Chương 6: Tiên Phàm kỳ duyên (3)

Sau khi ân ái, hưởng ai lạc dục của người phàm gian. hai nam nhân đê mê chìm vào giấc ngủ giửa chốn bồng lai. Bất chợt một luồng hào quang từ trên trời chiếu xuống, đập vào mắt Khổng Tước khiến chàng bừng tỉnh. Chàng nhìn lêи đỉиɦ núi Nghĩa Lĩnh. Một đám mây ngũ sắc chiếu sáng chói loại bay xuống đình núi. Bên trên là Dương mẫu Nương Nương và hai bên tả hữa là hai Cung Nữ Thiên đình theo hầu. Nhanh như cắc chàng mặc vào bộ sim y, thoát cái bay vụt lên Nghĩa Lĩnh Sơn . Chàng quì xuống trước Dương Mẫu

--Khổng Tước to gan, ngươi lãnh chỉ hàn yêu phục ma, nhiệm vụ thất bại đã đành, nay còn động lòng phàm. Luyến ái với nam nhân phàm gian. Ngươi biết tội chưa ?

--Tiểu Tiên biết tội. Xin Dương Mẫu khai ân

--tội của ngươi tài đình, theo thiên pháp ta sẽ bắt ngươi về trị tội

--Xin Dương Mẫu khai ân. Khổng Tước cúi lạy cầu khẩn

--được, ta cho ngươi một cơ hội, lấy công chuộc tội. ngươi nghe cho rõ đây

--tiểu tiên tiếp chỉ

--Ngươi ngay lập tức đưa Lý Đoàn Long về lại kinh đô Hoa Lư, tuyệt đối không được luyến ái trần tục thêm lần nữa. Bạch Long Mã tuy mất thể xác, nhưng nguyên thần vẫn còn. Nó sẽ nhập vào thân xác người phàm quấy nhiễu trần gian. Ngươi phải tìm thu phục cho bằng được nguyên thần của nó. Còn nữa. Vùng đất bao quanh dãy núi Ba Vì này, một mai sẽ là Kinh Đô mới của Đại Việt. Thiên Tử sẽ dời Đô về đây trong nay mai. Ta ra lệnh cho ngươi ra sức khai hoang. dời Non vạt đá, tạo thành nhánh sông, đưa nước Hồng Hà bồi đắp Phù Sa cho vùng đất này, tạo ra đồng bằng Bắc Bộ trù phú hưng thịnh cho nước Đại Việt. Ngày Lý Thái Tổ nhìn thấy trên bầu trời một con "rồng bay" là ngày Hoàng Đế ra ý chỉ đổi tên Kinh Thành Đại La thành "Thăng Long", cũng chính là ngày Thăng Long Đại Tiên gián trần. Đến lúc đó, dù ở phương trời nào, ngươi phải lập tức trở về núi Nghĩa Lĩnh. Đại Tiên sẽ đưa ngươi về lại Thiên Đình. Ngươi nghe rõ chưa ?

--Tiểu tiên đã rõ. Khổng Tước cúi đầu bái lại. Đám mây ngũ sắc mau chóng tan biến bay đi như làn khói

--tạ ơn Dương Mẫu khai ân

Khổng Tước đứng thất thần , tưởng như vô giác trên đỉnh núi Nghỉa Lĩnh. Tâm ý của Dương Mẫu Nương Nương khiến cõi lòng chàng như tan nát. Tình ý tiên nhân vừa tỏa tường ai lạc của trần tục, thế mà giờ đây phải đối mặt với muôn vàng cách trở. Nghỉa Lĩnh sơn và Núi Tản mới hôm nào còn tựa gối, kề vai, đứng sừng sững bên nhau, nhưng giờ đây xem chừng sẽ ngăn cách bởi dòng sông. Thiên Pháp đã rõ như bạch nhật. Tim tiên phàm tuy đã cùng chung một nhịp đập, nhưng cung đàng xem chừng sẽ lỗi nhịp từ đây. Phải vâng lệnh Dương Mẫu đưa Lý tráng sĩ về Kinh Thành Hoa Lư.

Tiếng chim Hoàng Phi hót làm chàng hồi tỉnh. Loài tiểu yêu nhưng tâm tánh hiền lương,Đạo hạnh tuy thấp nhưng hữu dụng vô cùng. Chim Hoàng Phi được Khổng Tước cứu giúp trong một lần bị Bạch Long Mã truy sát. Loài chim lấy làm cảm kích ơn cứu mạng của Tiên Nhân nên theo phò trợ. Con Chim nhanh chóng hóa thân thành một nam nhân, dáng dấp có hơi thanh mảnh nhưng diện mạo cũng ưu nhìn. Tiểu yêu cúi phục trước Khổng Tước

--chủ nhân . tiểu yêu đã mang mật thư tới tận Kinh Thành và đã trao tận tay cho Lý Bình Vương. Còn đây là thư hồi âm của ông ấy. Hoàng Phi trao bức thư cho Khổng Tước

--ngươi làm tốt lắm, ta rất biết ơn ngươi

--xin chủ nhân đừng nói vậy. Ơn cứu mạng tiểu yêu còn chưa báo đáp. Chút công lao có sá là bao

--Ngươi đứng lên đi. Khổng Tước đưa tay dìu Hoàng Phi đứng dậy rồi nói tiếp

--Ngươi vào Thành Nội thám thính được gì không ?

--dạ bẩm chủ nhân. Lý Thái Tổ đã ban chiếu dời Đô về vùng đất này. Lý Đoàn Lâm con trai của Lý Nam Vương , Nam Bình Vương mang theo một toán quân lính Triều Đình sẽ đến đây đón Lý Đoàn Long về Hoa Lư nội trong ba ngày. Tấc cả đều có ghi trong mật thư. Xin mời chủ nhân xem qua

--Được rồi, ngươi có thể lui. khổng Tước vẩy tay

Thoát cái nam nhân thanh mảnh kia biến thành chim Hoàng Phi bay đi mất

Thác Tiên Sa ầm ầm đổ xuống dòng suối. Âm thanh rì rào kia vang vội khắp núi rừng, thế mà lẫn vào trong đó tiếng gọi của Lý tráng sĩ

--hiền đệ, đệ ở đâu ?

Chẳng có tiếng người nào đáp lại tiếng gọi của tráng sĩ mà chỉ toàn là những âm thanh của thiên nhiên. Thác nước và gió hòa với tiếng chim muôn

Bổng nhiên từ trong bụi cây, một con gà rừng cất tiếng kêu lanh lảnh

--A ha. nhà ngươi muốn thử tài bắn cung của ta hả ? cũng thú vị chứ.Ta sẽ làm món gà rừng nướng cho hiền đệ ta ăn. Lâu rồi ta không đi săn bắn.

Lý tráng sĩ vừa dứt lời đã vương cung ra bắn. Con gà rừng nhanh chân vụt bay mất. Chàng vương tiếp mũi tên thứ hai, bắn lên không trung xuyên ngang ức con gà rừng. Thật là tài nghệ của tráng sĩ không ai sánh bằng. Con gà rừng trúng tên rớt xuống mặt đất. Chàng vui sướиɠ mang chiến lợi phẩm về . Giữa đường chàng gặp Khổng Tước. Lý tráng sĩ khoe khoan tài nghệ của mình

--Hiền đệ, xem nè, sao mặt mày buồn bả thế

--kìa huynh, sao lại sát hại chim muông ?

--Ta mang về cho đệ làm thức ăn đó

--Không, huynh đừng làm thế. Đệ không biết ăn

--Không biết ăn à ? Lý Đoàn Long lấy làm ngạc nhiên

--Phải, huynh mau băng bó vết thương và thả nó đi đi

--sao thế ?

--đệ xưa nay chưa từng sát hại loài Lông Vũ. và cũng không thích huynh ăn thịt loài lông vũ

--sao thế ?

--đệ chẳng hiểu tại sao người dưới hạ giới lại thích ăn thịt chim muông. Khổng Tước tỏ vẻ bất bình

--đệ nói cứ như là đệ ở trên thiên đình xuống ấy. Lý Tráng Sĩ nhướn mắt châu mày bông đùa

--Thiên đình cũng được, âm phủ cũng được, tóm lại huynh mau mau thả nó đi

--thả nó à ? Ờ..mà đệ có thể cho ta biết lí do tại sao không ? Lý tráng sĩ tỏ vẻ nghi ngại, lấy làm khó hiểu

--à ! tại Long huynh không biết đó thôi. Đệ từ khi sinh ra thì có rất nhiều chuông muông bay đến . Trong đó có loài chim công đến nhảy múa . Cha đệ lấy làm lạ nên đặt tên cho đệ là Khổng Tước đó. Cả nhà đệ xưa nay chưa bao giờ ăn thịt loài lông vũ

--à, ra là thế. Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến ta

--Huynh, Haizz. Đệ không quản nữa. huynh cứ việc ăn thịt nó đi. đừng có gặp mặt đệ nữa. Khổng Tước giận hờn bỏ đi

--Kìa đệ, ta đùa đấy thôi, đệ không thích ta sẽ thả, được chưa ? Tráng sĩ theo năn nỉ tình nhân

--nhà ngươi có phước lắm nha. Hiền đệ của ta không có thích ăn thịt ngươi. để ta băng bó cho ngươi nha. Lý Đoàn Long dí dỡm nói với con gà rừng như thể nó nghe được tiếng người

--huynh đưa đây cho đệ. Khổng Tước giựt lấy con gà rừng.

Chàng quay lưng cố tình tránh né ánh mắt của Lý Huynh. Một cái chỉ tay khẻ thí pháp làm vết thương con gà rừng lành lại ngay. Chàng hất tung con gà lên trời cho nó bay đi mất

--bây giờ ta đói bụng , biết ăn cái gì đây ? Lý Đoàn Long hỏi Khổng Tước

--Thì,các loại nấm , trái cây. à Huynh muốn ăn thịt thì cứ đi săn, miễn là đừng sát hại loài lông vũ

--đệ đi với ta nha. ta muốn cùng đệ ngao du sơn thuỷ.

--Long huynh. đây là thư của cha huynh gửi chim Hoàng Phi mang đến đó

Tiết trời dần ngã bóng về tây khiến mùa Thu thêm muôn phần ảm đảm. Nhưng còn nổi buồn nào vương vấn bằng cảnh chia ly. Dương mẫu có lệnh ngay lập tức đưa Lý Đoàn Long về Kinh Thành. Nổi Lòng của Khổng Tước nặng trĩu như một khối sơn thạch đè lên lòng ngực . Tiên nhân động lòng phàm đối mặt với Thiên Pháp, muôn vàng cách trở ở phía trước. Chàng biết ngày Thăng Long Đại Tiên gián trần sẽ chẳng còn bao xa. Đi bên cạnh tình lang mà lòng chàng cứ ngỡ như xa cách muôn trùng mây. Chàng giật mình khi nghe tình lang thỏ thẻ

--Hiền đệ, đệ có tâm sự à ?

--à không....mà có

--Là sao ? đệ khó hiểu lắm nha. Tráng sĩ châu mày, đăm chiêu đôi mắt nhìn tình Lang

--huynh à, nếu mai đây cách trở trùng mây ? Núi đôi kia mãi không xum vầy. Thì huynh có còn nhớ đến đệ không ? Khổng Tước bùi ngùi, đôi mắt chàng buồn rưởi rợi

--đệ đừng nói quở, ta không bao giờ xa đệ. Tình đôi ta sẽ mãi mãi như hai đỉnh núi đôi kia kề cận bên nhau.

Lý tráng sĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía trước. Chàng ngạc nhiên vô cùng. Quanh cảnh chung quanh chỉ sau một giấc ngủ trưa của chàng mà đã thay đổi một cách lạ thường. Dường như có sức mạnh của một vị Thần Tiên đã dời non vạt đá. Dãy núi Ba Vì hội tụ như thành lũy , sừng sững hiên ngang giữa trời Nam. Hồng Hà uốn lượn dài thêm muôn phần. Ở nơi những con Bạch Hạt chao lượn, Sông Đà, Sông Thao, Sông Lô ai đã hợp chúng lại, đem nguồn nước hợp lưu cho sông Hồng . Vùng đất khô cằn sõi đá dưới chân dãy núi Ba Vì nguyên cớ vì đâu xanh biếc một màu. Núi đôi tình lang đã bị một vị Tiên Nhân di dời. Lý tráng sĩ lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Chàng thốt lên

--Thật là kỳ lạ, rõ ràng ở phía đó là hai ngọn núi đôi đứng kề cận bên nhau mà. ta hoa mắt chăng?

--Chàng không có hoa mắt, là chúng đã bị chia cắt đó

--chia cắt. Hoang đường. ai có sức mạnh dời non lấp bể chứ ? Vị thần tiên nào đã kéo ba dòng sông nhập làm một chứ. Tại sao ba dòng sông đơn lẻ bây giờ lại hợp lưu với Hồng Hà ? tráng sĩ ngỡ ngang trước sự thay đổi kỳ diệu này

--đó là ý trời, duyên khởi duyên diệt. hợp rồi lại tan. Cũng như huynh và đệ sẽ chia ly

--ta không tin.

--ý trời đã định, huynh hà tất phải cưỡng cầu

--huynh không tin, nhân định thắng thiên

--đó là câu nói của người phàm gian thôi. Huynh không hiểu đâu

--huynh không cần biết cái gì gọi là ý trời khó cãi. huynh và đệ có quyền chọn lựa cuộc sống riêng cho mình. Đoàn Lâm ca ca sẽ đến đây đón chúng ta trong nay mai.Huynh sẽ cùng đệ về Kinh Thành. Tráng sĩ vừa nói vừa nắm lấy đôi tay của tình lang

--vô ích thôi Long huynh à . Dù đệ có đi bất cứ đâu cũng không thoát được lưới trời. Không thoát được thiên nhãn

--thiên nhãn ? đệ nói cho ta thấu tỏ có được không. Tráng sĩ níu lấy tình lang. Đôi tay chàng lay động bờ vai

--đệ...huynh mau về đi. dưới chân núi Tản Viên có con Tuấn Mã đang đợi huynh đó, huynh mau xuống dưới đi. Huynh đi đón ca ca của huynh đi. Lý Đoàn Lâm cùng quan quân triều đình sẽ hộ tống huynh về Kinh Thành

--không..ta không đi, đệ đi với ta. tại sao đệ không đi với ta?

--huynh thứ lỗi, đệ không thể tự quyết. đệ phải đi. vì đệ còn xứ mệnh chưa hoàn thành

Đôi tay chàng rời xa đôi tay tráng sĩ

Khổng tước ra sức hợp lưu Hồng Hà ,dời non vạt đá tạo thành thành lũy bảo vệ Long mạch cho Đại Việt đã xong. Chàng còn một sứ mệnh hàn yêu phục ma chưa hoàn tất.

Chàng cất bước ra đi, đầu không ngoảnh lại nhưng đôi mắt hai hàng châu rơi. Rừng phong gió thổi sào sạt. Lá vàng rơi lác đác. Thu nhuộm một màu quan san.

Người lên ngựa,kẻ chia bào

Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san