Chương 13: Cô từng thấy ai đưa thỏ đi công tác sao

“Hắt xì!” Đi làm chưa tới hai tiếng, trong thùng rác của Loan Đậu Đậu đã biến thành một đống tuyết, dùng N bao khăn giấy, lỗ mũi còn sưng giống như con thỏ nhỏ. Ghê tởm là sáng sớm đưa cà phê cho Phân Ruồi, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái, thì ra trận cảm này cũng không liên quan hắn.

Loan Đậu Đậu còn đang nghiến răng mắng Phân Ruồi thì Đồng Thoại gọi điện thoại kể chuyện hôn lễ tối qua: “Tô Triệt trốn cưới rồi!"

Sấm sét giữa trời quang! Loan Đậu Đậu ngồi không vững từ trên ghế rớt xuống đất, ngay cả đau cũng không cảm giác được. Chao ôi, Tô Triệt thật khí thế lại dám đào hôn! Sớm biết như vậy hôm qua cô không sớm rời đi cùng Phân Ruồi.

Tô Triệt đào hôn! Tin tức này làm Loan Đậu Đậu rất vui vẻ, đây là số phận của cô và Tô Triệt, duyên phận giữa cô và Tô Triêt chưa hết vẫn có thể nối lại, tình cũ có thể nối lại rồi.

Phân Ruồi hình như rất ghét Loan Đậu Đậu nhảy mũi, sợ bị cô lây bệnh, buổi chiều liền đuổi cô về, không cho cô xuất hiện trong tầm mắt hắn. Loan Đậu Đậu hấp ta hấp tấp về nhà cảm cũng không ảnh hưởng đến tâm tình cô. Tìm trong tủ quần áo vài bộ quần áo đẹp, chờ Tô Triệt chủ động hẹn cô, nhất định phải làm cho hắn sáng mắt.

Loan Đậu Đậu lục tìm một lúc rối uống thuốc cảm mơ hồ đi ngủ không biết gì. Khi điện thoại di động vang lên thì cô hận không thể ném điện thoại đi. Chỉ híp mắt thấy hai chữ “Phân Ruồi” còn ngoan ngoãn nghe điện thoại.......

“Loan Đậu Đậu đừng nói với tôi bây giờ cô còn nằm trên giường!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Loan Đậu Đậu lười biếng nói: “Đúng vậy! Hôm nay chủ nhật không cần đi làm.”

“Hôm nay tôi đi công tác.” Giọng nói Thạch Thương Ly lạnh như băng.

“Tôi biết! Vé máy bay, tài liệu, khách sạn tôi đã đặt sẵn đều để trên bàn làm việc của anh.”

“Trong vòng nửa tiếng đưa tài liệu và vé máy bay đến sân bay!” Thạch Thương Cách lạnh lùng nói, không cho cô cơ hội nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Nửa tiếng? Anh cho rằng tôi là siêu nhân sao?

Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, kêu lên một tiếng không tình nguyện, không kịp đánh răng chạy thuê xe chạy thẳng tới công ty, sau đó chạy đến sân bay, ba mươi giây sau rốt cuộc đứng trước mặt tổng giám đốc.

Thach Thương Ly vừa nhìn thấy người đứng trước mặt hắn tối sầm mặt, nghĩ muốn xoay người đi giả bộ như không biết. Ánh mắt nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, cắn răng nghiến lợi: “Sao cô lại ăn mặc như vậy?”

Loan Đậu Đậu cúi nhìn áo ngủ màu cam của cô, hai cái bánh bao ở giữa còn có một con thỏ trắng, chiều dài qua đầu gối, lộ ra bắp đùi trắng nõn, chân đi dép hình thỏ, còn kéo kéo lỗ tai, cười khúc khích với hắn.

“Đồ này mặc rất tốt! Anh không cảm thấy tôi mặc như vậy sẽ đáng yêu hơn sao? Giống như thỏ!” Loan Đậu Đậu không biết dống chết kéo lỗ tai cười nói.

Trán Thạch Thương Ly nổi gân xanh, giọng lạnh lùng kinh khủng: “Cô có từng thấy ai đưa thỏ đi công tác sao?”

Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người, nháy mắt không phản ứng kịp, lời nói của hắn là có ý gì? “Anh muốn tôi mua thỏ cho anh đi gặp khách hàng sao? Trên máy bay không phải không thể mang theo động vật sao?”

Pằng.......

Gân xanh trên trán Thạch Thương Ly đứt......