Thạch Thương Ly mở mắt thấy hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, đầu hơi đau, tay giơ lên xoa xao trán lúc này mới phát hiện tay cắm ống tiêm, nhất thời sắc mặt tối sầm, một giây tiếp theo không chút do dự tháo hết tất cả ống tiêm. Máu chảy ra ngoài, da thịt trắng noãn dính đầy máu. Vết thương trên vai phải như muốn nứt ra.
Lúc hai chân nhúc nhích phát hiện hình như có vật gì đó, mềm mại, không khí lạnh lẽo dường như thoảng mùi thơm nhàn nhạt, rèm cửa sổ được nâng lên, bên ngoài là đêm khuya.
Loan Đậu Đậu cảm giác có người đá mông mình, gãi gãi cặp chân kia, sau đó di chuyển cơ thể, đầu từ trong chăn lộ ra đôi mắt phượng của thấy Thạch Thương Ly đang nhìn chằm chằm mình. Móng vuốt không tự nhiên buông chân hắn ra, cười hì hì: “Tổng giám đốc anh tỉnh rồi à!”
Thạch Thương Ly không lên tiếng, chỉ nghe ba chữ “tổng giám đốc” thì chân mày nhíu lại.
Cô từ trên giường leo xuống, chân không đi trên sàn nhà lạnh lẽo chạy đến trước mặt hắn sờ trán hắn, khóe miệng khẽ cười: “May quá, không còn nóng sốt nữa.......A.......Sao anh lại rút hết ống truyền ra rồi? Máu chảy ra ngoài......” Đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm, giống như hoảng sợ!
“Câm miệng, nói nhảm vừa thôi.......!” Thạch Thương Ly lạnh lùng mở miệng, vốn dĩ đầu rất đau, nghe ba chữ cô ây gọi tâm tình đã không tốt lại nghe cô ríu rít, tâm tình càng bi đát hơn.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, cắn môi, đôi mắt do dự, lo lắng rồi lại không dám nói lời nào. Chỉ yên lặng xoay người mở ngăn tủ lấy khăn muốn lau sạch máu trên tay hắn nhưng sắc mặt hắn khó chịu làm cho cô không dám động. Đứng ở bên giường đáng thương nhìn hắn.
Trong lòng không ngừng an ủi mình: “Loan Đậu Đậu mày không thể tức giận với hắn! Hắn là người bị thương, vì cứu mày mà bị thương, hắn còn sốt cao, tâm tình không tốt là bình thường! Mày ngàn vạn lần không được tức giận, như vậy mày rất hẹp hòi!”
Thạch Thương Ly nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đôi mắt khẽ mở ra, sắc bén nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Còn đau không?”
“Hả?” Loan Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì đau hay không?”
Thạch Thương Ly ngồi thẳng dậy, đưa ngón tay vén tóc mái che kín vết thương, mùi thuốc thoáng qua. Hắn khẽ cười, giọng quan tâm hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt cô, rõ ràng lạnh lẽo lại làm cho gương mặt cô nóng như lửa đốt. Cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không đau, không đau nữa.”
Trái tim cô nhảy thật nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt ngày càng nóng, ngay cả mắt hắn cũng không dám nhìn!
Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm móng chân mình: “Sao tim của mình lại đập nhanh như vậy? Không phải bệnh tim chứ?”
Thạch Thương Ly không nói nhiều, cầm khăn trong tay cô lau sạch vết máu. May là lỗ kim nhỏ, máu tự động đông lại không chảy nữa, chỉ lưu lại một điểm đỏ chung quanh. Vén chăn lên muốn xuống giường, Loan Đậu Đậu hoảng sợ cầm tay hắn kêu lên: “Anh không thể xuống giường, bác sĩ nói anh phải nằm viện theo dõi một tuần lễ!”
“Một tuần lễ?” Thạch Thương Ly nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Không cần.”
“Nhưng.........”
“Không nhưng nhị gì hết!” Thạch Thương Ly ngắt lời cô, tay trái đẩy tay phải của cô đẩy cô té trên giường, hắn bước xuống giường.
“Này!”
Loan Đậu Đậu còn muốn nói gì đó, đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn cô, cô chép miệng, không dám nói gì. Thạch Thương Ly ngồi xổm xuống móc đôi giày bị cô đá xuống gầm giường, đặt chỉnh tề bên giường, giọng trầm thấp nói: “Tay phải của anh không làm gì được, em tự mình đeo giày đi.”
“A!” Loan Đậu Đậu gật đầu sau đó đeo giày, giọng nói của hắn vẫn vang bên tai, ý của hắn là nếu tay hắn không đau hắn sẽ đeo giày cho cô sao? Sắc mặt không khỏi đỏ lên, không nhịn được nhéo miệng mình, lẩm bẩm: “Loan Đậu Đậu đừng suy nghĩ lung tung nữa. Người ta có bạn gái rồi hơn nữa mọi thứ đều hơn mày! Mày tắm rồi ngủ đi, đừng nằm mơ nữa.”
Hình như Thạch Thương Ly mới gọi điện thoại cho ai đó, quay đầu lại thấy cô đã đeo giày xong đứng trước mặt mình, khóe miệng khẽ cười nhạt. Chủ động cầm tay cô, ánh mắt cũng không nhìn cô, thoải mái mở miệng: “Chúng ta về nhà!”
Không phải chúng ta về nhà đi cũng không phải chúng ta về. Mà chắc chắn “Chúng ta về nhà!”
Giống như hai người bọn họ là người một nhà!
Nhà!
Loan Đậu Đậu bước thật chậm, ánh mắt nhìn hắn dắt tay cô, rõ ràng có thể thấy mạch máu qua làn da trắng muốt trên bàn tay gầy, móng tay cắt gọn gàng, thậm chí không có một chút bẩn nào.
Trái tim từ trước đến giờ lạnh giá lại bắt đầu nhảy dựng lên giống như có người đang đánh trống trong lòng, loại cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, bàn tay bị hắn nắm cũng cảm thấy nóng bỏng giống như nhiệt độ của hắn xuyên qua da thịt truyền vào cơ thể cô hòa cùng máu chạy toàn cơ thể cô, cứ như sông chảy về biển cuối cùng chảy vào lòng cô!
Thạch Thương Ly.......
Lần đầu tiên trong lòng hắn lẩm nhẩm cái tên này giống như ma lực hấp dẫn nhịp tim của hắn càng lúc càng nhanh, nhanh đến không cách nào khống chế. Mặt như lửa đốt nóng bỏng, tâm hoảng ý loạn.......
Tài xế đưa bọn họ về nhà, Thạch Lãng vẫn ở công ty, trong nhà đã được người làm quét dọn sạch sẽ nhưng lại trống rỗng không có chút sức sống. Tay trái Thạch Thương Ly kéo cà vạt, đi về phía phòng ngủ.......
Loan Đậu Đậu đứng bê ghế so pha nhìn bóng lưng hắn, chần chừ một chút, trong lúc hắn vào phòng mở miệng hỏi: "Anh đói chưa? Tôi làm chút gì cho anh ăn nhé?”
Thạch Thương Ly quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của cô, chỉ sợ hắn từ chối. Hai giây sau hắn gật đầu: “Ừ.”
Lúc này Loan Đậu Đậu mới thở phào nhẹ nhõm lộ ra nụ cười sáng lạn: “Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ làm nhanh thôi.”
Thạch Thương Ly không nói gì thêm nữa, xoay người đi về phòng.
Loan Đậu Đậu nói nhanh là nhanh, bởi vì vết thương của hắn, tất cả thức ăn không thêm ớt, chỉ là rau dưa cùng cơm trắng còn có canh cô nấu để trong tủ lạnh chưa kịp ăn.
Lúc Thạch Thương Ly từ trong phòng ngủ đi ra chỉ cởϊ áσ khoác, áo sơ mi chưa thay.Mái tóc hơi xốc xếch che ở hai mắt nhưng không che được sự sắc bén của đôi mắt, ngồi bên cạnh bàn dùng tay trái không tiện lắm, Loan Đậu Đậu cố ý gắp thức ăn cho hắn, đưa cho hắn cái muỗng.
Hắn ăn cơm luôn luôn ưu nhã.
Loan Đậu Đậu cũng không có khẩu vị, ăn qua loa vài miếng cơm, len lén liếc hắn, nếu ánh mắt hắn quét qua món ăn kia, một giây tiếp theo nhất định sẽ xuất hiện trong chén hắn.
Thạch Thương Ly nhíu chân mày, lướt ánh mắt nhìn cô nói: “Em ăn của em đi, không cần để ý đến anh!”
“Hì hì.......” Miệng khẽ nở nụ cười cứng ngắc, lắc đầu: “Tôi không đói bụng......Tôi ăn ở bệnh viện rồi! Anh chưa ăn gì mau ăn nhiều một chút!”
Biết rõ cô đang nói dối nhưng Thạch Thương Ly cũng không lật tẩy cô, trong lòng suy nghĩ cô đã biết chuyện gì. Hành động này là biểu hiện của chuộc lỗi, nhất là trong ánh mắt cô đều là áy náy!
Ăn không bao lâu thì Thạch Thương Ly cầm thìa muống ăn canh, Loan Đậu Đậu lập tức đoạt lấy cái thìa trong tay hắn, ánh mắt cũng không dám nhìn hắn, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi giúp anh! Cái này quá dầu mở, anh không thể uống...uố.....ng!”
Loan Đậu Đậu cẩn thận vớt váng dầu trên chén canh ra, một lần lại một lần vớt váng dầu ra......Khuôn mặt nghiêm túc mà chăm chú, cẩn thận như vậy, rất thận trọng.......
Một dòng nước ấm yên lặng chạy qua, tất cả mọi người đều cho rằng Loan Đậu Đậu ngực lớn không có đầu óc nhưng trên phương diện chăm sóc người khác không ai tỉ mỉ giống cô, giống như giờ phút này điều nhỏ nhặt như vậy cô cũng quan tâm. Căn bản nhìn bề ngoài cô không cẩu thả.
“Được rồi, tổng giám đốc anh uống đi! Nếu không sẽ lạnh mất.” Loan Đậu Đậu đặt cái chén trước mặt hắn, vẫn cúi đầu như cũ không dám nhìn hắn!
Thạch Thương Ly không nói gì chỉ ăn canh. Lúc ăn cơm hắn luôn luôn có thói quen ăn không nói. Chỉ là hôm nay lần thứ hai nghe ba chữ “tổng giám dốc” thì chân mày nhíu lại, sắc mặt không vui.
Loan Đậu Đậu cúi đầu, ngón tay để trên đầu gối, trong lòng không ngừng an ủi mình: “Đậu Đậu mày phải có lòng tin với bản thân! Làm việc gì sài thì phải nhận lỗi, nói xin lỗi với người ta, dù sao người ta cũng cứu mày.......Mặc kệ nguyên nhân là gì, đây là sự thật! Không thể để cho người ta cho rằng mày không có tính người luôn tùy hứng!”
Hít sâu một hơi, cô ngẩng lên, mắt đầy nước nhìn hắn, nháy hai cái, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh. Không phải anh thấy chết không cứu, anh còn vì tôi mà bị thương, tôi chẳng những không cảm kích mà còn mắng anh, là lỗi của tôi! Thật xin lỗi, anh muốn đánh hay mắng tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng, càng sẽ không mắng cả nhà anh trong lòng! Nếu như vậy anh còn chưa hết giận, anh chém tôi một nhát cũng được.......”
Đưa tay rút con dao giấu dưới mông để lên bàn, con dao sắc bóng chiếu ánh sáng!
Thạch Thương Ly khẽ nhếch miệng, ánh mắt dò xét trên người Loan Đậu Đậu nhìn lên nhìn xuống ba lần, có lúc thật sự muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa những gì!
Đậu Đậu thấy hắn không nói gì, trong lòng bắt đầu lo lắng, Lạnh sống lưng, xong rồi, nhìn dáng dấp hắn không có ý định tha lỗi cho cô! Hắn sẽ đuổi cô ra ngoài sao? Hay là........
“Vật nhỏ.......” Hắn đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng từ từ trở nên mềm mại.
“Ah.......” Nháy mắt sống lưng Loan Đậu Đậu toàn là mồ hôi, không phải hắn muốn chém cô một nhát chứ? Nếu sớm biết như vậy cô sẽ không chuẩn bị dao!!
Thạch Thương Ly dừng lại, giọng nói đê mê rồi lại dễ nghe vang lên bên tai cô: “Giúp anh thay quần áo.”
“Hả?” Loan Đậu Đậu há hốc miệng, đầu lưỡi thắt lại: “Giúp anh thay thay thay quần áo?” Không phải bộ dáng hắn thế này còn muốn “này nọ í é í é” “này nọ í é í é” với cô chứ?
Hằn dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt khẽ hiện nụ cười nhạt, nhếch môi nói: “Tay phải của anh không cử động được, không cách nào cởϊ qυầи áo.”
“A, hóa ra là vậy!” Lúc này Loan Đậu Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, hít thở thật sâu! Cũng may là mình suy nghĩ quá nhiều!
“Nếu không thì em nghĩ thế nào?” Hắn hếch chân mày, khóe miệng khẽ nở nụ cười, giống như toàn bộ tâm tư của cô đều bị hắn nhìn xuyên thấu, không cách nào che giấu.
“Không có không có không có gì! Anh đi trước đi, tôi dọn dẹp xong sẽ vào.” Loan Đậu Đậu cúi đầu, không khỏi tự mắng bản thân mình: “Loan Đậu Đậu, tư tưởng của mày thật xấu, xin thuần khiết, xin hãy thuần khiết một chút! Quá mất mặt rồi!"
Cuộc sống bình thường của hắn do Loan Đậu Đậu chăm sóc đã thành thói quen cho nên quần áo của Thạch Thương Ly để ở đâu cô đều biết. Tâm tình của hắn tốt thường thích mặc quần áo màu sáng, tâm tình không tốt là màu đen, tâm tình bình thường là màu xám tro, quần áo của hắn phải xếp theo thứ tự từ phải sang trái. Hôm nay tâm tình của hắn chắc là bình thường.......Từ trong quần áo lấy ra một bộ màu xám tro, chỉ sờ quần áo cũng biết là rất đắt.
Thạch Thương Ly ngồi bên giường đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân của cô, buông cuốn sách trong tay xuống, ngước mắt thấy cô đi về phía mình. Trong tay cầm qυầи ɭóŧ của hắn, sắc mặt thay đổi, ánh mắt lấp la lấp lánh.......
Loan Đậu Đậu cầm quần áo để trên giường, quay đầu nhìn hắn hỏi: “Bây giờ thay quần áo được chứ.”
Thạch Thương Ly đáp một tiếng, để sách xuống không đứng lên, ngôi yên bất động giống như tượng phật. Dinh Dật cũng không cảm thấy hình như có gì đó không đúng, trực tiếp đưa tay cởi cà vạt của hắn để sang một bân, đầu ngón tay từ từ cởi từng nút áo sơ mi, l*иg ngực rộng lớn từng chút từng chút lộ ra.
Đậu Đậu không nhịn được nuốt nước miếng, mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy bắp thịt của hắn nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, khi đầu ngón tay chạm vào l*иg ngực hắn thì nhịp tim không tự chủ được đập liên hồi. Hắn chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô nên hơi ngứa, giống như trêu trọc chô.
Ngón tay cô từ từ run rẩy, không có cách nào không để ý tới hơi thở của hắn bên tai, gấp gáp muốn tháo nút áo cuối cùng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Trong đầu không giải thích được tại sao lại hiện lên hình ảnh mập mờ đó, loáng thoáng một chút, bàn tay to của hắn còn có đôi môi nóng bỏng, còn có hắn.......
Dừng lại! Dừng lại! Loan Đậu Đậu! Rốt cuộc mày đang nghĩ gì? Chẳng qua đó chỉ là tình một đêm bình thường! Sao mày lại nghĩ đến nó? Không thấy xấu hổ à? Cũng chỉ là nhìn l*иg ngực của hắn thôi không phải chưa từng nhìn thấy!
“Em, chảy máu mũi.” Trong không khí chợt vang lên giọng nói mập mờ, đôi mắt sáng cùng nụ cười mờ ám.
“Hả?” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, môi vừa lúc đυ.ng vào môi hắn, mềm mại, hơi nhàn nhạt mùi thuốc lá, thời gian cực ngắn, một dòng điện từ chân truyền đến trong lòng, tim như muốn ngừng lại.
Cả người bất động.......
Vài giây sau, Loan Đậu Đậu lui về sau, tay sở sờ mũi mình, không có gì cả. Cô bị hắn lừa.......
Khóe miệng Thạch Thương Ly khẽ cười, ánh mắt sâu xa nhìn cô, giọng nói từ trong cổ bật ra: “Vật nhỏ, em vừa hôn anh.”
Đậu Đậu lại lần nữa đỏ mặt, kéo kéo môi: “Rõ ràng anh gạt tôi, tôi không chảy máu mũi. Chẳng qua là không cẩn thận, không phải tôi cố ý!”
“Em dám phủ nhận vừa rồi em không nghĩ tới những hình ảnh không nên nghĩ?” Đôi môi hắn khẽ cười: “Nhưng tại sao tay của em lại run như vậy? Hả?”
“Tôi.......” Đậu Đậu đuối lý không nói được gì.
Ngón tay Thạch Thương Ly linh hoạt tháo nốt nút áo cuối cùng, khóe miệng kiều diễm. Ánh mắt mềm mại mà dung túng nhìn cô giống như đang cười nhạo cô.
“Bản thân có thể cởi sao còn gọi tôi làm gì?” Đậu Đậu không phục lẩm bẩm, đùa giỡn tôi rất vui sao?
“Em nghĩ một mình anh có thể cởi ra sao? Vậy em muốn vết thương của anh lại nứt ra sao?” Thạch Thương Ly giương cằm lên ý nói cô nhanh lên một chút.
Đậu Đậu chu môi nghe hắn nói cũng đúng, một tay có thể cởi ra nhưng nhất định sẽ đυ.ng đến vết thương, nếu như nứt ra nữa sẽ không tốt. Đi lên bắt đầu cởϊ áσ sơ mi, từ từ cởi khỏi người hắn, lúc đυ.ng vào vai hắn cực kỳ cẩn thận. Thật may là Thạch Thương Ly cũng không trêu cô nữa, cho nên rất thuận lợi. Mặc áo ngủ cho hắn xong, cài từng nút từng nút áo lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn có chút không hiểu.
“Được rồi, anh tự thay quần đi!”
Xoay người muốn đi Thạch Thương Ly bắt được cổ tay cô không buông ra. Cô quay đầu lại, ánh mắt kỳ quái, mấy giây sau chần chờ: “Anh, chẳng lẽ anh muốn tôi thay quần cho anh sao?”
“Em nói xem?” Hắn hỏi ngược lại.
“Không muốn!” Loan Đậu Đậu vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy cậu nhóc của hắn lập tức xù lông: “Nếu anh không có cách thay quần có thể chờ Bọ Hung về! Tôi không muốn!”
“Con trai giúp con trai thay quần rất kỳ quái, không muốn!” Thạch Thương Ly kiên quyết.
“Làm ơn! Con trai giúp con trai thay quần là bình thường! Kỳ quái chỗ nào? Tôi giúp anh thay quần mới gọi là kỳ quái! Chúng ta không có quan hệ.......A.......”
Hắn chợt dùng sức kéo cô vào trong ngực, không cho cô kịp phản ứng lập tức cúi đầu chộp lấy đôi môi đỏ thẫm của cô, không phải lướt qua liền dừng lại mà là hôn say đắm, chiếc lưỡi cường thế cạy hàm răng cô ra, xâm chiếm lãnh thổ của cô, thưởng thức hương vị tươi đẹp, ngon miệng mà ngọt ngào.
Rốt cuộc hắn có thể hôn đôi môi mà hắn cả đêm mơ tưởng! Mùi vị thật tốt, quả thật làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Muốn trực tiếp ăn cô!
Đậu Đậu sợ hết hồn, lúc mới vừa bắt đầu còn sống chết giãy giụa nhưng lại không dám quá mạnh bởi vì trên vai hắn còn có vết thương, một lúc sau, liền chìm đắm, nụ hôn của hắn thỉnh thoảng dịu dàng trôi lơ lửng, thỉnh thoảng như bão táp, hai loại xúc cảm biến hóa, từng chút từng chút thôn tính ý thức của cô, bất tri bất giác giao chủ quyền, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt chậm rãi nhắm lại, chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn của hắn, cánh mũi đều là hơi thở của hắn, mùi thuốc lạ, bá đạo, cường thế, mê người.......Nhịp tim cách lớp quần áo mỏng dường như muốn đem hai người dung hợp làm một.
Cái lưỡi không lưu loát đáp trả hắn, càng kí©h thí©ɧ hắn muốn giữ lấy, dùng sức mυ"ŧ giống như muốn đem lưỡi của cô nhổ tận gốc, ôm hôn kịch liệt.
Sau một lúc lâu hắn mới dừng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, đáy mắt thỏa mãn hài lòng, một cái tay ôm thân thể mềm mại của cô, bụng dưới phát hỏa càng ngày càng mạnh, hắn có thể khắc chế thật không dễ dàng!
Loan Đậu Đậu nuốt một ngụm nước bọt, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, thiếu chút nữa là ngộp thở. Gương mặt đỏ như đít khỉ, ánh mắt nháy nháy không biết xấu hổ. Móng vuốt níu lấy quần áo hắn, rầm rì: “Chúng ta như vậy không tốt.”
“Hả?” Thạch Thương Ly hơi hất mày, hai mắt mỉm cười, nghiêng đầu nghe đoạn sau của cô.
“Anh đã có chị Trầm, còn có Thẩm Nghịch, nam nữ đều có, lần sau nếu có cần, tôi có thể giúp anh gọi điện thoại thông báo cho bọn họ! Anh, đừng chơi tôi nữa!” Loan Đậu Đậu nhắm mắt, không dám nhìn ánh mắt hắn.
Phân Ruồi tôi chơi không dậy nổi, cũng không muốn chơi trò chơi nhàm chán như vậy với anh. Tôi muốn ứng phó với Bọ Hung còn phải giúp Thẩm Nghịch làm ầm lên chuyện Trầm Vũ......Tôi không biết rốt cuộc mình là gì!
Thạch Thương Ly nhíu mày, ánh mắt u tối nhìn cô, bàn tay đặt ở eo cô không khỏi chặt hơn, giọng nói trầm thấp: “Em nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh với bọn không có quan hệ gì!”
Không có gì?
Không có gì lại quan tâm Thẩm Nghịch như vậy? Không có gì mà sinh nhật lại đi đến khách sạn với chị Trầm? Anh lừa trẻ con sao!
“Thẩm Nghịch là anh em của anh, Trầm Vũ.......là bạn gái cũ của anh!” Giọng nói trầm thấp của Thạch Thương Ly vang lên, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp, không muốn nói những chuyện này.
Ánh mắt Đậu Đậu nhìn hắn: “Hai người suýt kết hôn! Xem như là vị hôn thê hôn phu đi!”
“Có thể thấy Thạch Lãng nói với em không ít, cậu ta thật tích cực!” Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cô giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Chẳng lẽ anh ta nói không đúng sao? Nói thật, có phải anh ở cùng với Thẩm Nghịch nên bị mọi người phản đối không, sau đó lại quyết định cùng Trầm Vũ kết hôn sống cuộc sống bình thường, kết quả Thẩm Nghịch biết nên không cho anh kết hôn, sau đó hôn sự của hai người bị hủy.......” Loan Đậu Đậu thao thao bất tuyệt, thật ra chuyện này rất hay gặp! Không kỳ quái, không kỳ quái!
Trong nháy mắt sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm.......