Chương 18

Nháy mắt hai chiếc xe hơi tông vào nhau, Đỗ Vân Tu chỉ cảm thấy tầm mắt một mảnh trắng xóa.

Bên tai là âm thanh phanh lại bén nhọn cùng tiếng thét chói tai của Liễu Nghệ, va chạm thật lớn, hắn theo bản năng dùng thân thể che trước mặt Liễu Nghệ...

"Đỗ Phi, cậu biết không, đối với phụ nữ thì khuôn mặt chính là thứ quý giá nhất."

Nhớ lại khi đó Lâm Huyên trong lúc vui đùa có nói qua, dưới bầu trời đêm đầy sao, điềm tĩnh cười.

Khi đó bản thân đang đi phía trước, không khỏi một chút, quay đầu, đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Huyên.

"Chẳng lẽ...Tôi khó coi lắm sao?"

Lâm Huyên có điểm thẹn thùng mà cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, giống như thiên nga vô cùng tuyệt đẹp.

"Đẹp."

...

Đây là thời điểm gì đây?

Vì cái gì hắn lại đột nhiên nhớ tới điều này...

Phiên giang đảo hải (Dời sông lấp biển).

Hắn cảm thấy đau đến chết đi sống lại. Làm sao lại đau. Thân thể giống như không phải là của mình, khó chịu gay gắt.

Nhưng sâu trong đáy lòng dâng lên một cỗ bi thương nồng đậm...

Đỗ Vân Tu hiểu rõ loại cảm tình này không phải xuất phát từ hắn. Tựa hồ là của một người khác truyền cho hắn. Chính là loại bi thương đau đớn, quả thực dường như sắp đem hắn xé nát, đau đớn lan tràn khắp tứ chi bách hài.

Ánh mắt người kia ôn nhu như vậy.

Ôn nhu đến mức khiến người khác như muốn rơi lệ...

Nhưng mà, người kia không phải hắn.

Vô luận hắn như thế nào tới gần chạm vào y, như thế nào càng bước lại gần hơn con người tao nhã này, kia tuy rằng rất giống nhưng cũng không phải hắn.

Hắn là không thể lộ ra ngoài bộ dạng sinh tử thế này được.

Chỉ là kết quả ngoài ý muốn. Mà hắn, cùng y...

Hắn đứng ở bên vách núi, mặc cho tuyệt vọng cắn nuốt.

Cho dù người kia nhẹ nhàng chìa tay ra, đối với hắn nói câu nào, hắn cũng nhất quyết không bước tiếp nữa...

Hắc ám.

Một mảnh hắc ám vô biên vô hạn*. Cắn nuốt hết thảy ánh sáng.

(*Không giới hạn, hiểu nôm na là vô tận ấy.)

Đỗ Vân Tu như là trải qua một giấc mộng dài mà tỉnh lại.

Đó nguyên lai là một phần trí nhớ cất giấu sâu trong lòng của vị chủ nhân thân thể này...

Một giấc mơ thật sâu, giống như mảnh bi thương tuyệt vọng kia mạnh mẽ như thủy triều từng đợt kéo tới ép hắn đến hết hơi, chính là hút một ngụm khí nhỏ, đồi ngực liền đau đớn không thôi."Xương sườn của cậu bị nứt." Amanda đem đóa hoa bách hợp một màu thuần khiết cắm trong bình thạch anh trong phòng, rồi cô đặt đống thuốc bổ vừa mới mua bên cạnh, "May mắn không có trở ngại, mới vừa nhận được tin tức cậu bị thương, tim tôi đều đình chỉ, quả thực cậu khiến tôi lo lắng không thôi."

Sau khi nhấc điện thoại nhận được tin tức kia, Amanda liền tức tốc chạy đến bệnh viện.

Đỗ Vân Tu là nghệ sĩ do cô quản lí —— cũng là một trong các thành viên chủ chốt của Legacy.

Trước đó còn có mấy kế hoạch quay quảng cáo, rồi cả mấy bộ phim được mời đóng, vạn nhất lần này... Mấy hợp đồng này làm sao bây giờ?

Cô gấp đến độ đầu óc hoang mang rối loạn.

Trong đầu không ngừng lo lắng, nếu quả thật xảy ra chuyện này, thì phải ứng đối như thế nào với loại tình huống này.

Tuy rằng Legacy hiện tại không thể so với Tạ Di, nhưng lại là một trong những cây hái ra tiền của ESE. Cả Châu Á hầu như đều không có nhóm thần tượng nào nổi tiếng đến như vậy, không có một nhóm nào có thể so với khả năng thu hút lượng fan, tung hoành trong giới giải trí như bọn họ.

Cô làm việc ở ESE lâu như vậy.

Việc nghệ sĩ nhanh chóng nổi tiếng đã gặp qua nhiều lần, nhưng nhóm thần tượng có thể nổi lên nhanh như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khoảng thời gian lần đầu tuyên truyền ở Đông Nam Á, các fan của Legacy đều nhiệt tình đến mức như muốn sắp đem cô đè bẹp dưới chân...

Amanda cũng là lần đầu cảm giác được, cô có thể làm được mọi việc tốt hơn trước kia nhiều, đủ khả năng leo lên vị trí cao hơn.

Mục Triết Bạch có Tạ Di.

Mà trên tay cô lại có Legacy.

Khi nào thì cô mới có thể vượt qua Mục Triết Bạch, đến lúc nào thì cô có thể giống như Phong Cảnh, có được cổ phần công ty ESE?

Phong Cảnh.

Amanda đối với hai chữ này vừa yêu lại vừa hận.

Ở Phong Cảnh vẫn tồn tại một loại khí chất chỉ có ở thần tượng, mà độ nổi tiếng của hắn cũng chưa bao giờ giảm, vẫn là như mặt trời ban trưa, không khác mấy với khoảng thời gian hắn còn làm thần tượng, cô không phải là chưa từng mê luyến hắn như bao thiếu nữ khác.

Đó quả thực là khoảng thời gian cô ngu ngốc lao đầu vào thứ biết rõ bản thân sẽ không với tới.

Kết quả lựa chọn bước trên con đường này, bước vào ESE, tiếp cận thần tượng của mình, mới phát hiện đối phương hoàn toàn, từ đầu, luôn đối với nữ không cảm thấy hứng thú. (Thốn TT__TT, thương chế)

Đây là giới giải trí chết tiệt gì thế.

Đem hết thảy những mặt xấu, những bí mật không thể nói ra, toàn bộ gói lại, bao ngoài đó chính là những gì tốt đẹp nhất, đến khi thật sự cảm thấy hoàn hảo rồi, liền bày ra cho các cô xem những mặt đẹp đẽ đó.

Rõ ràng chính là quả táo rớt đến nát vụn.

"Khiến cô lo lắng rồi." Đỗ Vân Tu cậy mạnh lộ ra nụ cười tươi rói, sắc mặt trắng bệch, "Liễu Nghệ cùng tài xế không có sao chứ.""Chân trái tài xế gãy xương. Liễu Nghệ hoàn hảo không bị vết thương nghiêm trọng gì, chỉ là có chút trầy xước... Nghe cô ấy kể, lúc xảy ra tai nạn giao thông, chính là cậu đem cô ấy đặt ở dưới thân mà bảo hộ." Amanda cười đến khóe mắt cong tít lại.

"... Cô ấy là phụ nữ mà."

"Tổ phim bên kia làm sao bây giờ? Tôi bị thương có thể hay không ảnh hưởng đến tiến độ của bọn họ?" Nghe được người trên xe không bị thương nghiêm trọng gì, Đỗ Vân Tu lúc này mới thoáng yên lòng, đảo mắt liền lo lắng đến tiến độ quay phim.

Nhất định sẽ có chút ảnh hưởng.

Amanda đang chuẩn bị nói ra, nhưng bất giác những lời này liền mắc giữa cuống họng.

"Cái giải thưởng người mới kia chỉ có một, cũng chỉ có một lần. Bỏ lỡ lần này nhất định sẽ không có cơ hội lần sau."

"Amanda, em là bạn gái tôi. Nếu như ngay cả tình nhân cũng không thể đứng bên giúp đỡ tôi, vậy tôi còn động lực gì để tiếp tục đi tiếp đây?..."

Ánh mắt Amanda lóe lên, sau đó mỉm cười nói: "Cậu không cần lo lắng. Tổ phim bên kia tôi đã nói chuyện qua, mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, trước tiên đem vết thương dưỡng cho thật tốt."

"Cảm ơn cô." Đỗ Vân Tu lộ ra nụ cười yếu ớt.

Thương thế của hắn ở ngay chỗ hiểm, cũng may không đến mức quá nghiêm trọng.

Vô luận là thở, vẫn là phải nhẹ nhàng nâng cánh tay lên một chút, nếu không sẽ liên lụy đến vết nứt kia ngay xương sườn.

"Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa."

Tầm mắt Amanda ở dừng ở đống băng gạc trước ngực Đỗ Vân Tu, sau đó một hồi mới nâng khóe miệng nở hoàn mỹ vô khuyết rời đi.

Cô dù sao cũng là phụ nữ.

Coi như thân là người đại diện, cũng sẽ có chút tư tâm.

Cô hiện tại đã gần ba mươi.

Trước kia quá mê luyến Phong Cảnh, một lòng vì hắn mà quyết định chọn con đường sự nghiệp này, rốt cục chờ đến khi từng bước tiến gần rồi, kết quả một lòng ái mộ giống dưới ánh mặt trời vỡ vụn, e rằng chẳng thể tìm lại được những tình cảm trong sáng ấy ngày xưa nữa.

Hiện giờ trở thành "Gái ế".

Cô cũng có một người xuất hiện, có thể sưởi ấm chính mình, lại có thể về sau cùng cô sống cuộc sống hạnh phúc lứa đôi. Một người luôn bên cạnh, khiến mình chẳng còn cảm giác tịch mịch khi đêm xuống nữa.

Hiện tại, người kia tuổi trẻ, tuấn mỹ, khiến cô vừa vui mừng lại thỏa mãn.

Đương nhiên, nếu như có thể thì càng thành công một chút càng tốt, nếu như có thể tỏa sáng giống như Tạ Di...

*********

Một ba vị bình, một ba lại khởi*.

(*giống như Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới, ở đây là nói điềm lành này chưa lâu thì điềm xấu đã tới.)Suốt khoảng thời gian Đỗ Vân Tu dưỡng thương tại bệnh viện, liên tiếp vài ngày, toàn bộ trang đầu đề báo chí cùng tạp chí giải trí rồi in rõ mấy chữ to:

"Vân Tu say rượu lái xe, Liễu Nghệ trọng thương, đâm chết tài xế xe đối phương!!"

Toàn bộ truyền thông lại ồn ào huyên náo một trận.

Đem đủ loại tin tức dưới ngòi bút thêm bớt đủ chuyện, tỷ như Đỗ Vân Tu ở studio đùa giỡn diễn viên khác, rồi gì mà cùng đạo diễn phát sinh xung đột, những "Sự tình" được viết có bao nhiêu hùng hồn, dùng từ ngữ có bao nhiêu đè nghiến, chỉ trích, giống như chính mắt bản thân đã chứng kiến qua. (Mấy cái người này >...