“Đa tạ.” hai chữ thản nhiên tuôn ra, không có chút cảm kích nào, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, cảm xúc không hề dao động.
Nàng nhíu mày, chưa bao giờ gặp người như vậy! Đa tạ à? Thế thôi? Hắn không có cảm xúc gì sao? “Một câu đa tạ cũng không đủ đâu!”
Người này, đúng là khiến nàng có một cảm giác đau lòng đến khó hiểu. Có lẽ chỉ vì vẻ cô độc, cự tuyệt với thế gian toát ra trên người hắn, giống như bị cả thiên hạ vứt bỏ, cho nên mới ngăn cách tất cả ở bên ngoài cánh cửa lòng mình. Nàng thậm chí còn có cảm giác, nếu lúc này, nàng không kéo hắn lên, thì hắn sẽ hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng mất!
“Cô muốn thế nào?” Bốn chữ nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên, không hề giống thái độ đối với ân nhân cứu mạng một chút nào.
Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không giận, nàng bước nhanh vài bước lên phía trước, không hề báo trước, kéo cánh tay hắn lôi đi: “Hôm nay tâm tình bà đây không được tốt, huynh phải theo giúp ta ngắm trăng giải sầu!”
Đôi mày đẹp nhăn lại, muốn rút tay về, lại bị nàng bắt lấy cực nhanh, không giãy ra được. Trên khuôn mặt như quan ngọc xuất hiện vẻ khác thường, thân thủ của nàng, không phải là rất tốt, cảm giác không có nội lực, nhưng lại dễ dàng giữ lấy vị trí mấu chốt nhất của người khác, lực nắm cũng được cân nhắc rất chuẩn.
“Buông tay.” Hắn hơi không vui.
Tô Cẩm Bình đang quay lưng về phía hắn, khoé môi hơi cong lên, cuối cùng hắn cũng có chút cảm xúc, cũng biết phản ứng! Nàng kéo hắn đi tới cây cổ thụ to nhất, làm như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ tự nói một mình: “Nửa đêm, hít thở một chút không khí trong lành cũng tốt, huynh quay về làm gì? Nếu lại gặp công chúa gì gì kia thì biết làm sao?”
Hắn vốn bị kéo đi, nhưng đến cuối cùng cũng không phản kháng nữa, thản nhiên đi theo sau nàng.
Tô Cẩm Bình lại hơi thầm than thở, nàng đương nhiên có thể hiểu được nguyên nhân hắn không phản kháng. Không phải vì bị nàng nói nên lay động, mà bởi vì căn bản không cần, về phòng hay ngắm trăng, dường như cũng chẳng có gì khác biệt đối với hắn.
Tới gốc cây, nàng dùng sức quăng hắn lên, rồi tự mình bay người leo lên cây, ngồi cạnh hắn.
“Này, đừng có bày ra cái vẻ mặt nhăn như mướp đắng thế chứ. Bên cạnh huynh có một mỹ nữ như ta, là may mắn của huynh đấy!” Tô Cẩm Bình lên tiếng trêu hắn.
Hắn hơi giật mình, rèm mi dài như cánh bướm hơi chớp vài cái, cũng không nói gì.
Thấy hắn im lặng, nàng lại nói tiếp: “Này, một mình huynh ở Lê Viên, mà ta chưa thấy huynh đi dạo bao giờ. Ngẩn người ở đó mà huynh không thấy buồn chán à?”
Đợi mãi cũng không thấy hắn nói gì. Nàng bắt đầu có chút cảm giác không biết phải làm sao. Nam nhân này, còn khó tiếp xúc hơn cả mình năm đó: “Trăng đêm nay thật đẹp, nhỉ?”
Nàng dứt lời, đáp lại là một không gian hoàn toàn im lặng. Cho tới khi Tô Cẩm Bình nghĩ hắn sẽ không lên tiếng, thì đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: “Ta không nhìn thấy.”
Nàng đương nhiên biết hắn không nhìn thấy! Khoé môi lại hơi cong lên, cuối cùng nàng cũng làm cho hắn nói chuyện được. Nói chuyện, là có tiến bộ!
Im lặng trong chốc lát…
Hắn thản nhiên ngồi trên cành vây, dựa người vào thân cây. Chân trái buông xuống, thả lỏng trên không trung, đùi phải gập lại, cánh tay phải vắt lên đầu gối chân phải. Khuôn mặt tuyệt mỹ không có chút biểu cảm nào. Đôi mắt màu ánh trăng khiến người ta ngây ngất kia, dường như loé sáng dưới ánh trăng, đẹp đến lộng lẫy.
Còn Tô Cẩm Bình, nàng hơi nghiêng người, bắt chéo chân, ngồi ngắm trăng sáng. Hai người ngồi rất gần nhau, nàng còn có thể ngửi được mùi hương như có như không toả ra từ hắn, là mùi tuyết liên nhàn nhạt, giống như toả ra từ chính thân thể của hắn, cực kỳ dễ ngửi.
“Chỉ cần trong lòng có trăng, sẽ biết trăng đẹp thế nào. Không nhìn thấy thì đã sao?” Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Nghe vậy, đôi ngươi màu xám bạc như loé sáng lung linh, nhưng không muốn người khác nhận ra, nên trên mặt vẫn không biến đổi gì.
Tô Cẩm Bình hơi giận, nói mãi nói mãi mà chẳng có chút phản ứng nào. Người này là cương thi hay sao thế? Nàng cực kỳ tức giận, đưa tay kéo người hắn vào gần…
“Cô…” Hắn đang định nói gì đã bị hành động của nàng ngăn lại.
Nàng cắn mạnh vào môi hắn, tỏ rõ sự tức giận! Mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi khiến người ta trầm luân, đang muốn tiến thêm một bước nữa, lại bị hắn đẩy mạnh ra: “Cô làm gì thế?” Giọng nói rốt cuộc cũng mang một chút cảm xúc có tên là “tức giận”!
Nàng hơi liếʍ môi, đắc ý nói: “Rốt cuộc cũng phát hoả rồi à? Ta còn tưởng huynh không có cảm xúc chứ!” Ngoài mặt nàng cười vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng lại hơi ngỡ ngàng. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng mà, đâu phải nàng không hồi hộp chứ. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy hơi tức giận, vừa rồi nhất thời xúc động, muốn kí©h thí©ɧ tâm trạng của hắn, cũng đâu tất yếu phải dùng chiêu này?!
Khiến nàng cảm thấy khó chấp nhận hơn nữa chính là… vừa rồi nàng còn muốn xâm nhập sâu hơn…
“Cô…” Đang muốn phát hoả, nghe nàng nói vậy, hắn lại cảm thấy không tức nổi, mặt hơi khó coi: “Ta về đây!”
Hắn đang định nhảy xuống, lại bị nàng kéo lại: “Được rồi, được rồi, ta xin lỗi!” Nói là xin lỗi, nhưng trong giọng nói không có chút nghiêm túc nào.
Hắn vừa muốn nói gì đó, thì nàng lại chen trước: “Huynh biết không, con người ta sống trên đời, thực ra là để vui vẻ. Nếu không vui thì sẽ tìm cách khiến cho mình vui. Cả ngày chỉ bày ra có một vẻ mặt đó, huynh không thấy chán sao?”
Nói xong, hắn vẫn không phản ứng gì, chỉ có điều, hắn đã không còn giãy dụa đòi xuống nữa. Hắn dựa vào thân cây, nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt.
Nàng cũng không trông mong gì hắn có thể đáp lời mình, chỉ tự mình nói tiếp: “Không biết huynh đã từng nghe thấy câu này chưa? Chỉ có trải qua sự tôi luyện trong địa ngục, mới có thể tạo nên sức mạnh của thiên đường. Chỉ có những bàn tay nhuốm máu, mới có thể trở thành độc nhất vô nhị trên thế gian. Có lẽ hiện giờ huynh bất hạnh, nhưng chỉ cần huynh có tâm, mộng sẽ thành!”
Rèm mi dài hơi run lên, khuôn mặt như ngọc khắc vẫn không có chút biểu cảm gì. Nhưng Tô Cẩm Bình lại biết, hắn nghe thấy hết.
“Ôi dào, không nói nữa, kể cho huynh vài chuyện thú vị này! Mấy hôm trước, ta đi quyến rũ Hoàng thượng, nhưng mà thất bại. Cái tên đó hả, thật sự không biết thưởng thức gì hết. Còn hại ta lãng phí mất ba lượng bạc nữa!” Nàng nhìn lên trời đêm, nghiến răng nghiến lợi kêu ca.
Nàng liếc mắt nhìn thấy khoé môi hắn hơi co rút, nụ cười trên miệng nàng càng lúc càng tươi hơn!
“Có điều, ta đã từ bỏ rồi. Quyến rũ hắn cũng chỉ vì bạc. Nhưng gần tay, ta nghĩ, thân là một nữ tử tốt, nếu cần bạc thì nên tự mình kiếm ra. Hành vi bất chính như dựa vào việc quyến rũ nam nhân mà kiếm bạc, thì thật sự là tư tưởng ** không thể chấp nhận được. Cho nên, ta quyết định, từ nay về sau sẽ tự lực cánh sinh!” Hai tay nàng vòng ra sau đầu, nhướng mày gào to, giống như là cam chịu số phận!
Nàng lại liếc mắt, thấy khoé miệng hắn càng co rút nhiều hơn khiến toàn thân nàng ngập tràn cảm giác đạt được thành tựu lớn! Mặc dù, Tô Cẩm Bình cũng không biết vì sao lại cao hứng như thế, bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi, hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này, thì nàng cũng không phải là người thích làm việc tốt.
“Hồng Phong cô cô là người tốt, đối xử với ta rất tốt, chỉ là nói năng hơi khó nghe một chút. Lần trước, lúc ta đang lười biếng trốn trên cây, bà đột nhiên gọi ta, suýt chút nữa là làm ta sợ tới mức ngã từ trên cây xuống! Nếu ngã xuống hả, khuôn mặt như hoa như ngọc này của ta, nhất định sẽ rơi như ngọc như hoa mất!” Nàng vô cùng hào hứng, còn chơi chữ nữa.
Mà hắn, thì vẫn thản nhiên, không nói năng gì.
Bỗng, nàng quay đầu sang, nhìn hắn, giọng điệu rất nghiêm túc: “Đừng để người khác ức hϊếp huynh nữa. Ta không thích!”
Hắn mở mắt ra, con người không có tiêu cự nhìn về phía trước, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Vì sao?”
Hết chương 019.
***