1.
Chỗ chúng tôi luôn truyền nhau một câu chuyện, rằng nếu nửa đêm đi trên đường nhìn thấy một cái kiệu hoa màu đỏ, đó là Diêm Vương đang đi rước dâu, phải chạy cho nhanh.
Nhưng mà chạy cũng chẳng có tác dụng gì, ông ta cũng sẽ tìm thấy nhà bạn, người mà Diêm Vương nhìn trúng, chạy thế nào nổi?
Lúc nhỏ, chúng tôi nghe câu chuyện này cứ nghĩ nó chỉ là lời đồn. Mãi cho đến khi một bà thím hàng xóm nhà tôi mất tích, có người nói bà ta đã nhìn thấy kiệu hoa đỏ, bị Diêm Vương bắt đi rồi.
Đa số mọi người đều nói chuyện này chỉ là đồn đại vớ vẩn, nhưng mẹ tôi nói với tôi, bà đã từng nhìn thấy kiệu hoa đỏ.
2.
Mẹ tôi nhìn thấy kiệu hoa đỏ là khi bà 15 tuổi.
Mẹ tôi hôm đó nửa đêm mờ sáng lên thị trấn đi chợ, đi được nửa đường thì nhìn thấy, nằm im lìm giữa con đường lớn, một cái kiệu hoa đỏ.
Đi chợ sáng phải dậy đi sớm từ lúc nào thì phụ thuộc vào khoảng cách từ nhà bạn đến chợ bao xa. Thông thường thì đi bộ một hai tiếng đồng hồ cũng bình thường. Dù sao ở chỗ chúng tôi hồi đó không phải nhà nào cũng có xe đạp.
Thôn mẹ tôi ở cách nơi họp chợ ở thị trấn rất xa, mẹ tôi đi bộ đến nơi phải mất hai ba tiếng đồng hồ. Bởi vậy hôm đó nửa đêm đã bị bà ngoại gọi dậy, đeo cái gùi sau lưng mang hai con gà đi chợ bán.
Bởi vì nhà nghèo nên lúc đó mẹ tôi đã không đi học nữa. Mẹ tôi đi bán gà lấy tiền cho cậu tôi đi học. Bà nội không cho cậu tôi đi, bởi vì cậu ban ngày học hành vất vả, phải nghỉ ngơi.
Mẹ tôi lọ mọ dậy khỏi giường, dụi đôi mắt ngái ngủ, rửa mặt qua loa rồi lên đường với hai con gà trên lưng.
Lúc đó đã vào thu, trời bắt đầu trở lạnh. Tuy sáng sớm không có gió nhưng vì mẹ vẫn đang mặc cái áo mùa hè mỏng manh nên đương nhiên cảm thấy rất lạnh. Nhưng việc này cũng chịu thôi, thời đó tất cả mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, có kêu than cũng chẳng được gì, huống gì cả nhà đều phải dành dụm cho cậu đi học, kinh tế càng khó khăn gấp bội.
May là hôm đó trời quang đãng, vầng trăng treo trên ngọn cây, chiếu sáng đồng ruộng lấp lánh.
Có thể là do dậy quá sớm, cũng có thể do nguyên nhân khác, bình thường trên đường ngoài khỏi thôn ít nhất cũng có một hai người, nhưng không hiểu sao hôm đó chỉ có một mình mẹ tôi.
Tuy chỉ có một mình nhưng mẹ tôi không hề sợ. Từ nhỏ mẹ lớn lên giữa ruộng đồng núi rừng, xuống sông bắt cá lên rừng bắt chim, đã quen hoang dã thì có gì đáng để sợ hãi đâu.
Quen thì quen vậy nhưng đi trên đường đi đã lâu mà không có ai, trong lòng cũng không tránh khỏi hơi rợn rợn. Hơn nữa ruộng hai bên đường đều trồng lúa và cao lương, ngút mắt không thấy tận cùng, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, từ màu xanh vô tận kia vẳng lại vô số âm thanh kì quái.
Lúc đầu mẹ tôi còn tự mình cổ vũ bản thân, nhưng đi hoài thì đến bản thân mình cũng không tin mình nữa, nghe tiếng chim rừng gù gù y như tiếng bà già chân gỗ đang đi trên đường vậy. Bà già chân gỗ là một lời đồn ở thôn chúng tôi, đó là một bà lão không có chân, mang hai cái chân giả là hai khúc cây, đi trên đường lốc cốc. Lớn rồi cảm thấy không có gì, nhưng lúc nhỏ cứ nghĩ tới là thấy rợn người.
Trong cánh đồng có tiếng gì đó khác đang chạy, mẹ tôi biết, đa số là thỏ rừng hoặc các động vật nhỏ khác, nhưng nghe âm thanh đó lúc chạy lúc dừng thì luôn có cảm giác như người nào đang ngồi xổm rình bên trong.
Đến cả tiếng dế trong cỏ kêu, tai mẹ tôi cũng nghe giống như tiếng người cười bên tai.
Lúc đó mẹ tôi không dám dừng chân, chỉ rảo bước nhanh hơn. Nhưng bước chân càng nhanh thì mẹ tôi càng cảm thấy phía sau có tiếng bước chân đi theo. Bà đi nhanh thì bước chân kia cũng nhanh, bà đi chậm thì bước chân kia cũng chậm. Nhưng mẹ tôi không dám quay đầu lại, bà chỉ cầu nguyện trong lòng, trong đầu không ngừng tưởng tượng vớ vẩn.
Chính vào lúc này, trong đầu mẹ tôi không biết tại sao lại nghĩ đến cái kiệu hoa đỏ trong lời đồn: Một cái kiệu hoa đỏ xuất hiện giữa đêm, vào lúc cô gái một mình đi trên đường.
Mẹ tôi càng nghĩ càng sợ. Lúc này, trước mặt bà bỗng có thứ gì đó vụt qua. Mẹ tôi bị dọa, ngã sấp một cái trên đất. Đợi khi bà bò dậy được mới phát hiện đó là một con mèo đen, trên miệng còn ngậm một con chuột lớn.
Hóa ra là mèo hoang bắt chuột, đúng là tự dọa mình.
Mẹ tôi sau khi đứng dậy, bắt hai con gà đeo phía sau lưng bị rơi ra bỏ lại vào cái gùi phía sau. Mẹ tôi nhân cơ hội này liếc về phía sau một cái, con đường trống không, ánh trăng sáng rõ, chẳng có gì cả, bà khẽ thở hắt ra một hơi.
Nhưng lúc mẹ tôi đeo lại cái gùi xong, ngoảnh đầu lại chuẩn bị đi tiếp thì phát hiện, ở ngã tư trước mặt có một cái kiệu hoa.
Cái kiệu hoa đó xuất hiện lúc nào, mẹ tôi căn bản không hề chú ý tới. Vốn dĩ bà sau khi bị con mèo hoang dọa một trận đã tin mình chỉ là thần hồn nát thần tính, nhưng sự xuất hiện của cái kiệu hoa đỏ này lại làm mẹ tôi lo lắng trở lại.