Chương 2

Không biết đã chạy bao lâu, Hoắc Văn thực sự đã không còn sức lực rồi, thấy phía trước có một miếu bỏ hoang, kéo theo Nhan Như Ngọc chạy vào đó.

Trong miếu hoang đổ nát, trong lúc Hoắc Văn dùng nội công chữa thương, Nhan Như Ngọc đứng ở cửa thay hắn trông chừng, không quá lâu sau đó, Hoắc Văn phun một ngụm máu tươi, người không còn sức nhẹ nhàng ngã xuống đất, Nhan Như Ngọc giật nảy mình, vội vàng trở về ôm lấy hắn.

" Không sao." Hoắc Văn lấy ta vuốt ve tay nàng đang đỡ lấy mình, sau đó ôm nàng vào trong ngực của mình.

Thân thể nữ nhân vừa thơm lại vừa mềm, Hoắc Văn thở dài một hơi: " Ta không có cách nào bảo vệ được nàng rồi, đi ra khỏi miếu hoang này, chạy về hướng tây là Tế Dương, nàng dựa theo mặt trời để biết phương hướng, lấy nhà nàng là điểm đến, nàng vốn biết xem phương hướng đi, là ta nói nhiều rồi, Nàng chạy hướng tây tuyệt đối không nên quay đầu, trên người nàng mang hỉ phục nên cởi bỏ đi, quá lộ liễu. "

Hoắc Văn đưa tay sờ mái tóc của nàng, vừa mềm lại mượt.

Nhan Như Ngọc đột nhiên đứng thẳng dậy rời khỏi vòng tay của hắn, đôi mắt phượng nhìn thẳng hắn nói: " Ta không đi. "

"Ta và nàng dù đã bái đường, nhưng vẫn chưa thành sự, nàng xinh đẹp, hoàn bích chi thân, nhất định có thể tìm một phu quân tốt hơn ta gấp trăm lần. " Hoắc Văn là người đã đi đến bước cùng, hắn không nhẫn tâm nhìn thê tử vừa bái đường đã phải chôn tại đây cùng hắn, " Nàng quên ta đi, chúng ta coi như là bèo nước gặp nhau, hãy tìm cách chạy đi. "

Nhan Như Ngọc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và nhụt chí.

" Nàng muốn làm gì ?" Hoắc Văn giật mình.

Nhan Như Ngọc đã đem hỷ phục cởi gần hết, nàng đưa tay nắm tay của Hoắc Văn , đem nó chạm vào ngực sữa của nàng, sau đó cúi người hôn hắn, nói: " Chàng đã chạm vào thϊếp, thϊếp sống là người của chàng, chết làm quỷ của chàng. "

Bộ ngực sữa dưới tay vừa mềm vừa đàn hồi, dù sao Hoắc Văn vẫn là thanh niên cường tráng dồi dào sức lực, dưới thân không khỏi nổi lên phản ứng, Nhan Như Ngọc như cảm nhận được, một tay bắt lấy tiểu Văn đã cứng phía dưới , bàn tay đẹp đẽ cách đũng quần chậm rãi vuốt ve vật cứng.

Nếu không phải trong lúc sống chết, Hoắc Văn thật sự là muốn hưởng đêm xuân.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua cửa, Hoắc Văn vừa mới ôm quần áo của Nhan Như Ngọc vào lòng, thì quỷ thủ Lý Khuê Tử xuất hiện giữa không trung, hắn ta cười quái dị nói: “Có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”