13.
Tiểu nha hoàn Trân Châu đợi ngoài tẩm điện của tiểu Vương gia một đêm, trông thấy tiểu Vương gia ủ rũ trở về, kích động rơi nước mắt.
“Chủ tử hôm qua ngài qua đêm ở bên ngoài sao không nói với chúng ta một tiếng, tất cả mọi người đều gấp đến mức một đêm không ngủ đấy.” Trân Châu theo sau tiểu Vương gia vừa lau nước mắt vừa oán trách.
Tiểu Vương gia không tập trung nghe, cứ tùy tiện đáp hai tiếng ừ ừ cho qua, Trân Châu hình như thật sự bị dọa, cứ liên miên cằn nhằn nói mãi chẳng ngừng.
“Sau này không được như vậy, ngài là hoàng tử cao quý, sao có thể tùy ý như vậy chứ, ngoài cung nhiều người mưu mô xấu xa như thế, ngộ nhỡ bị bọn họ bắt cóc, hậu quả khó có thể lường được…”
Tiểu Vương gia bụng đầy tâm sự, bị nàng ồn ào như vậy không có cách nào yên tĩnh mà nghĩ, đành thở dài, trong lòng tự nhủ tiểu nha đầu này có thể bớt càm ràm không, tương lai chỉ sợ không thể lập gia đình được đâu.
Mà Trân Châu lại cho rằng, cho dù mình vẫn chưa lập gia đình, nhưng lại có trái tim của một người mẹ già, tương lai nhất định có phương pháp dạy con, có thể được nhà chồng tán thưởng.
14.
Tiểu Vương gia vất vả lắm mới có thể trấn an được Trân Châu, giờ mới lén chạy về phòng, thay chiếc quần đã bị che trên thân ra.
Sau đó chống đầu nằm trên bệ cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người.
Tiểu Vương gia dù thế nào cũng nhớ không nổi hôm qua cuối cùng mơ thấy cái gì, chỉ nhớ rõ trong mơ có khát vọng cùng rung động như muốn phá tan l*иg ngực, cảm giác lạ lẫm đó khiến cho y có chút sợ hãi.
Tiểu Vương gia ăn ngon mặc đẹp lớn thế rồi, lần đầu tiên cảm nhận được nhân sinh buồn rầu, nóng lòng muốn tìm người để bày tỏ, nhưng lại chẳng biết nói cùng ai.
Tiểu Vương gia không có mẫu phi, mẫu phi y từng là phi tử được sủng ái nhất bên lão Hoàng đế, nhưng sau khi sinh hạ tiểu Vương gia không lâu liền bệnh mà chết, từ đó lão Hoàng đế mới chuyển dời tất cả sủng ái đến trên người tiểu Vương gia.
Tuy rằng lão Hoàng đế đối với y yêu thương có thừa, nhưng trực giác nói rằng tiểu Vương gia không thể tìm lão Hoàng đế nói chuyện đó được, lão Hoàng đế lo nước thương dân, không thể ưu sầu vấn đề y tè ra quần được đâu.
Không có cha mẹ để bày tỏ, vậy cũng chỉ có thể tìm người bên cạnh, mà vừa khéo tiểu nha hoàn cạnh mình chắc chắn không hiểu, tiểu thái giám thì cái kia còn chẳng có, càng không hiểu.
Càng nghĩ, tiểu Vương gia quyết định đi tìm tứ hoàng huynh của mình.
15.
Lại nói tiếp, dưới gối lão Hoàng đế có chín đứa con trai, trừ Thái tử và tiểu Vương gia, bảy người còn lại đều không có tiền đồ.
Không tiền đồ thì không tiền đồ, nhưng ai cũng có sở trường riêng, ví dụ như vị Tứ hoàng tử này, đọc đủ thứ sách vở, ngoài kiến thức được thầy giáo dạy thì trên cơ bản đều đã thấu hiểu hết.
Tiểu Vương gia ngồi ở quý phủ của Tứ hoàng tử, rụt rè nhấp một ngụm nước trà, chờ hoàng huynh giải đáp nghi vấn cho y.
Ai ngờ Tứ hoàng huynh kia nghe xong liền bắt đầu cười ra tiếng.
“Xem ra Tiểu Cửu của chúng ta trưởng thành rồi.” Tứ hoàng tử nói xong thì đứng lên, trìu mến ôm đầu tiểu Vương gia, “Đi nào, vi huynh mang đệ đi xem cảnh đời.”
Tiểu Vương gia cũng chưa từng đi đâu trải việc đời, không hiểu lắm mà gật gật đầu, ngồi trên xe ngựa của Tứ hoàng tử cùng ra khỏi cung.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa cung, vừa đúng lúc nghênh tiếp xe ngựa của tiểu Hoàng đế tiến đến, trên đầu xe ngựa là Yến đại nhân, tiểu Hoàng đế vén rèm xe lên nói cái gì đó với hắn, trên mặt không có chút lệ khí nào.
Tiểu Vương gia nhịn không được nhìn nhiều thêm chút, đυ.ng phải Yến đại nhân ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao thoa, tiểu Vương gia thẹn thùng mà cúi đầu thấp xuống.
16.
Tiểu Vương gia đi theo tứ hoàng huynh đổi trang phục, sau đó đi lên Thu Hỉ các.
Tục xưng là dạo chơi kỹ viện.
Tứ hoàng tử là khách quen nơi này, gã một tay ôm hoa khôi, một tay vỗ vỗ lưng tiểu Vương gia: “Tiểu Cửu đừng xấu hổ, hôm nay cho đệ nếm thử mồ hồi tư vị làm nam nhân.”
Tiểu Vương gia cái hiểu cái không, trông thấy nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như thế vây quanh mình, ngây ngốc không biết làm sao.
Các cô nương bên người nở nụ cười, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của y trêu chọc: “Tiểu công tử sao lại thẹn thùng vậy, đừng sợ nha, các tỷ tỷ không ăn đệ đâu.”
Từng đợt hương yên chi thủy phấn đậm đặc quanh quẩn tại chóp mũi, tiểu Vương gia hắt hơi một cái, y hít mũi một cái, trong lòng có hơi hối hận vì đi tìm tứ hoàng huynh.
Một cô nương đứng cạnh hỏi: “Tiểu công tử đã thích ai chưa?”
Tiểu Vương gia trừng mắt nhìn: “Cái gì gọi là thích?”
Các cô nương lại nở nụ cười khanh khách, tựa vào trên người tiểu Vương gia nói: “Đương nhiên là muốn ngủ cùng nàng ấy rồi.”
Tiểu Vương gia nghe xong trong lòng mãnh liệt rung chuyển, một khắc đó bí ẩn vướng vào trái tim y mấy ngày nay đã có dấu hiệu buông lỏng, y hồi tưởng lại người mình nhìn thấy trong giấc mộng đêm đó.
“Oa, xem ra là có người trong lòng rồi! Mau nói cho bọn tỷ tỷ nghe nào, là dạng cô nương gì đây?”
Lòng bàn tay tiểu Vương gia đổ mồ hôi, đỏ mặt thành thật mà nói: “Hắn, hắn lớn lên rất cao.”
“Dáng người như nào?”
Tiểu Vương gia nghĩ lại, nói: “Ngực rất lớn.”
Các cô nương ồn ào thành đoàn: “Ôi trời còn giả bộ không hiểu cơ chứ, mắc cỡ chết người ta rồi.”
Lúc này sương phòng đột nhiên bị người bên ngoài một cước đá văng, không khí nháy mắt yên tĩnh, mọi người kinh hoảng ngẩng đầu, chỉ thấy một thị vệ đeo đao trầm mặt đứng ngoài cửa.
Thị vệ thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn.
Hơn nữa y hệt như tiểu Vương gia nói, ngực quả thực là rất lớn.