Đoàn xe không về lại hoàn đảo mà tới một khu biệt thự cao cấp nằm trên núi cách thành phố khoảng ba tiếng ngồi xe. Đây là khu biệt thự mà Diệp Song Song thích nhất, thiết kế là của ba cô cùng ông nội xây dựng tặng cô năm cô tròn ba tuổi. Biệt thự này rất ít người biết, biệt thự to, gồm ba tầng bốn giang nhà như nhau, sân vườn rộng rãi, có hồ bơi ở trên sân thượng, khuôn viên rất trong lành và mát mẻ.
Trong phòng trên lầu hai giang nhà ba, Diệp lão đang nằm trên giường bệnh sắc mặt cũng khá lên nhiều, lú này Diệp Song Song đang ngồi trên ghế gần cửa sổ sát đất, cô không còn đeo mặt nạ nữa lộ ra khuôn mặt đẹp tinh xảo mà không ai xánh bằng, cô có vẻ đẹp từ ba mẹ của mình, nhất là đôi mắt tím bạc kia rất đặc biệt.
-Tiểu Song Nhi…_ Giọng nói yếu ớt của Diệp lão vang lên, cô không lên tiếng mà chậm rãi tiến lại gần giường của Diệp lão, ngồi xuống chiếc ghế có lông màu trắng mềm mại.
-Đây mà là Diệp lão lừng danh sao? Nếc con không đến kịp thì người giờ đã chầu diêm vương._Cô lạnh lùng nói lời châm chọc ông lão.
-‘hây’…Con vẫn còn giận ông sao?_ Diệp lão thở dài nói, đã mười hai năm qua, ông cứ ngỡ cháu gái ông yêu quí nhất sẽ sống vui vẻ, nhưng không ngờ cuộc đời của cháu gái ông lại trở nên như vậy, nhưng ông có điều đáng tự hào với cô là cô rất giống ba cô, thông minh tài giỏi lại xinh đẹp cao sang.
-Con nào dám giận người._Cô lạnh lùng hơn trả lời, tuổi thơ của cô không có gì ngoài việc cô bị ám ảnh bởi hình ảnh vụ ám sát kia đối với mình và cả ba mẹ mình, một cô bé tròn bốn tuổi chưa biết gì nhiều lại bị rất nhiều sát thủ ám sát truy đuổi đến tận cùng.
-Được rồi…ông không trách con..Tiểu Song Nhi, hãy đến Diệp gia đưa em trai con rời khỏi đó, thằng bé chỉ mới bốn tuổi._Ông yếu ớt lên tiếng.
-Em trai????_ Diệp Song Song nhíu mày khó hiểu, cô từ khi nào thì có thêm em trai ngoài Diệp Tề là em trai họ.
-Phải, nó tên Diệp Duẫn Ngân là con trai của Thiên Thiên cô của con.
-Tại sao con phải làm vậy? Diệp gia với con không có chút quan hệ nào?
-Nhưng con vẫn mang họ Diệp, vẫn có dòng máu của Diệp gia…._Diệp lão bất lực lên tiếng, ông biết cháu gái ông rất cố chấp, mười hai năm qua cô không hề quan tâm đến chuyện của Diệp gia.
-Phải, vì mang dòng máu này nên con mới trở thành như bây giờ._ CÔ càng lạnh lùng nói.
-Thiên Thiên không còn là ngưới của Diệp gia, Duẫn Ngân cũng vậy?
-Diệp lão, kết cục như bây giờ đều là ông tạo ra cả, cô út và cả Duẫn Ngân cũng là nạn nhân của sự cố chấp của ông._ Diệp Song Song tức giận nhưng cô không hề để lộ ra ngoài, cô vẫn bình thản lạnh lùng nói, đừng tưởng cô không biết gì? Cô biết tất cả nhưng cô không muốn để ý và quan tâm, thế nhưng trẻ con không có tội. Cô để lại mình Diệp lão ở phòng rối sải bước ra ngoài.
Ba ngày sau, tại Diệp gia, Đại Thiên theo lệnh của chủ nhân đến Diệp gia đưa Diệp Duẫn Ngân ra khỏi mà không có một ai dám ngăm cản.
Biệt thự mà Diệp lão đang dưỡng thương, Diệp Duẫn Ngân vừa thấy ông ngoại liền khóc òa lên, khóc một lúc thì mệt rồi ngủ.