Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 36: Cây kẹo này không ngọt

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hu hu.......” Mắt Loan Đậu Đậu ngâp nước, mặt như đưa đám: “Tôi không có tiền! Bây giờ thiếu.......Cùng lắm thì sau này tôi trả tiền lãi cho anh........”

Thạch Thương Ly đứng dậy, ánh mắt từ trước đến giờ lạnh lùng bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm thấp: “Còn một cách khác.”

Mắt Loan Đậu Đậu chợt sáng lên: “Cách gì?”

“Dùng người trả tiền.”

Một giây tiếp theo, mắt Loan Đậu Đậu mở to phóng ra N lần, có gì đó mềm mại bao trùm lên môi cô. Một lần lại một lần thăm dò đôi môi nhỏ của cô, giữa hai môi còn tràn ngập mùi rượu. Chiếc lưỡi vô cùng thuần thục cạy hai hàm răng cô, ôm cô, răng môi giao tiếp, lửa nóng triền miên, thật ngọt ngào.

Đầu óc choáng váng, gương mặt phía trước rất mơ hồ, vóc dáng không tồi, nhất là miệng của hắn thật ngon, giống như kẹo, vừa mềm vừa dai!

Ôm Đậu Đậu đi thẳng về phía phòng ngủ, trong phòng tối om không bật đèn, hai bóng đen ngã trên mặt giường, dâu dưa không ngừng.

Đậu Đậu: “Sao lại cởϊ qυầи áo của tôi?”

Đàn ông khốn nạn: “Không cởi làm sao ăn kẹo?”

Đậu Đậu do dự mấy giây, lẩm bẩm: “Tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

Đàn ông khốn nạn dùng hành động chứng minh cây kẹo của hắn tuyệt đối sẽ rất ngọt!

Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt cọ da thịt, ngọn lửa từ từ thiêu cháy, Loan Đậu Đậu miệng đắng lưỡi khô ôm cổ hắn không ngừng cắn môi hắn, bàn tay nóng bỏng cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết, di chuyển dọc theo cơ thể cô từ vòng eo đi xuống.......

Đậu Đậu u oán: "Đường này không ngọt!"

Đàn ông khốn nạn bất đắc dĩ khẽ chạm môi cô: "Ngoan, từ từ ăn, một chút nữa sẽ ngọt!"

Đôi tay dịu dàng chạy khắp cơ thể, đầu ngón tay như có điện, trong nháy mắt đốt thành một ngọn lửa.

Đôi môi bị cắn sưng đỏ rì rầm, mắt khẽ mở, lẩm bẩm: "Đường......."

“Ngoan, một chút nữa sẽ có!” Thạch Thương Ly cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ cô, kiềm chế sự khó chịu của bản thân. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.

Đậu Đậu mơ mơ màng màng, hoàn toàn không rõ cảnh tượng trước mặt, cô ôm hắn như gấu ôm cây, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống nước. Cắn vài cái phát hiện không thích, giọng khàn nàn nói: “Nước này không ngon, tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

Thạch Thương Ly thiếu chút nữa muốn trực tiếp đi vào, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn môi cô: “Ngoan, một tí nữa là được ăn kẹo rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »