Đừng nói một trăm ngàn, chính là một nghìn bạn học Loan Đậu Đậu cũng không nhất thiết phải có. Đưa cà phê, in tài liệu, gọi điện thông báo cho tất cả cá quản lý đi họp. Vội vàng như con quay, còn chưa lấy lại hơi, tổng giám đốc lại ra lệnh: đưa quần áo đi giặt, tính vào khoản mua ngoài.
Chẳng biết hắn thay bộ đồ tây màu xám lúc nào, so với buổi trưa đẹp trai hơn. Loan Đậu Đậu không khỏi chép miệng. Thật là người có tiền, chưa hết một ngày đã thay một bộ quần áo, đi họp thì mặc cho ai nhìn?
Loan Đậu Đậu sờ sờ túi trống rỗng, bữa trưa đắt tiền ăn không nổi. Chỉ là.......KFC ở ngay trước mặt! Cô mua một túi để trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Loan Đậu Đậu rốt cuộc có thể núp dưới bàn công tác gọi điện thoại......
“Đồng Thoại, mình muốn gϊếŧ bạn một trăm lần! Sao bạn lại gửi thông tin tuyển dụng của công ty U;I cho mình? Làm hại mình như sống trong nước sôi lửa bỏng!”
“Mẹ nó, sao công ty U;I chọn người như vậy, sao lại chọn người không thông minh như bạn, làm sao bạn có thể vào được vậy?”
Loan Đậu Đậu đáng thương đưa điện thoại để ra xa, để tránh lỗ tai bị chấn động. “Mình làm gì có ai để dựa! Bạn không biết tổng giám đốc ở đây biếи ŧɦái thế nào? Vặn vẹo lung tung, quả thật giống như người trong transformers.......”
Bên kia Đồng Thoại còn chưa mở miệng, Loan Đậu Đậu nhạy cảm thấy khí thế cường đại phía sau, quay cổ sang thấy gương mặt tuấn tú của tổng giám đốc đang nhìn mình!
“Tổng.......tổng giám đốc.......” Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt bò từ gầm bàn ra ngoài, ngồi chồm hổm trên mặt đất, chân mềm nhũn đứng không nổi.
Đôi tay tồng giám đốc đút trong túi, sắc mặt lạnh lùng xác thực méo mó. Ngồi ở trên ghế, tay dựa vào mặt bàn, để tránh kích động làm việc gì sai.
“Anh vào đây lúc nào? Nghe được những gì?” Loan Đậu Đậu đè trái tim nhảy loạn nhịp của mình, có một loại dự cảm đại họa sắp tới.
“Toàn bộ.” Hai chữ đơn giản đánh Loan Đậu Đậu rơi vào địa ngục. Hắn tiếp tục nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Cuộc sống của cô như trong nước sôi lửa bỏng?”
“Ha ha.......Ý của tôi là sự nhiệt tình của đồng nghiệp, vừa giống như nước lại vừa dịu dàng.”
“Tôi rất biếи ŧɦái? Vặn vẹo lung tung? Quả thật giống người trong Transformers?” Từng từng chữ được nói ra lại càng thêm lạnh lùng.
.......Loan Đậu Đậu ngây người thốt không nên lời, gãi gãi đầu.
Ánh mắt tổng giám đốc quét qua cái túi trước bàn làm việc, gân xanh trên trán nổi lên “Loan Đậu Đậu, cô cho rằng tôi là một đứa trẻ sao?”
Loan Đậu Đậu vô tội nắm vạt áo: “Trên người tôi không có tiền anh cũng không cấp tiền cho tôi. Huống chi.......KFC rất được hoan nghênh. Tổng giám đốc anh có thích không?”
Hắn hoài nghi mình có bị rút gân không, lại đưa người phụ nữ ngu ngốc này vào công ty. Đơn giản là khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp danh thϊếp nhét vào tay Loan Đậu Đậu: “Một ngày đổi một cửa hàng, không cho phép lặp lại. Lấy hóa về thanh toán, không cho phép lấy tiền hoa hồng.”
Loan Đậu Đậu rầm rầm rì rì cất danh thϊếp, nhìn KFC, miệng chảy nước miếng. Từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bụng đã sớm kêu. Còn chưa mở miệng đã bị tổng giám đốc đuổi ra khỏi phòng làm việc, qua kính thủy tinh thấy hắn vứt KFC vào thùng rác.
Mao Trạch Đông nói rồi, lãng phí chính là tội phạm! Loan Đậu Đậu đứng ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, suy tính làm sao lấy lại KFC từ trong phòng tổng giám đốc.