Chương 27: Kiệu hoa đỏ 2

3.

Theo lời mẹ tôi nói, lúc đó là ba bốn giờ sáng, tuy là có ánh trăng, nhưng ở giữa đồng không, bốn bề là lúa với cao lương, xung quanh đến một người cũng chẳng có, mẹ tôi bị dọa cho suýt ngất.

Chính miệng bà nói với tôi, lúc đó chân bà đã mềm nhũn, muốn chạy nhưng không thể nhấc chân lên nổi. Giữa đồng không, mẹ tôi đứng chôn chân một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy được tính thần, quay đầu chạy ngược trở lại.

Đó quả thực là chạy bán mạng, chạy không cần biết gì hết, bên tai vù vù tiếng gió, đến cả cái gùi sau lưng cũng không cảm nhận được nữa.

Mẹ tôi không biết chạy bao lâu, đến khi chạy mệt đến không chịu nổi nữa mới dừng lại.

Có chạy cũng không nổi, chân đã không nhấc lên được nữa rồi. Sáng sớm đầu thu lạnh lẽo, nhưng chạy một hồi, khắp người bà đã ướt đẫm mồ hôi.

Mẹ tôi khụy gối quỳ trên đất, há miệng thở từng hơi nặng nhọc, một lúc lâu sau rón rén ngoảnh đầu nhìn lại, cái kiệu hoa đỏ kia không thấy nữa.

Tuy là không thấy nó đâu nữa nhưng con gà trong cái gùi sau lưng mẹ tôi cũng không còn luôn. Gà bị rơi ra lúc nào bà cũng không biết. Thời đó, hai con gà tuy chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng được hơn mười đồng. Đây là tiền học của cậu, nếu mất rồi thì thể nào mẹ tôi cũng ăn đòn. Hơn nữa bà ngoại tôi đánh rất dữ, ăn vài cái bạt tai là còn nhẹ. Mẹ tôi bảo, chân dì hai tôi là bị bà ngoại tôi đánh gãy. Sau khi đánh gãy chân dì hai, bà ngoại còn không cho chữa, sau đó thành tật luôn. Bởi vậy dì hai tôi rất hận bà ngoại, sau khi lấy chồng là không về nhà nữa.

Hai con gà này nếu không tìm về, mẹ tôi chắc chắn không tránh nổi một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng mà nghĩ đến cái kiệu hoa đỏ kia mẹ tôi lại sợ. Giữa kiệu hoa và bà ngoại, mẹ tôi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định quay lại tìm gà.

Đường quay lại tìm gà rất gian khổ, mẹ tôi một mặt sợ cái kiệu hoa kia, một mặt sợ trong ruộng lúa hai bên nhảy ra thứ gì đó. Nhưng nghĩ tới trận đòn, mẹ tôi không dám lùi bước, chỉ có thể kiên cường đi tiếp.

May thay trên đường đi không nhìn thấy cái kiệu hoa kia. Đồng thời, hai con gà mái vì chân bị cột lại bằng vải nên cũng không chạy được, đang nằm dưới mương nước bên đường.

Nhìn thấy gà mẹ tôi vui mừng vội nhảy xuống mương, nhặt hai con gà bỏ vào gùi rồi leo lên.

Lúc leo lên, không ngờ thấy xa xa ngã tư phía trước, chiếc kiệu hoa đó lại xuất hiện. Mẹ tôi kinh hoảng. Bà biết rất rõ, lúc nãy bà chạy là chạy về phía nhà mình. Đi về nhà cần quẹo hai lần, mà bà đã quẹo đúng hai lần rồi. Bây giờ, chỗ mẹ tôi quay lại tìm thấy gà là ở gần cái quẹo đầu tiên. Mẹ tôi nhớ rất rõ, cái kiệu hoa đỏ này đúng ra phải ở ngã tư trước đó nữa, sao lại có thể đến chỗ này được.

Niềm vui tìm thấy gà nhanh chóng bị nỗi hoảng sợ thay thế, thật không biết làm gì nữa. Nhưng không làm gì cũng không được, phải chạy, mẹ tôi lại quay đầu, chạy tiếp.

Lần này không thể chạy nhanh được như lần đầu nữa, vì thực sự đã mệt quá rồi. Sáng sớm dậy chưa ăn uống gì, bụng trống rỗng, lúc nãy lại chạy rất lâu, làm gì còn sức nữa.

Chạy một lát, mẹ tôi liền ngoảng đầu nhìn thử, cái kiệu kia vẫn đứng ở chỗ đó, không động đậy gì. Mắt nhìn thấy mình càng chạy càng xa cái kiệu, mẹ tôi thở dốc một hơi, bước chân từ từ chậm lại.

Chạy qua chỗ rẽ rồi, không thấy cái kiệu hoa đâu, mẹ tôi mới dừng chân lại.

Việc đầu tiên sau khi dừng chân là bà nhìn hai con gà đeo phía sau còn hay không. May là hai con gà còn nguyên ở đó, mẹ tôi mới yên tâm phần nào.

Nhưng mà bây giờ đi cho kịp giờ họp chợ là việc không thể rồi, chỉ có thể đi về nhà thôi. Mẹ tôi rất sợ ăn đòn, nhưng lúc này cho dù có phải ăn đòn cũng chịu thôi. Mẹ nói, nếu bà ngoại muốn đánh, mẹ tôi sẽ nói sự thật, bà ngoại không tin thì thôi, dù sao mẹ cũng không đi tiếp nữa.

Nhưng mẹ tôi không ngờ, khi mẹ tôi sắp về tới đầu thôn thì cái kiệu hoa lại xuất hiện trước mặt. Lần này, mẹ tôi thực sự tuyệt vọng rồi. Bà không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, bảo bà đi qua cái kiệu đó, bà quả thực không đủ dũng khí. Cho nên việc duy nhất bà có thể làm là, quay đầu chạy tiếp. Có điều lần này, bà đã không còn sức mà chạy nữa rồi.

Mẹ tôi không ngoái đầu lại nữa, chỉ cắm đầu chạy, mà cũng không phải là chạy, là sấp ngửa đi tới, lần này vì vội vàng mà ngã sấp một cái rất đau.

Mẹ tôi bảo, lúc đó đã muốn hét cứu mạng rồi, nhưng sáng sớm, giữa đồng không mông quạnh, người đâu ra mà cứu bà.

Ngã xong bò dậy, lại tiếp tục đi, nhưng lần này mẹ tôi không đi đường cũ nữa mà muốn đi đường vòng về nhà. Con đường này đi qua một khu rừng nhỏ, khu rừng này có một cái nghĩa địa, bình thường bà đều không đi qua, vì người trong thôn đều nói, khu rừng nhỏ này không được “sạch sẽ”. Lần này bà không lo được nhiều thế nữa, chỉ biết đi vào đó.

Gần tới khu rừng, mẹ tôi nghĩ bụng, có khi nào cái kiệu hoa đỏ đó lại xuất hiện trong rừng không nhỉ? Ai ngờ nghĩ gì thấy đó, khi bà đi đến giữa rừng, cái kiệu hoa thật sự lại xuất hiện.

Mà lúc này, tấm rèn che cửa kiệu vén lên, bên trong có môt người mặc váy cưới màu đỏ, trên đầu còn phủ khăn che mặt đỏ tươi.

Nhìn thấy cảnh này, mẹ tôi cuối cùng không nhịn được nữa, bán mạng chạy chạy chạy, vừa chạy vừa kêu gào cứu mạng. Theo lời bà nói, đó thật sự là chạy bán mạng, còn nhanh hơn lần đầu tiên gấp bội, đến nỗi giày rơi mất cũng mặc kệ không thèm lượm lại.

May là lần này, khi chạy ra bìa rừng tới đường lớn thì gặp một ông lão cũng đi chợ sớm. Nhìn thấy mẹ tôi vừa khóc vừa la hét, mặt mày thất kinh thì tưởng là gặp người xấu. Ông lão này lúc trẻ từng đi lính, chẳng sợ gì trên đời, nhìn thấy mẹ tôi như vậy thì kéo lại, hỏi thăm có chuyện gì.

Lúc này mẹ tôi vừa sợ vừa mệt, lại thêm chạy không ngừng không nghỉ, đã thở không ra hơi, cho nên nói không thành tiếng nữa. Nhìn thấy ông lão, bà dường như gặp ân nhân cứu mạng, òa lên khóc lớn, càng không thốt lên lời.

Điều này làm cho ông lão càng rối rít, an ủi mẹ tôi một hồi, bà mới từ từ lấy lại hồn vía, có điều vẫn không nói được đàng hoàng, chỉ chỉ chỉ về phía khu rừng. Ông lão trong lòng hơi giật mình, đẩy xe đạp cùng mẹ tôi đi về phía khu rừng.

Trong rừng, bọn họ tìm thấy giày mẹ tôi đánh rơi, nhưng ngoài ra thì chỉ có gió thu xào xạc, trong rừng một bóng người cũng chẳng thấy.

Mẹ tôi sau khi tìm thấy giày mới bình tĩnh trở lại, nói với ông lão rằng mình nhìn thấy kiệu hoa đỏ.

Ông lão vốn không tin quỷ thần, bởi vậy nên nghe lời mẹ tôi kể, chỉ bảo rằng bà nhìn nhầm rồi. Vậy nhưng ông vẫn nhìn vào trong rừng chửi một hồi, nói dọa con nít làm gì, có bản lĩnh thì ra đây mà dọa ông.

Chửi xong, ông lão chạy xe đạp, chở mẹ tôi lên thị trấn.

Lên chợ bán gà xong, mẹ tôi cầm tiền về nhà, kể lại mọi chuyện với bà ngoại tôi. Bà ngoại cũng không tin, nhưng khi ông lão kia đi chợ về, lại đến nhà bà ngoại kể lại chuyện ban sáng một lượt, bà ngoại tôi mới bán tính bán nghi.