Chương 19: Hoa Vương Trong Tranh (2)

Đỗ Sinh ngồi xuống điếm từng tờ giấy. Đúng là đủ 500 trang không thiếu không hơn. Công tử đương phấn khởi vui mừng thì bị Đoàn Dự bí mật bịt mắt từ phía sau lưng. Còn ai vào đây nữa cơ chứ. Đỗ Sinh mừng rỡ mỉm cười

--Đoàn Huynh chứ ai dô đây mà còn đùa cợt nữa

Đoàn Dự bị bắt bài nên tháo tay ra

--Tiểu Đệ làm gì ngơ ngác nảy giờ vậy ?

Đỗ Sinh quay lại nhìn Đoàn Huynh rồi đáp

--sao huynh biết đệ bị Lão Sư phạt mà chép bài dùm đệ thế?

Đoàn Dự ngồi xuống bàn rót một ly trà vừa nói

--khắp Hoa Viên Túc Xá này biết bao nhiêu tai mắt và công tử lắm lời, chuyện huynh bị châm chọc khinh khi bấy lâu nay huynh cũng biết

Nét mặt Đỗ Sinh đợm buồn. Công tử thở dài rồi từ tốn nói

--đệ làm huynh phải nhọc công rồi, trong cuộc đời của đệ chỉ có 1 mình huynh là bằng hữu thâm giao, có cái tương đồng, còn lại mọi người ai cũng xa lánh đệ, gặp đệ ở đâu họ cũng gọi đệ là Đỗ cô nương , họ bảo đệ sao không đi làm Thái Giám đi học hành chi lắm cho mệt. Đệ buồn lắm

Đoàn Dự tỏ nét cảm thông, công tử đưa ly trà mời Đỗ Sinh rồi an ủi

--đệ không cần phải lo lắng, có huynh yêu thương đệ là đủ rồi

Đỗ Sinh nghe thế thì mát dạ trong lòng, công tử sà vào lòng Đoàn Huynh rồi nói

--huynh đừng có bỏ đệ đi đâu hết được không ? Tại sao đệ chỉ gặp huynh được vào ban đêm còn ban ngày thì huynh đi đâu mất dạng vậy ?

Đoàn Dự lấy làm chạnh lòng, công tử vỗ về bờ vai tình lang rồi đáp

--Đệ cũng biết là Quốc Tự Giám thuộc quyền cai quản gắt gao của Triều Đình, nếu họ phát hiện ra ta trà trộn vào đây ở nhờ thì có phải Huynh gặp chuyện mà đệ cũng bị đuổi khỏi trường không ? cho nên khi tiếng gà gái là huynh phải lo tìm chổ ẩn náo kẻo bị các học sĩ ghanh ghét mách lại Lão Sư thì khổ cho đệ

Đỗ Sinh công tử nghe Đoàn huynh nói thế cũng yên tâm phần nào. Thế là từ đó cứ đêm đến là Đoàn Dự lại về, sáng sớm tinh sương lại đi khỏi. Nhị vị công tử ăn ở với nhau âm thầm mà không một nho sinh nào trong trường hay biết. Một hôm sau khi ân ái xong ,trong lúc cả hai chìm vào giấc ngủ. Bổng nhiên ngoài trời có luồng gió âm tà ớn lạnh đến xương tủy thổi vào làm cánh cửa sổ bật ra làm nhị vị công tử đương giấc nồng tỉnh giấc. Một tia sáng cõi âm bay vào trong thư phòng rồi nhanh chóng biến ra hình hài. Phán Quan dưới địa phủ hiện thân, hai tên tả hữu là quỉ sai đầu trâu mặt ngựa tháp tùng, Đỗ Sinh thấy quỉ sứ từ âm tào thì hoảng sợ vô cùng. Vị Phán Quan nói với giọng ồn ồn dị thường

--Vong Linh Đoàn Dự tiếp chỉ

Đoàn Dự nhanh chóng bước xuống giường rồi quì xuống trước Phán Quan . Phán Quan đở sách sinh tử ra đọc huyền cơ

-- thời hạn trên dương gian của ngươi quá dài, nếu ngươi cứ khư khư không chịu mượn xác hoàn dương thì sau giờ ngọ ngày mai sẽ hồn siêu phách lạc mãi mãi không được đầu thai chuyển thế, Ngày mốt giờ ngọ ngươi hãy đến sau Hoa Viên Túc xá, ngay ngã 3 Sông Hồng sẽ có một nho sinh chết đuối, ngươi nhân cơ hội mà mượn xác hoàn dương

Vị Phán Quan nói xong rồi biến mất cùng với hai tên quỉ sai đầu trâu mặt ngựa. Đúng lúc này tiếng gà gái sáng cất lên làm Đoàn Công Tử lo lắng. Đến nước này thì Đoàn Công Tử không thể dấu Đỗ Sinh được nữa, chàng bèn kể lại đầu đuôi nguyên cớ

--hai năm trước huynh vốn là cựu học sĩ học tại trường Quốc Tự Giám, cũng tại thư phòng này, huynh Ngoài danh hiệu hoa vương học sĩ còn có danh hiệu là Hoa Vương đệ nhất thiên hạ do hoàng đế sắc phong nhờ diện mạo phi thường của huynh, Lúc bấy giờ ở Thư Phòng bên cạnh cũng có một học sĩ tên trùng tên với huynh, trong một đêm dùi mài kinh sử huyh đã ngủ gục trên bàn, lúc tỉnh giấc thì lĩnh đèn dầu đã bị lật đỗ nên xảy ra hỏa hoạn, công Tử cũng tên Đoàn Dự kia nghe thấy thì chạy qua giúp, công tử ấy cố gắng dập lửa cứu huynh nhưng cũng lực bất tòng tâm. Sau khi chết rồi huynh bị quỉ sai dắt xuống địa phủ, Diêm Vương dở sách sinh tử ra xem thì phẩn nộ quát mắng bọn quỉ sai vì đã bắt lầm người, Người xấu số lẽ ra là vị công tử phòng bên. Diêm Vương kêu quỉ sai đưa Huynh trở lại Dương Gian để hoàn dương. Do thân xác huynh đã bị lửa thêu rụi nên bọn quỉ sát hà sách bắt ta phải mượn xác của công tử kia. Vị học sĩ kia có diện mạo không lấy gì làm đẹp đẽ nên ta nhất quyết không chịu mượn xác của hắn. Quỉ sai quạnh hẹ không được thì bảo huynh ở đây chờ đợi, khi nào có một nam nhân tuyệt sắc yểu mạng sẽ đến thông báo cho huynh. Hai năm rồi huynh mà huynh không nhận được thông báo gì từ địa phủ, Hoa Vương dân gian cũng chẳng có ai bạc phước vô phần, may nhờ có hình nhân tuyệt mỹ trong bức tranh của đệ nên huynh đã dùng ma thuật để mượn làm thân xác tạm thời. huynh rất yêu thương đệ vì bản tính hiền lương, huynh đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ đệ không bị người ta ức hϊếp

Đoạn nói xong Đoàn Công Tử cầm lấy đôi tay Đỗ Sinh rồi tiếp

--nếu mai này huynh không còn hình hài Hoa Vương tuyệt sắc như trong tranh đệ có còn yêu thương ta không ?

Đỗ Sinh ôm lấy Đoàn huynh rồi âu yếm đáp

--dù huynh có trở thành vị công tử nào đệ vẫn sẽ yêu , tình cảm của hai ta sẽ không thay đổi

Nghe thế Đoàn công tử rất yên dạ trong lòng. Đúng lúc này tiếng gà gay sáng cất lên, Đoàn Dự buông tình lang ra và vội vã biến vào bức tranh trú ẩn

Cả ngày hôm ấy Đỗ Sinh thấy bồn chồn trong lòng, công tử không biết giờ ngọ trưa nay ở ngã ba sông Hồng ai sẽ là Đoàn Dự, Không biết công tử xấu số kia diện mạo như thế nào, diện mạo có đẹp bằng Đoàn Đại Ca hay không. Nếu thân xác công tử ấy mà xấu xí thì thiệt thòi cho mình quá. Đỗ Sinh đến lớp cũng lo lắng trăm bề. Lão Sư dặn các học sĩ “ Như thường lệ cứ hai năm Triều Đình tổ chức cuộc thi tuyển chọn Hoa Vương cho Đại Việt, thí sinh đoạt danh hiệu sẽ được Hoàng Đế sắc phong là Hoa Vương đệ nhất nam nhân, năm nay Quốc Tự Giám cũng đề cử học sĩ đi ra ứng thí, nay ta quyết định đề cử học sĩ Lê Kha, các đồ môn thấy thế nào ?” Vì trong những chàng học sĩ xuân thời chẳng có ai qua được Lê Kha, từ diện mạo đến tài nghệ nên ai cũng nhất trí với ý kiến đề cử của Lão Sư. Thấy không ai phản bát Lão Sư nói tiếp

“ trưa nay sẽ nghĩ học một buổi, giờ ngọ các học sĩ sẽ hãy để đến cổ vũ cho Lê Kha”

Tan học, họ chạy ùa ra ngã ba sông Hồng, nơi diễn ra cuộc thi Hoa Vương. Đỗ Sinh trong lòng cảm thấy sốt ruột, Giờ ngọ lại trùng với giờ hoàn dương của Đoàn Dự, lẽ nào trong cuộc thi này sẽ có một người ra đi vĩnh viễn để cho Đoàn Công Tử mượn thể xác ? Đỗ Sinh ngắm nhìn các vị công tử khôi ngô tuấn tú mà lòng sao xuyến, vẻ đẹp bên ngoài đúng là lúc nào cũng làm thu hút người ta . Ai cũng sắc nước hương trời, có được một tình lang như thế cũng mát dạ mát lòng với người đời. Nếu Hoa Vương năm nay là công tử Lê Kha thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Từ khi vào Quốc Tự Giám , Đỗ Sinh đã ấp ủ trong lòng hình bóng của vị công tử này lâu lắm rồi. Nay có được thể xác của Lê Kha và tâm hồn của Đoàn Dự thì há chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao ? Đỗ Sinh cũng mong là mọi chuyện sẽ diễn ra như ý. Các vòng thi cầm kỳ thi họa Lê Kha đều vượt qua, Đến vòng chung kết họ phải trãi qua phần thi bơi vượt sông. Khi tiếng trống đánh lên thì các thí sinh đồng loạt nhảy ùm xuống nước. Các học sĩ reo hò cổ vũ ráo riếc. Đỗ Sinh cũng không dám rời mắt. các học sĩ ở trường Quốc Tự Giám hò hét rền vang khi Lê Kha về đích. Kết quả Hoa Vương đệ nhất mỹ nhân năm nay thuộc về công tử Lê Kha. Mọi người hò hét bủa vây để chiêm ngưỡng vẻ đẹp sắc nước hương trời của công tử. Thật là kỳ lạ, đã sắp bước qua giờ mùi thế mà vẫn chưa thấy động tỉnh gì. Trong đám đông các công tử và cô nương bủa vây chiêm ngưỡng tân Hoa Vương năm nay có tiếng hét lên kinh hoàng của một thiếu phụ

--cứu tướng công của tôi với, huynh ấy không biết bơi, làm ơn cứu tướng công của tôi

Chẳng một ai để mắt đến một vị công tử đang rơi xuống nước chìm nghỉm và một thiếu phụ kêu la cầu cứu. tấc cả mọi người xúm sính chúc tụng cho Tân Hoa Vương Lê Kha năm nay. Công Tử Đỗ Sinh cũng chen chút vào đám đông . Thiếu Phụ khổ sở kéo tay Đỗ Sinh nài xin

--công tử, làm ơn cứu tướng công của tôi, huynh ấy rơi và chìm xuống sông, huynh ấy chết mất

Nghe đến đây Lê Kha giật thốt

--huynh ấy ở đâu? Té xuống ở đâu?

Đỗ Sinh theo tay chỉ của thiếu phụ nhảy ùm xuống nước. Công tử gặp nạn kia đã chìm xuống đáy sông. Đỗ Sinh lặn hụp tìm kiếm rất lâu mới vớt chàng lên được. Thiếu phụ mừng rỡ. vị công tử bị nạn hồi tỉnh ,công tử lấy làm lơ ngơ khi nghe người thiếu phụ gọi mình là tướng công. Chàng một mực không nhận nương tử và bảo mình tên là Đoàn Dự. Đỗ Sinh bàng hoàng

--là Đoàn huynh đây sao ? đây là thân xác hoàn dương của huynh đây sao ?

Đoàn công tử nhìn Đỗ Sinh với ánh mắt triều mến

--phải, là huynh đây, chúng ta sẽ ở bên nhau , không còn sinh ly tử biệt nữa

Đỗ Sinh nhìn diện mạo xấu xí của Đoàn huynh khi hoàn dương thì thất vọng vô cùng.

--không, không phải huynh, ta không thể quen một người xấu xí bần hàn như vậy

Công Tử bỏ chạy rồi thét lên. Đoàn Dự cũng bỏ mặt người thiếu phụ mà chạy theo Đỗ Sinh, đuổi kịp Đỗ Sinh thì Đoàn Dự giữ chàng lại rồi nói

--Hiền đệ, là huynh đây mà, huynh đã hoàn dương rồi nè

--ta không quen huynh

Đỗ Sinh hất mạnh tay vị công tử kia ra rồi bỏ chạy. Cú hất mạnh làm Đoàn huynh té nhào lên bờ sông, chàng nhìn thấy diện mạo mình dưới nước thì mới hiểu cớ sự. Đoàn công tử phẩn nộ hét lên

--Phán Quan, ông ra đây mau, ông ra đây mau cho ta

Ngay tức khắc Phán Quan và đầu trâu mặt ngựa hiện ra

--Đoàn Dự bớt giận, có điều gì muốn thỉnh cầu?

--tại sao ông cho ta hoàn dương với một thân xác nam nhân xấu xí bần hàn như vậy ? sao ông bảo sẽ trả lại thân xác tuyệt mỹ cho ta ?

Vị Phán Quan nghiêm nghị đáp

--ngươi là một Hoa Vương tuyệt sắc hiếm có, thế gian không mấy ai có được diện mạo này, một phần thì hai năm nay người chết vô số nhưng không có một tuyệt sắc giai nhân nào, ta không còn cách nào khác hơn là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa sai trái nhanh gọn

Đoàn công tử hỉ nộ đương định đập đầu dô tản đá tự vẫn thì bị Phán Quan làm phép biến mất tản đá. Ông giải bài

--ngươi định tự sát như những lần trước nữa hay sao ? Ngươi nghe cho rõ đây, diện mạo chỉ là nhất thời, cái đẹp hình thể sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng tình cảm con người thì trường tồn vĩnh cửu, ngươi ba lần bảy lượt từ chối hoàn dương chỉ vì thân xác không đẹp đẽ, vậy ngươi đã lĩnh hội được cái gì là tình yêu thật sự chưa ? đồng tính luyến ái nhân gian các ngươi nói thì nghe hay lắm, có ai không yêu thích vẻ đẹp bên ngoài, có ai nói sẽ yêu người yêu cho dù người mình yêu trở nên xấu xí, bần hàn không? Ngươi đã thấy sự phủ phàng của người đồng tính chưa ? Ngươi hãy xem lại cơn hỏa hoạn năm xưa tại thư phòng đi

Phán Quan lại dùng pháp thuật đưa chàng về quá khứ hai năm về trước

.Đoàn công tử nhìn thấy cái đêm xấu số của mình, có một hắc y nhân đã lẻn vào phòng gạt lĩnh dầu khiến căn phòng phát hỏa. Lúc chàng tỉnh giấc thì lửa đã cháy tứ bề. Đoàn Công Tử hét la lên chỉ có Đoàn Dự người học sĩ đồng môn cùng tên phòng bên liều mình sang cứu. Xem đến đây thì Phán Quan liền nói

--hãy nhìn đi, nhìn cho tận mắt người mà ngươi không chút tình cảm, không chút cảm mến trong cơn nguy khốn đã không tiết tính mạng đã xã thân cứu ngươi như thế nào ? Lẽ ra trong đêm ấy người mà quỉ sai phải bắt là hắn chứ không phải ngươi, hắn hy sinh để cứu ngươi, bọn quỉ sai đã bắt nhầm ngươi đêm ấy.

Đoàn Dự nghe thế thì mũi lòng. Phán quan lại tiếp

Ngươi vì vẻ đẹp hình thể mà bạt tình bạt nghĩa, còn hắn, hắn yêu thích ngươi nhưng chưa bao giờ ngươi đáp lại…Ngươi muốn biết tên hắc y nhân đã phóng hỏa đốt ngươi là ai không ?

Dứt lời Phán Quan dùng pháp thuật biến ra cái kính soi quá khứ dị lai , cho Đoàn Công tử thấy được hiện tại

Khi mặt kính hiện lên chân dung của một Trạng Nguyên vây quanh biết bao là nam nhân khôi ngô tuấn tú , Phán quan liền nói

--người yêu củ của ngươi đó, bây giờ đã là trạng nguyên giàu sang phú quí, biết bao nhiêu nam nhân xinh đẹp bên cạnh, hắn có nhớ tới ngươi không ? Có bao giờ hắn quay lại Quốc Tự Giám năm xưa để thắp cho ngươi nén hương không ?

Đúng là như vậy thật. Bao năm nay không hề thấy huynh ấy quay lại. Cũng chẳng bao giờ nhớ đến ngôi trường năm xưa một thời học sĩ ân ái , Tình cảm yêu đương mận nồng ở Hoa Viên Túc xá một thời đã bị người ta lãng quên. Đoàn công tử như tan nát cõi lòng. Cứ tưởng mình ngủ gật làm lĩnh dầu lật đổ. Công Tử thấy đau thắt ở cõi lòng. Phán Quan lại nói tiếp

--hắn sợ ngươi đổ đầu bảng nhãn dành mất vị trí Trạng Nguyên của hắn, hắn vì vinh hoa phú quí , tự phụ bần hàn, người yêu vong ơn bội nghĩa một thời ân ái với ngươi đó

Ánh sáng của mặt kính biến mất. Lòng của Đoàn công tử như tát tát. Những giọt nước mắt ứa ra nghẹn ngào. Phán quan bước tới vỗ vay an ủi

--ngươi cứ sống vì nét đẹp hình thể, cứ chạy theo diện mạo bề ngoài sẽ không thấy được đâu là cái tình, đâu là người thật lòng với ngươi đâu. Diêm Vương bảo ta bày ra cách này để cho ngươi thấy được sự tình. Còn bây giờ ngươi hãy mau quay lại ngã Ba sông Hồng, ngươi hãy mượn xác của công tử Lê Kha mà hoàn dương, Lê Kha dương thọ đã tận, ta sẽ trả lại sự sống cho phu quân của thiếu phụ, hồ sơ sinh tử của ngươi coi như đến đây kết thúc

Dứt lời vị Phán Quan và Quỉ Sai biến mất