Đúng lời hứa của cô với Diệp Duẫn Ngân, hôm nay Diệp Song Song chỉ đem theo Đại thiên và thiên thứ năm đi cùng đến trường của Diệp Duẫn Ngân, cậu bé biết chị Song Song sẽ đến nên trốn ra ngoài sau khi chú út đưa đến trường, mà cậu không hay biết mình bị theo dõi.
-Chị tin là cháu gái chị sao?_ Ngôn Khải Đường nhìn thẳng phía trước hỏi chị dâu củ mình.
-Phải, chị tin, trực giác của chị cho chị biết, con bé vẫn còn sống. _ Diệp Thiên Thiên lên tiếng khẳng định.
-Chị về đi, chị đang mang thai, nếu để anh biết, anh ấy lại giận._ Ngôn Khải Đường lên tiếng nói.
-Hai người nghĩ sẽ giấu được anh sao?_ Từ phía sau vọng lên tiếng nói của Ngôn Dịch, khiến Diệp Thiên Thiê có phần chột dạ, mà Ngôn Khải Đường sắc mặt vẫn ôn nhu nhưng không kém phần dịu dàng.
-Em xin lỗi, em muốn biết Song Song có phải là người mà Duẫn Ngân hay nhắc đến hay không._ Diệp Thiên Thiên cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng.
-Em đang mang thai, có gì thì cứ nói với anh hoặc Khải Đường thì liều lĩnh như vậy._Ngôn Dịch dịu dàng lên tiếng, anh biết trong lòng vợ anh luôn bức rức vì chuyện năm đó, nếu không vì anh và cô thì gia đình của Diệp Thiên Tuấn cũng không như bây giờ, cũng chỉ vì tác hợp cho anh và cô, mà Diệp Thiên Tuấn đối đầu với ba mình, mà sơ suất không đề phòng có người hãm hại.
Trước cổng trường học, đối diện có một tiệm kem, nên Diệp Song Song cho người bao hết quán kem đó, ngoài ra yêu cầu mọi người ở quán vắng mặt một lát.
-Chị, tại sao chị khôn gđến thăm em, cả ông cũng quên luôn Duẫn Ngân._ Cậu bé cúi gằm mặt xuống bàn, giọng điệu ủ rủ nói.
-Duẫn Ngân, em giờ là người của Ngôn gia, chị không muốn em dính líu đến chị và ông, đó chính là bảo vệ em và mẹ em._ Diệp Song Song chậm rãi lên tiếng, lúc này cô đã tháo mặt nạ ra, khuôn mặt cô hiện rõ lên màn hình máy tính của Ngôn Khải Đường, khuôn mặt xinh đẹp khiến anh phải ngẫn người khá lâu. Anh đã bí mật cho một camera nhỏ trước áo của Duẫn Ngân, thủ thuật thật khiến cho người khác không nhận ra, ngay cả Diệp Song Song cũng không nhân ra.
-Song Song.._ Ngôn Khải Đường bừng tĩnh khi nghe Diệp Thiên Thiên thốt lên tên này. Đang theo dõi chăm chú, thì cả ba người nghe tiếng gõ cửa xe, Ngôn Dịch liếc nhìn thì phát hiện, Đại thiên đang ở bên cửa khuôn mặt lạnh băng.
-Chủ nhân tôi mời…_ Anh chỉ bỏ lại câu lạnh lùng rồi xoay người bước đi, mà lúc này, na người cũng chỉ biết đi theo, dĩ nhiên họ biết chủ nhân của Đại thiên lừng danh là ai?
-Song Song…_ Diệp Thiên Thiên kích động gọi tên cô, thế nhưng Diệp Song Song quay lưng lại với họ, bóng lưng tuy cô đơn nhưng đầy vẻ lạnh lùng khó tả, mà không khí cũng trở nên ngột ngạt.
-Đừng đem trẻ con ra khi cô muốn biết sự thật, hậu quả cô không gánh nỗi.._ Cô yên lặng một lúc mới lên tiếng.
-Song Song, tại sao cháu không muốn gặp cô? _ LỜi nói bị nghẹn ngào, Diệp Thiên Thiên nước mắt lưng tròng hỏi.
-Vậy cô nghĩ có lý do gì để tôi gặp lại người cũng có phần hại chết ba mẹ mình, hử?_ Diệp Song Song vẫn không quay đầu, giọng nói càng lạnh hơn, hơi thở và khí chất của cô khiến người trong phòng không rét mà run.
-Song Song, cô không có, cháu biết, người cô kính trọng nhất chỉ có anh chị thôi kia mà.._Dường như không thể tiếp nhận nỗi thái độ thờ ơ, lạnh lùng của cháu gái đối với mình mà Diệp Thiên Thiên kích động, nhìn cháu gái mà cô yêu thương nhất lạnh lùng khiến lòng cô đau đớn.
-Em bình tĩnh đi.._ Ngôn Dịch tiến lên khuyên can và đỡ Diệp thiên Thiên.
-Chị ấy đang mang thai, cô không cần kích động chị ấy, chẳng phải cô nói không nên dùng trẻ con sao?_Ngôn Khải Đường lên tiếng nói, không lạnh không nóng mà cũng không nhanh không chậm.
-Vậy thì đừng nên xuất hiện trước mặt tôi._ Cô lạnh lùng phán. Ngôn Khải Đường cũng không lên tiếng, anh hiểu cảm giác của cô bây giờ. Anh liền nhớ khuôn mặt vừa nãy của cô khi nói chuyện với Duẫn Ngân. Bỗng dưng, Diệp Song Song quay đầu lại cầm súng hướng phía sau của ba người họ.