Chương 30

EDIT: Nắng Diệp Ân

*************************

Vì phòng ngừa cừu gia trả thù cùng bọn cướp làm loạn ở ngoài, cho nên con cháu ông đều phải trải qua huấn luyện từ nhỏ.

Nhất là con trai, huấn luyện lại càng nghiêm khắc.

Huấn luyện cách sống sót bên ngoài, giải quyết những tình huống có thể xử lí lại càng phải xử lí thật tốt. Bởi vậy, tốc độ phản ứng của bọn họ, tính nhanh nhẹn và sức bật trong nháy mắt cũng là do rèn luyện mà thành.

Người bình thường không thể so sánh bằng.

Đây chính là khác nhau lớn nhất giữa xuất thân hắc đạo so với xuất thân từ những gia đình doanh nhân giàu có khác.

Mà theo những gì người khác nói.

Trong trận động đất, cháu trai ông là Phó Tử Hãn và nam nhân tên Đỗ Vân Tu này, cùng một chỗ.

Phó lão gia đưa mắt đánh giá thật kĩ Đỗ Vân Tu một lần.

Đó là ánh mắt nhìn thấu nhân tâm, lộ ra vẻ nghiêm khắc, tạo nên một áp lực mơ hồ, khiến cho người ta sắp không chịu nổi...

Nếu không phải Phó Tử Hãn ngay từ đầu bắt chuyện với ông —— không đề cập đến việc quay trở lại cứu Vân Tu.

Đỗ Vân Tu cơ hồ cảm thấy chỉ cần ánh mắt Phó lão gia dừng ở hắn thêm một giây nào nữa, không cần Phó Tử Hãn nói, hắn cũng nhất định tự kể hết mọi chuyện với ông.

Nhưng là.

Tuy rằng Phó Tử Hãn không nói rõ, Đỗ Vân Tu cũng hiểu được, có lẽ đây chính là quy củ trước giờ của Phó gia—— Dưới tình huống nguy hiểm, phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu. Chuyện của những người khác, không cần nhúng tay.

Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng đó cũng là hợp tình, hợp lý.

Nghĩ tới việc này, trong lòng Đỗ Vân Tu lại dâng lên cảm giác kì lạ.

Khó trách động đất khi đó, Phó Tử Hãn lại phản ứng nhanh như vậy, căn bản không bị thương tích gì... Nhưng nếu là thế, đối phương vì cái gì, đến cuối cùng lại quay trở lại?

Không phải là không nghĩ tới đủ loại nguyên nhân.

Nhưng đến cuối cùng đều bị Đỗ Vân Tu gạt qua . Chính là... Phó Tử Hãn đối với hắn...

Đối phương là thái tử của Vương Miện Vinh Quang.

Đỗ Vân Tu ơi Đỗ Vân Tu, mày thật sự nghĩ hắn là gay, còn đối với mày lại cảm thấy hứng thú hay sao?

Thậm chí trong đầu hắn còn nghĩ đến điều này.

Chỉ mới xuất hiện thoáng qua, liền bị hắn lắc đầu xua tan ý nghĩ này.

Rất nhiều người đều muốn tìm mọi cách nịnh bợ Phó lão gia, làm cho ông hào hứng.

Bởi vì trong giới giải trí, lời nói của Phó lão gia đều có mấy phần phân lượng, ngay cả Lôi Đình, hay bất luận kẻ nào cũng đều không dám không nể mặt ông. Từng có một MC trong tiết mục nào đó dám mạnh miệng phán xét một nữ ca sĩ dưới trướng công ty ông là không xinh đẹp, kết quả liền bị người chặn đánh một trận. Coi như MC kia cũng có tên tuổi trong giới giải trí, nhưng chỉ cần một bàn tay của Phó lão gia liền bị nắm thóp trong tay.Nhưng khi Đỗ Vân Tu đối mặt với ông, lại không mang theo tâm tư như thế.

Bởi vì hắn không cần cầu đối phương cái gì cả. Cũng không nghĩ tới việc đi theo Phó lão gia sẽ có lợi ích gì.

Không muốn cầu cạnh, cho nên lại được.

Bộ dạng đúng mực này của Đỗ Vân Tu, ngược lại khiến Phó lão gia xem trọng hắn hơn.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa Đỗ Vân Tu và Phó lão gia. Đồng thời, cũng là lần cuối cùng... Bởi vì một năm sau, Phó lão gia bởi vì cơ tim tắc nghẽn mà qua đời.

Thế giới này.

Cho dù nắm quyền, cho dù ăn trên ngồi trước, cũng không thoát khỏi bốn chữ: sinh, lão, bệnh, tử.

Quay bộ phim "G.I.B" được vài tháng.

Quan hệ giữa Đỗ Vân Tu và Phó Tử Hãn ngày càng thân thiết...

Trải qua cơn động đất, vượt qua cái chết trước mắt, rất nhiều thứ liền thay đổi. Trên thế giới này, không ai có thể yêu cầu ai vì mình mà trả giá cái gì. Phó Tử Hãn trong cơn địa chấn, theo bản năng chính là chạy trối chết, nhưng cuối cùng, tại giây phút nguy hiểm như vậy, tùy thời cũng có thể chết bất cứ lúc nào, lại quay trở lại cứu hắn...

Chuyện như vậy, không phải ai cũng có thể làm được.

Đôi mắt Phó tử Hãn sâu thẳm tựa loài chim ở sa mạc Gobi*, con ngươi màu hổ phách mê người lại khêu gợi.

(*Là sa mạc lớn nhất châu Á, nằm trên lãnh thổ TQ và phía Nam Mông Cổ.)

Lúc nói chuyện cùng người khác lại bất đồng, mang theo sự phóng khoáng như người nước ngoài... Cũng làm cho Vân Tu cảm thấy Phó Tử Hãn càng ngày càng đặc biệt.

Hắn, thật lâu đã không có cảm giác như vậy.

Trước khi 《G. I. B 》được phát sóng.

Bộ phim truyền hình mà Chử Phong quay năm nay đã công chiếu trước một bước, tuy rằng người chế tác dựa vào Chử Phong, cam đoan rằng sẽ thu được rating cao, nhưng cuối cùng lại bị bộ phim truyền hình 《Vương triều 》của đài khác vượt mặt.

Bộ phim kia tên là 《Vương triều 》, do đài truyền hình khác chiếu, phim lấy bối cảnh trong lịch sự̉, đầu tư lớn về kịch bản, diễn viên, phục sức, cũng như là phối nhạc.

Nội dung kịch bản sát với lịch sử, kĩ thuật quay phim vô cùng tốt, mục tiêu hướng đến người xem là những người trong độ tuổi 25-40 tuổi. Trước lúc quay phim, đài truyền hình đó thật không nghĩ sẽ đạt được kết quả ngoài mong đợi như vậy, nhưng quả thật phim vừa công chiếu, thế nhưng rating giống như sóng sau cao hơn sóng trước, thậm chí còn áp đảo bộ phim thần tượng của Chử Phong.

Sau đó người chế tác khác còn cảm thán.

Tuy rằng hiện tại phim thần tượng chiếm lấy thị trường, nhưng thể loại phim lịch sử, mang ý nghĩa văn hóa thế này cũng chưa chắc không ai xem. Nhất là đối với một quốc gia, một địa phương, nơi còn lưu giữ và lắng đọng lại một thời lịch sử và văn hóa từ thuở xa xưa, thì những bộ phim thế này lại rất dễ dàng thu hút người xem.Duới tình huống như thế.

《G. I. B 》 có thể đạt được rating cao, lập nên kì tích thu thị dẫn hay không, cũng không phải là điều mà mọi người có thể chắc chắn được.

Nhưng Đỗ Vân Tu không phải Chử Phong.

Kèm theo đó là sự nổi tiếng của Phó Tử Hãn đích thân cùng Sắc Vinh Quang phối hợp tuyên truyền lại càng tạo nên một làn sóng mạnh mẽ!

Các phim thần tượng trước đó đều liên tiếp bị 《Vương triều 》 áp chế.

Nhưng rating của 《G. I. B 》cũng không kém, lần phát sóng đầu tiên liền lấy được vị trí thứ hai. Nghe nói rất nhiều nghệ sĩ của Vương Miện Vinh Quang cũng đều từ sau ủng hộ Phó Tử Hãn, tại blog của mình cũng có nhắc tới bộ phim này, khiến các fan ủng hộ bộ phim. Mà anh em hắc bang đời trước của Vương Miện Vinh Quang cũng nhất tề ngồi xổm trước TV, ủng hộ thái tử, thậm chí còn truyền miệng nói, "Anh em trong bang Phó gia mỗi người mua hai cái TV, xem một cái, cái còn lại giúp thiếu gia thu thị dẫn."

Mà lúc 《Vương triều 》 phát sóng tập cuối cùng, 《G. I. B 》 đang chiếu tới tập 3, vừa mới đoạt được danh hiệu thu rating đầu bảng!

Vương Miện Vinh Quang cùng ESE tổ chức tiệc chúc mừng cho cả đoàn phim «G. I. B » , thưởng lì xì cho mỗi người.

Đỗ Vân Tu cũng tham gia. Hắn đối với vai diễn này cũng không phải thích lắm.

Cảm giác nhân vật này có chút bạc nhược, làm nằm vùng, cho nên trong phim luôn là cảnh đuổi gϊếŧ Phó Tử Hãn, lại trong thời điểm mấu chốt, vì mềm yếu mà buông tha, có điểm không thể tự bào chữa. Nhưng Phó Tử Hãn tựa hồ thực hưởng thụ, vô luận là sử dụng hay tháo dỡ súng ống, cũng thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ có Đỗ Vân Tu là có chút lực bất tòng tâm.

Hắn không phải là người thích hợp đóng phim hành động, hắn mơ hồ cảm thấy, đây chính là cái hạn chế của bản thân.

"Còn nhớ rõ cái này không?" sau buổi mở màn, Phó Tử Hãn không ở lại chào hỏi những người khác, liền thẳng tiến tới chỗ Đỗ Vân Tu đang đứng, mặt mày tuấn lãng, khóe môi mỉm cười, quơ quơ tiền lì xì trong tay.

"Này?" Đỗ Vân Tu nhẹ nhàng cười, "Lần đó tôi toàn thân đều bị giội cho, làm sao có thể không nhớ rõ?"

*********

Nhớ lại khi đó đang quay tập 2 của "G. I. B".

Đỗ Vân Tu bởi vì không hạ thủ được với Phó Tử Hãn, thân phận bị bại lộ, lại còn bị tổ chức nằm vùng vứt bỏ, toàn thân nhiều chỗ trúng đạn, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng. Chỗ duy nhất không có bị máu tươi vấy dính, chính là khóe miệng nhợt nhạt của hắn, tựa hồ sắp được giải thoát mà hơi mỉm cười...

Phó Tử Hãn rốt cục cứu được Đỗ Vân Tu.

Đỗ Vân Tu đã vì hết sức mà hấp hối, nhìn thấy ánh mắt Phó Tử Hãn, không rõ là vì nhớ lại quãng thời gian bọn họ cùng một chỗ, vì muốn trở thành bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất mà không ngừng rèn luyện, hoặc là vì sắp không phải đuổi cùng gϊếŧ tận Phó Tử Hãn nữa mà cảm thấy vui vẻ."Cậu cố gắng chịu đựng cho tôi! Cậu chịu đựng. cho tôi.. Không được chết, cậu không nghe thấy sao..." Phó Tử Hãn một bên giúp đỡ cứu hộ, một bên dùng thanh âm khàn khàn mà rống to, vừa chạy theo hướng phòng giải phẫu.

Trải qua sinh sinh tử tử như vậy, đến nam nhân cũng phải rơi lệ.

Một khắc này, nước mắt lại dâng tràn.

"Rõ ràng đã nói sẽ làm anh em cả đời! Cậu đáp ứng rồi, cậu đã đáp ứng rồi... Không được chết... Không cần chết!"

Cửa phòng phẫu thuật gắt gao đóng lại.

Cả người Phó Tử Hãn kiệt quệ, thanh âm khàn khàn, mang theo tiếng nức nở mơ hồ, lặng lẽ đứng đợi ở ngoài...

Bộ phim này tuy rằng thập phần thương cảm.

Nhưng trong thời gian quay phim, lại chẳng thấy đâu bầu không khí đau thương giống vậy. Toàn thân Đỗ Vân Tu bị giội cả một gáo "Máu", mùi vị không phải tốt lắm, sau đó còn bị đưa đến bệnh viện. Ngoài hắn ra thì nhân viên trong đoàn phim đều cố ý che mũi đứng dạt ra một bên.

Đỗ Vân Tu chỉ có thể bất đắc dĩ cười: "Tôi trúng đạn ... Lại bị bỏ rơi."

Bệnh viện chả khác nào bãi tha ma.

Mùi máu nồng đậm vờn quanh trong không khí, đều là những nơi dính dáng tới cái chết, theo như theo người xưa nói, chính là "Ảnh hưởng tới phúc khí của diễn viên."

Cho nên suốt thời gian quay phim, đạo diễn đều cấp cho mỗi diễn viên và nhân phim trong đoàn một bao lì xì màu đỏ, may mắn tràn đầy, đánh lui vận rủi! ( :v)

Lúc ấy Phó Tử Hãn đã đem phần tiền lì xì kia của mình đưa cho Đỗ Vân Tu .

Đỗ Vân Tu có chút kinh ngạc.

Phó Tử Hãn lại cười đến gợi cảm: "Tiểu trợ lý kia của cậu không phải mỗi ngày đều ôm cái thùng kia vì cậu mà cầu "Quyên tặng" hay sao? Rõ ràng tôi dùng tiền lì xì này nhanh chóng bao nuôi cậu mới tốt! Miễn cho những người khác lại nhắm tới..."

"Hả? Nuôi con nuôi?" Đỗ Vân Tu khi đó hơi nghi hoặc với phát âm của Phó Tử Hãn...

Mà hiện tại Phó Tử Hãn lại giơ cao tiền lì xì vừa rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Đỗ Vân Tu nhớ lại cuộc đối thoại khi đó của bọn họ, không khỏi nở nụ cười.

"Lần này không phải nuôi con nuôi, là bao nuôi."

"..."

"Tâm tình tựa hồ không tệ lắm?" Phong Cảnh bưng Champagne, khóe môi nâng lên sắp tạo thành một nụ cười hoàn chỉnh, tóc dài đông đủ eo, dáng người cao gầy.

"Cũng không tệ lắm." Đỗ Vân Tu chuyển hướng sang Phong Cảnh, cười tiếp đón.

Trong lòng Phó Tử Hãn hiện lên tia cảnh giác.

Có lẽ Đỗ Vân Tu cũng không có nhận ra nhưng Phó Tử Hãn vừa rồi thấy được động tác tưởng chừng theo bản năng của Đỗ Vân Tu, mơ hồ phát hiện, quan hệ giữa đối phương và Phong Cảnh có vẻ không hề đơn giản...

Đỗ Vân Tu cười chào, trái tim buông lỏng, loại hành động này chỉ đối với người mà mình thân thuộc.

Chứ không phải là thái độ đối đãi với cấp trên ESE.

"Tâm tình không tệ là tốt rồi. Như vậy, vì để cho cậu vui, nói cho cậu biết một tin tốt —— Đạo diễn người Pháp, Luc Rohmer đang đến Trung Quốc tìm diễn viên, chỉ định tên cậu để thử vai."

"Tôi?" Đỗ Vân Tu kinh ngạc nói. Đó là một đạo diễn trong Hollywood, có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu, là một đạo diễn người Pháp vô cùng nổi tiếng!

"Trừ phi còn có nghệ sĩ thứ hai tên là Vân Tu." Đôi mắt hẹp dài của Phong Cảnh cong lên, gợi lên khóe môi, "Đoán thử là ai tiến cử cậu xem?"

"Anh?"

"Bản thân tôi cũng hi vọng như vậy. Bất quá tôi với cậu không có quen biết ông ta. Là Lâm huyên. Lâm mỹ nhân."

*******************