Chương 7

21.

Hôm nay, trong hoàng cung lại tới thêm một đoàn sứ giả của ‘Vạn Thú quốc’, lấy chủng loại động vật phồn đa mà thành danh, bọn họ đem tới một con chim toàn thân đỏ rực.

Sứ giả đại thần: Con chim này được gọi là ‘Liệt Hỏa điểu’, đừng nhìn nó chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, công kích ngược lại thập phần kinh người.

Tiểu Vương Tử rất tò mò: Nó dùng lửa để công kích địch nhân sao?

Sứ giả đại thần: Không sai, hơn nữa ngọn lửa của nó có thể hòa tan tất cả mọi vật.

Nói xong, anh ta liền khiến ‘Liệt Hỏa điểu’ phun lửa. Một cái hỏa cầu xuất hiện, l*иg sắt lập tức bị hỏa táng.

‘Liệt Hỏa điểu’ bay ra, sau đó thẳng tắp mà bay về hướng của Tiểu Vương Tử.

Tiểu Vương Tử sợ tới mức trốn vào trong lòng của Mỹ Nhân Ngư.

Mỹ Nhân Ngư bắt lấy ‘Liệt Hỏa điểu’, thời điểm con chim kia muốn phun lửa lập tức ném vào trong miệng, cứ thế nuốt xuống.

Nuốt…… Nuốt… xuống

Sứ giả đại thần sợ hãi trừng lớn hai mắt.

22.

Mỹ Nhân Ngư đánh cái ợ, trong miệng bay ra một sợi lửa nhỏ.

Không đợi yến hội kết thúc, Tiểu Vương Tử đã gấp gáp muốn kéo Mỹ Nhân Ngư đi xem bác sĩ.

Mỹ Nhân Ngư: Cổ họng ta không có việc gì.

Tiểu Vương Tử: Nói bậy, anh nói ra đều bốc khói hết rồi kìa.

Vành mắt cậu đỏ ửng.

Mỹ Nhân Ngư nhìn chằm chằm đôi mắt cậu: Ta biết có một loại thuốc, có thể trị cổ họng của ta.

Tiểu Vương Tử: Là cái gì?

Mỹ Nhân Ngư ở bên tai cậu nói mấy chữ, mặt Tiểu Vương Tử nháy mắt đỏ bừng.

Tiểu Vương Tử: Anh… Anh không gạt ta?

Mỹ Nhân Ngư: Lừa em ta là con có con.

Gâu! Gâu! Gâu! Ta là chó con.

23.

Trong phòng ngủ, Tiểu Vương Tử tắm rửa xong, thẹn thùng chui vào ổ chăn.

Mỹ Nhân Ngư vọt vào phòng tắm như chiến đấu, chưa đầy mấy phút đã bước ra, nước trên người còn đang nhỏ giọt chảy xuống.

Mỹ Nhân Ngư: Chuẩn bị tốt rồi hử?

Tiểu Vương Tử thẹn thùng gật đầu, Mỹ Nhân Ngư cười đầy gian xảo chui vào chăn.

Chẳng bao lâu, eo Tiểu Vương Tử bắt đầu run rẩy kịch kiệt: Quá… Quá kí©h thí©ɧ… Ta… Có điểm… Chịu không nổi.

Vừa mới nói xong, hai mắt cậu đột nhiên mở lớn, nức nở thật dài một tiếng, sau đó vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, tựa như một tiểu cá muối mất đi mộng tưởng.

Mỹ Nhân Ngư từ trong ổ chăn bò ra ngoài, vẻ mặt thỏa mãn liếʍ chất lỏng màu trắng bên miệng.

Tiểu Vương Tử trì hoãn một hồi lâu mới tỉnh táo lại: Cổ họng của anh… Thế nào?

Mỹ Nhân Ngư: Khá hơn nhiều.

Mặt Tiểu Vương Tử cọ cọ gối đầu, nghĩ thầm, cũng không uổng công ta hi sinh nhiều như vậy…

Mỹ Nhân Ngư tràn đầy sung sướиɠ nằm bên cạnh Tiểu Vương Tử, tiểu gia hỏa thật đơn thuần, nói dối như thế nào cũng tin, về sau… Muốn lừa nhiều một chút, như vậy mới có phúc lợi.