát cứ như người trong cuộc, mà fan của hai người lại càng rộ lên ầm ĩ! Sôi nổi chỉ trích thần tượng bên kia không tốt, lại còn tỏ ra thân mật với thần tượng của mình!

Mà chuyện của Phong Cảnh ngày đó nháy mắt liền từ từ phai nhạt.

Mới đầu còn có mấy hàng chữ nhỏ đưa tin, qua một, hai ngày thì trên đầu tờ báo giải trí nào cũng đưa tin vụ Bùi Thanh và Lệ Tiêu...

Dù sao bây giờ Phong Cảnh cũng chỉ là một người phía sau màn, không còn tập trung cho việc diễn xuất nữa.

Lúc trước dù nổi tiếng ra sao, cũng bù không được với thời gian lặng yên sau màn ảnh. Vốn người mới sẽ thay thế người cũ, một khi có được tin tức mới kinh động, hấp dẫn hơn thì truyền thông cũng vô tình lãng quên mất con người đã từng nổi tiếng kia.

Đỗ Vân Tu khẽ cảm khái trong lòng.

Lúc trước sự nổi tiếng của Phong Cảnh như mặt trời ban trưa vậy, bây giờ cảnh còn mà mọi thứ vốn đã chẳng như lúc đầu...Phong Cảnh ở một bên chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng uống rượu :"Đây là giới giải trí. Muốn được nổi tiếng thì phải đương đầu được với sóng to gió lớn, đồng thời cũng phải biết nhẫn nại."

Đỗ Vân Tu lấy ly rượu từ trong tay Phong Cảnh ra: "Anh gần đây uống nhiều quá rồi, coi chừng thành nghiện luôn đấy."

Ngón tay trong nháy mắt khẽ đυ.ng tay Phong Cảnh, một cảm giác tê tê như bị điện giật truyền đến khiến tim Phong Cảnh đập chậm một nhịp, không khỏi nhớ tới buổi tối đó lúc Đỗ Vân Tu đến Noble kéo mình về.

Lúc đó hắn uống đến say mèm, kéo kéo áo rồi còn ói lên người Vân Tu. Mà Vân Tu vẫn luôn ở bên an ủi hắn, kéo cả người chật vật của hắn vào phòng tắm, dùng vòi sen rửa một phen, cuối cùng để hắn ngủ trên cái giường mềm mại trong phòng ngủ của mình.

Có hai lần hắn say khướt rồi bị dội vòi sen như thế.

Một lần là sau sự kiện kia, hắn lần nữa khôi phục cuộc sống không chịu nổi như trước đây, chạy đến uy hϊếp một người nghệ sĩ bắt đối phương cùng mình chơi 3P*, lần còn lại... chính là lần này.

(*Khi đó Vân Tu còn là Đỗ Phi, đã kịp thời ngăn lại đưa Phong Cảnh về nhà ý. Chi tiết xem ở giữa chương 3 nha.)

Phong Cảnh đánh mắt về phía ngón tay của đối phương rồi chậm rãi chuyển mắt nhìn Vân Tu.

Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế .

Không khí lập tức trở nên có chút ám muội.

Lệ Duệ là người thâm trầm, ngày thường khó mà nhìn ra cảm xúc của hắn, nhưng một khi khi ánh mắt trở nên lợi hại, thì loại cảm giác áp bách này đến Phong Cảnh cũng không dám coi thường. Mà đôi mắt của Vân Tu lại rất đẹp, vừa đen lại trong sáng, cứ như hắc thạch ở trong nước, một vòng lại một vòng nhuộm lên ánh nước sóng sánh, thuần túy đến mức khiến cho người ta như bị hút hồn vào trong đôi mắt ấy.

Có câu:"Cảnh tùy tâm sinh".

Ánh mắt một người có thể phản ánh rất nhiều thứ. Thông thường người có ánh mắt ý nhị thuần túy đến thế này, bình thường đều thật yếu ớt, bởi vì trải qua rất ít biến cố trong cuộc sống, cho nên khả năng thừa nhận cũng vô cùng nhỏ, rất cần người khác bảo vệ.

Nhưng Vân Tu lại không như vậy.

Tính tình của hắn có phần ôn hòa, tính cách như vậy tồn tại trong một nơi chú trọng cá tính và mị lực như giới giải trí, nhìn qua không có gì...xuất sắc cả. Nhưng đối phương lại khiến người ta ngoài ý muốn khó mà quên được...

Tính ra mình đã ở nhà Vân Tu hơn nửa tháng rồi .

Rốt cuộc đối phương đã lấy tâm tình thế nào để đối đãi mình, dù sao mình cũng có làm gì nhiều cho hắn đâu... Có lúc Phong Cảnh rất muốn hiểu rõ suy nghĩ của Vân Tu rằng tại sao lại làm như vậy.

Phong Cảnh híp đôi mắt lại, đáy mắt có ám quang lưu chuyển. Tay hắn đang muốn đặt lên mu bàn tay Vân Tu thì điện thoại trong nhà chợt vang lên.

"Tôi đi nghe điện thoại một lát." Đỗ Vân Tu không nhận thấy được động tác của Phong Cảnh, xoay người sang chỗ sô pha bên kia nghe điện thoại."...Ồ, là cậu sao."

Phong Cảnh ở bên cạnh nghiêng lỗ tai nghe ngóng.

Giọng nói Vân Tu lộ chút kinh ngạc, sau đó trở nên không mặn không nhạt.

"Gặp mặt? Lúc trước phát sinh sự việc kia cũng chưa gặp mặt lần nào. Hiện tại gặp lại, có ý nghĩa gì đâu?" Lời nói của Vân Tu lộ ra chút kháng cự.

Người bên đầu điện thoại bên kia hình như còn nói gì đó.

Đỗ Vân Tu thoáng hơi dao động.

"...Vậy cậu nói địa điểm đi."

Hai người lại hàn huyên một chút rồi Vân Tu mới cúp điện thoại.

"Tôi muốn ra ngoài ăn một bữa cơm. Giữa trưa anh nhớ làm vài món mà ăn, hoặc là ra ngoài mua chút gì đó lót bụng." Đỗ Vân Tu dặn dò Phong Cảnh.

"A? Có hẹn với người khác sao." Phong Cảnh vẫn nhịn không được mà khẽ hỏi.

"... Một người quen."

Đỗ Vân Tu vốn muốn đính chính với Phong Cảnh "Là Phó Tử Hãn" .

Nhưng hắn lơ đãng thoáng nhìn thấy đầu đề tờ báo giải trí trên bàn trà:"Bùi Thanh? GAY! Lệ Tiêu! GAY?!". Kiếp trước đã từng trải qua việc thế này, có được một bài học xương máu khiến hắn nhớ lại liền không khỏi rùng mình, lưng ướt một mảng toàn mồ hôi lạnh nên lời tới miệng liền vội sửa lại.

Đã từng trải qua việc đáng sợ như vậy... Bây giờ hắn không còn can đảm để trải qua tiếp lần thứ hai nữa.

Cho dù người đó có là Phong Cảnh đi nữa.

Hắn cũng không dám nói cho đối phương biết, mối quan hệ giữa mình và Phó Tử Hãn trước đó đã như gần như xa, có chút mờ ám rồi.

****************

Đỗ Vân Tu tới trước.

Nhà hàng này có chế độ hội viên, vì vậy đám chó săn căn bản không thể lẻn vào mà chụp ảnh linh tinh được. Nhưng đã có vụ Bùi Thanh và Lệ Tiêu trước đó, Đỗ Vân Tu vẫn cảm thấy chưa đủ tin cậy, khăng khăng để người phục vụ đổi lại phòng.

Lúc Phó Tử Hãn tiến vào liền phát hiện Đỗ Vân Tu không ở phòng riêng mà hai người đặt trước mà lại lẳng lặng ngồi ở căn phòng có đặt cái bàn tròn dành cho hơn mười người ăn, khiến đáy lòng hắn có chút kinh ngạc.

Nhưng hắn nhanh chóng đã hiểu ra nguyên nhân.

"Cậu đang lo lắng vụ Bùi Thanh và Lệ Tiêu sao?" Phó Tử Hãn cởϊ áσ ba-đờ-xuy khoác bên ngoài rồi đem treo trên móc ngay ngắn, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vân Tu, hương vị tuổi trẻ quen thuộc của người con trai này liền nhanh chóng vọt tới.

Trên người Phó Tử Hãn luôn mang theo hương thơm dễ chịu.

Lúc trước là mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, rồi sau đó là mùi của loại rượu mạnh Hennessy X.O, mùi mộc hương lẫn xì gà và sau đó là chút hương thảo nhè nhẹ...

Nhưng khi Phong Cảnh vị vu oan, rơi vào đường cùng mà Phó Tử Hãn cũng không đưa tay giúp đỡ khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng.Nhưng không phải không thừa nhận.

Phó Tử Hãn là một người đàn ông trẻ tuổi lại mang theo ngữ khí nói chuyện và tư tưởng nước ngoài nên ấn tượng về hắn trong lòng người khác khó mà quên được, huống chi mỗi lần gặp Phó Tử Hãn lại khiến Vân Tu vô ý nhớ tới những việc mà hai người đã cùng trải qua...

Lần động đất đó rồi cái bình thủy tinh mà Phó Tử Hãn tặng*, và cuối cùng là lúc đối phương uống rượu, ngồi lặng một bên chờ hắn ở phòng KTV...

(*Cái lần mất hành lý, kiếm tiền quyên góp ý :]]] )

Và cả nụ hôn mang theo hương rượu nguyên chất đó.

Trên thế giới này.

Mỗi chúng ta sẽ phải gặp qua rất nhiều người, đủ kiểu người khác nhau. Nhưng vào một ngày nào đó, trong một phút ngắn ngủi, bạn nhìn thấy một người và quyết định người mà bạn chọn, chính là hắn.

Rồi sau đó dù thế nào đi nữa, trong ký ức của bạn sẽ vì người đó mà trở nên đặc biệt.

***************

"Ừ." Bởi vì nghĩ đến sự việc trước kia nên một lát sau Đỗ Vân Tu mới lên tiếng trả lời.

Phó Tử Hãn vẫn là một người đàn ông gợi cảm như vậy.

Bây giờ nhìn lại lúc đó mình động lòng với hắn vừa nhanh lại đột ngột, giống như đột nhiên bị cái gì tác động lên vậy. Hiện tại nhớ lại cảm thấy thật không thể tin nổi. Thế nên hắn cũng rất mơ hồ, không biết trong lúc đó mình quyết định theo Phó Tử Hãn là vì cái gì...

"Cậu không cần lo lắng điều này. Lệ Tiêu vẫn luôn rất sùng bái Bùi thanh, trước kia lúc còn ở trường, trong phòng ngủ của cậu ta đâu đâu cũng là áp phích của Bùi Thanh." Phó Tử Hãn một bên nói, một bên nhớ lại, đôi mắt màu hổ phách bởi vì đang rơi vào suy tư, nhớ lại khoảng thời gian kia mà phá lệ không giống ngày thường.

"Cậu ta đường đường là thiếu gia của nhà họ Lệ. Muốn chơi đùa nghệ sĩ nào mà chẳng được, nhưng cậu ta lại thích Bùi Thanh, bị tiếng hát của hắn mê hoặc muốn chết!"

Đỗ Vân Tu chỉ cười, không nói gì cả.

Có lẽ cái mà Phó Tử Hãn thấy chỉ là một mặt con người khác, mà hắn đã ở ESE một thời gian rồi, đủ để thấy hết được nhiều mặt khác của Lệ Tiêu.

Đối phương chỉ mới hai mươi tuổi đã gia nhập giới giải trí, lại mang danh là em trai của chủ tịch ESE, coi như không cần ngoắc tay cũng có rất nhiều phụ nữ đẹp nguyện hiến thân vì hắn... Mà Lệ Tiêu có lẽ vẫn chưa thỏa mãn với điều đó, hắn cần nhiều thứ kí©h thí©ɧ hứng thú hơn thế này.

"Cậu biết không?" Phó Tử Hãn nhìn sâu vào đôi mắt của Đỗ Vân Tu.

Đôi mắtcủa đối phương xinh đẹp như hai hạt thủy tinh sáng bóng vậy, dưới ánh đèn lại càng ánh lên màu sắc rực rỡ, lại mang theo chút mê hoặc khó nói nên lời.

Giọng nói của Phó Tử Hãn không liền mạch, phát âm lại không chính xác, nhưng hắn lại rất nghiêm túc nói ra từng câu, từng chữ với Đỗ Vân Tu."Thời điểm cậu mỉm cười, kỳ thật luôn tỏ ra cự tuyệt."

"Khi đó nhìn thấy cậu trên tiết mục talk show kia, tôi đã nghĩ, người nghệ sĩ này sao lại trông không giảo hoạt gì cả? Xem cái người tên Chử Phong ngồi cạnh cậu kìa, nói chuyện khéo léo như vậy, và cả hai người còn lại trong nhóm nữa, một người là Đằng Trạch rất biết đánh Thái Cực, xoay người MC một vòng lại một vòng, còn người tên Úy Dật Phi kia lại giả vờ tỏ ra đáng yêu, trơn tru chuyển đổi đề tài câu chuyện."

"Chỉ có người nghệ sĩnày. Rõ ràng hắn không thích hoặc là không muốn trả lời, chỉ trầm mặc mỉm cười. Kỳ thật luôn tỏ ra cự tuyệt."

"Loại cự tuyệtnày, giống như luôn tiềm ẩn ở trong cơ thể của cậu vậy." Phó Tử Hãn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đỗ Vân Tu, nói "Có lẽ cậu theo bản năng không muốn kéo gần quan hệ, thân cận quá với những người khác."

"Hơn nữa, cậu cũng rất khó tin tưởng một người... Có lẽ không phải vì bản tính của cậu quá đa nghi."

"Mà là cậu sợ bị người khác tổn thương."

Đỗ Vân Tu nghe được những lời này, cơ thể cứng đơ lại, gần như là ngừng thở nhìn Phó Tử Hãn.

Hắn không cố ý không tin tưởng người khác, hoặc là giữ khoảng cách với những người xung quanh... Nhưng vết tường kiên cố năm xưa đã bị phá vỡ, lòng hắn bị người khác giẫm đạp qua không biết bao nhiêu lần. Hắn tình nguyện ngay từ đầu gặp gỡ ít người hơn, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.

Hắn không nghĩ tới... Phó Tử Hãn sẽ vạch trần một mặt này của mình.

"Kỳ thật cậu cũng không tin tôi và Lệ Tiêu. Cảm thấy chúng tôi chẳng biết làm gì, chỉ là những tên có quyền có thế, chỉ biết hưởng thụ mà thôi." Phó Tử Hãn tự giễu cười.

"Không, tôi không có nghĩ vậy." Đỗ Vân Tu phản bác.

Đoạn thời gian cùng đối phương quay bộ phim "G.I.B", hắn liền hiểu rõ Phó Tử Hãn không phải là một thiếu gia không chịu được khổ.

"Có thể cậu cảm thấy hai người họ ở cạnh nhau không mấy tốt."

"..." Đỗ Vân Tu trầm mặc không nói, thầm chấp nhận lời nói đó của Phó Tử Hãn. Thật sự hắn cảm thấy Bùi Thanh và Lệ Tiêu đến với nhau cũng vì một chút hứng thú mà thôi.

"Cậu hẳn nghe qua vài bài hát của Lệ Tiêu rồi nhỉ."

"Cậu ấy trước đó cũng rất tài giỏi rồi, lúc còn hoạt động trong band nhạc ở nước ngoài cũng có rất nhiều fan. Mà giọng hát bây giờ của cậu ấy, rõ ràng tiến bộ hơn trước một bậc! Tình cảm mãnh liệt như vậy, ngay cả việc cảm thụ âm nhạc, giọng hát truyền cảm hơn cũng là sau khi gặp được Bùi Thanh mới được như thế..."

"Vì sao... Cậu lại tin tưởngPhong Cảnh như vậy, nhưng lại không dám đặt niềm tin ở những người khác?"

Đôi mắt màu hổ phách của Phó Tử Hãn dừng trên người Vân Tu, giọng nói mang theo chút chua sót, "Sau lần ra về không vui đó, cậu không gọi cho tôi dù chỉ là một cú điện thoại. Có phải nếu hôm nay tôi không gọi cho cậu thì cậu sẽ vĩnh viễn không liên lạc với tôi nữa, đúng không..."

"Rốt cuộc nên nói cậu kiên cường, hay cố tỏ ra mạnh mẽ chống đỡ đây?" Đối phương khẽ thở dài một hơi.

Đỗ Vân Tu không nói gì cả.

"Không phải đến bây giờ còn đang trách tôi lúc đó không giúp đỡ chứ?"

"Vấn đề tình cảm giữa Phong Cảnh và Lệ Duệ, còn có phương diệnsinh hoạt cá nhân của Phong Cảnh, lúc đó tôi không có cách nào xen vào được... Khi mọi chuyện trở nên vô cùng căng thẳng, tôi liền bảo Liễu Chương phóng ra hai tin tức —— một là Vương Miện Vinh Quang muốn trả mức lương cao để Phong Cảnh đầu quân cho công ty, hai là tin đối thủ lớn của ESE là công ty Phẩm Ưu cũng muốn lôi kéo Phong Cảnh về phía mình."

"Chỉ có một công ty muốn tranh Phong Cảnh thì ESE chắc chắn sẽ không để ý. Thế nhưng một khi hai công ty lớn là Vương Miện Vinh Quang và Phẩm Ưu lên tiếng, tin tức này vừa phóng ra, Lệ Duệ dù muốn đuổi Phong Cảnh đi cũng phải suy ngẫm kĩ càng trước sau đã..."

Đỗ Vân Tu ngây ngẩn cả người.

Giờ mới hiểu được vì sao hai công ty kia lại lên tiếng đòi tranh Phong Cảnh như vậy...

Một người đứng ra lên tiếng hay cả đám nghệ sĩ bênh vực cũng chưa chắc thắng được bên Lệ Duệ.

Chỉ có những công ty lớn như Vương Miện VinhQuang hoặc Phẩm Ưu làm chỗ dựa vững chắc sau lưng, mới có thể đứng ra mạnh mẽ lên tiếng như vậy.

Chuyện của Chử Phong và Phong Cảnh... Cũng đều được giải quyết như thế sao.

Mà đó, là nhờ Phó Tử Hãn đứng sau yên lặng giúp đỡ hay sao.

Thế nhưng hắn lại luôn không biết.

Đỗ Vân Tu muốn nói lời cảm ơn hắn nhưng Phó Tử Hãn đã nhanh hơn một bước mở lời trước.

"Thật ra việc tôi làm cũng chẳng tính là gì cả. Cho nên không cần thay mặt Phong Cảnh cảm ơn tôi." Đối phương hoàn toàn nhìn thấu hắn.

"Nhưng thật ra... trong lúc đó tôi bị kẹp giữa anh trai Lệ Tiêu và cậu, thật sự rất khó xử, cậu có thể công khai ủng hộ Phong Cảnh, nhưng nếu tôi không làm gì đó, phỏng chừng sau này sẽ không còn cơ hội đóng phim với cậu nữa..."

Giọng Phó Tử Hãn mang theo chua sót.

"Tôi vẫn luôn có chút ghen tỵ."

"Cậu đối với Phong Cảnh còn tốt hơn đối với tôi. Cậu có thể lên tiếng vì Phong Cảnh như vậy, tôi không chịu nhận lời nhờ vả giúp đỡ hắn, chúng ta liền ra về trong không vui, sau đó ngay cả cú điện thoại hòa giải cũng không chịu gọi cho tôi..."