Chương 5: Thịt nai hầm rượu.

Những ngày trong núi trôi qua nhanh chóng, nhìn mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, Hoắc Vân cũng dần dần lấy lại được võ công tâm pháp, Nguyệt Tâm Kinh thật sự là một tuyệt thế tâm kinh, mới chỉ có thời gian ngắn, Hoắc Văn đã dồn được khí vào đan điền, thở ra một trọc khí, tâm trí từ từ bình tĩnh lại.

Nhan Như Ngọc canh ở bên cạnh hắn, nằm úp sấp ở mép giường.

Hoắc Văn cẩn thận nhấc chăn bông đã rách nát ra, xuống giường bên cạnh nàng.

Có lẽ bởi vì mấy ngày nay mệt mỏi, cho dù Hoắc Văn vô ý đυ.ng vào nàng, nàng cũng không tỉnh lại.

Địa hình của núi Quan Âm hiểm trở, trong núi sâu có đủ loại chim thú, hơn nữa vì trong núi sâu có độc khí nên thợ săn rất ít khi vào đây, nhưng lại thuận lợi cho Hoắc Văn người đang hồi phục sau trọng thương.

Hắn cầm một con thỏ, cõng một con nai trên lưng, chậm rãi đi vào nhà gỗ.

Nữ nhân trong nhà gỗ vẫn còn đang ngủ say trên giường, trước khi hắn đi đã điểm huyệt đạo quanh thân nàng, lúc này cơ thể đang vận khí để bảo vệ mạch của nàng.

Hoắc Văn nhốt con thỏ vào trong một cái l*иg đơn giản do hắn làm, sau đó mang con nai đến bờ sông cách đó không xa để rửa sạch sẽ.

Lúc trở về thì thấy nữ nhân đang cho thỏ con ăn, nàng trông rất dịu dàng, con thỏ trắng như tuyết đang ngoan ngoãn gặm cỏ trên tay nàng.

“Chàng trở về rồi!” Trong giọng nói không che dấu niềm vui sướиɠ.

Hoắc Văn đặt con nai lên tấm da đã được làm sạch, lấy từ trong túi một cây trâm màu vàng, xin lỗi nói: “Trong tay không có binh khí thuận tiện nên mượn cây trâm của nàng đi săn thú, cây trâm này dính máu rồi, nàng mang theo cũng không tốt. Đợi ta ra ngoài sẽ mua một đôi khác cho nương tử.”

Nhan Như Ngọc sờ đầu mình, nàng thật ra cũng không để ý, mấy ngày nay sống trong nơm nớp lo sợ, ai còn tức giận vì một cây trâm đâu, huống hồ nhìn thấy vết máu trên khuôn ngực gầy gò của Hoắc Văn, thì biết hắn săn thú cũng không dễ dàng.

“Không sao, hôm nay chúng ta ăn thịt nai sao?” Nhan Như Ngọc đóng cửa l*иg lại, con thỏ nức nở kêu một tiếng.

“Đúng vậy, mấy năm trước ta ở Tế Dương thịt nai hầm rượu, có thể nói là món độc nhất vô nhị của Tế Dương.” Hoắc Văn dọn ra một khoảng đất trống, bắt đầu đặt củi khô đốt lửa: “Đáng tiếc nơi này không có rượu, thịt nai có ngon cũng ăn vô vị.”

“Rượu sao?” Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút, giọng nói trong trẻo nói: “Phu quân nhóm lửa đi, ta đi chút rồi về.”

Thịt nai nướng bằng củi khô, hương thơm tỏa tứ phía.

Nhan Như Ngọc ném trái cây đã nghiền nát vào trong đống củi, mùi rượu xộc vào mũi, Hoắc Văn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta không biết rằng có loại trái cây có thể có mùi làm say như rượu.”

“Nhưng không có cảm giác say, lúc cha ta trầm mê trong rượu, mẫu thân ta sau bao lần tìm kiếm đã tìm ra được loại trái cây này làm thay thế, người bên ngoài phần lớn không biết loại quả này, ngay cả người nông dân ở miền núi, đa phần đều nghĩ là quả độc.” Nhan Như Ngọc giải thích: “Nhưng quả này thật sự có chút độc tính, người nếu ăn nhiều, sẽ dễ nổi nóng, làm ra những chuyện bình thường không làm.”

“Say rượu cũng gần giống như vậy.” Hoắc Văn cười nói: “Người uống rượu không phải dễ dàng tiếp cận sao, làm ra những bình thường không hay làm.”

“Đúng, cũng không đúng.” Nhan Như Ngọc không biết nên nói thế nào, giãy giụa một hồi mới nói tiếp: “Vật này ăn nhiều sẽ nóng trong người.”

Hoắc Văn đang nhai thịt nai, nghe thấy suýt chút nữa phun hết thịt trong miệng ra, nhưng cuối cùng cũng kìm lại được, chỉ ngập ngừng đáp: “Thì ra là vậy.”

Nói xong, hai người không nói chuyện nữa, đều yên lặng ăn thịt nai hầm rượu.

Đêm đã khuya, sương dày đặc, Hoắc Van ôm Nhan Như Ngọc vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

Hai người da thịt chạm nhau, cũng không có cảm giác nửa đêm tràn ngập khí lạnh. Chỉ là một lúc sau, Hoắc Văn cảm giác cơ thể nóng lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, người bị nóng làm tỉnh lại, Nhan Như Ngọc vẫn đang ngủ say trong lòng hắn, hàng mi dài đổ bóng.

Hoắc Văn thầm nghĩ, sợ là vì ban ngày ăn quá nhiều loại quả rượu đó, cho nên hiện tại sẽ không thật sự bắt đầu dục hỏa chứ?

Hắn luôn có cảm tình với Nhan Như Ngọc, chỉ trong đoạn thời gian hắn bị trọng thương, luôn phải kìm nén bản thân, giờ này hắn càng bình tĩnh hơn, mỹ nhân trong lòng, thêm thịt nai hầm rượu, hắn cũng có chút nhịn không được.

Hắn vươn tay sờ lên mặt Nhan Như Ngọc, khoảng thời gian này trải qua bao nhiêu khổ sở, làn da trên khuôn mặt cũng trở nên nhẵn nhụi, khiến hắn động lòng, vật dưới thân cũng cứng rắn lên vài phần. Hắn là nam tử trưởng thành, đã từng đi Sở quán Tần Lâu (秦楼楚馆 – chỉ nơi kỹ viện), chỉ là chưa từng động qua người, nhưng hắn cũng có xem qua Xuân Cung Đồ (là một thuật ngữ trong các ngôn ngữ Đông Á chỉ đến nghệ thuật khiêu da^ʍ), đương nhiên biết cách làm nữ nhân vui, hơn nữa nữ nhân của mình còn là lần đầu tiên, càng phải khiến nàng tận khoái, bằng không nếu bị thương, chỉ sợ đau lòng còn không kịp.

Nhan Như Ngọc còn đang ngủ say, tay Hoắc Văn từ trên mặt trượt xuống cổ, lại trượt xuống chỗ mềm mại kia, dùng ngón tay nhéo hai đậu đỏ mềm mại, chậm rãi nhào nặn, không bao lâu đầu nhũ hoa dựng thẳng lên, Nhan Như Ngọc trong lòng hắn không khỏi run lên, nhưng Hoắc Văn không buông tha cho nàng, tay kia luồn vào trong váy nàng thám thính.