- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Sưu tầm
- Truyện Thanh Hồ Tiên Nhân
- Chương 23 : Cá Quỷ 9
Truyện Thanh Hồ Tiên Nhân
Chương 23 : Cá Quỷ 9
Thực tế là không phải chỉ mỗi ông cố tôi nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này mà cả đám người thổi sáo cắt máu trên thuyền cũng thấy. Bọn họ không hiểu cảnh tượng đang diễn ra trước mắt là gì.
Sự ngạc nhiên nhanh chóng bị cảm giác kinh hoàng thay thế. Đám người trên thuyền vội vàng chèo vào bờ, nhưng càng khiến bọn họ kinh hoảng hơn là, cho dù họ có dùng sức đến thế nào, chiếc thuyền đều dường như đã bị đông cứng lại tại chỗ, không hề động đậy nửa phân.
Lúc này, những người cầm đèn l*иg cũng từ từ dừng bước. Sau khi những người này dừng lại, họ không có hành động gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đó, đầu hơi cúi xuống, thân hình thẳng tắp, đến đèn l*иg trong tay cũng không hề lay động. Lúc này, gió trên sông Nghi Hà như bị bóng tối hai bên bờ giam cầm. Bị ảnh hưởng bởi điều này, ông cố tôi cảm thấy đến hít thở dường như cũng khó khăn hơn.
Sau khi những người mặc áo dài đen cầm đèn l*иg kia xuất hiện, đám người trên thuyền ai nấy đều cảm thấy vô cùng bất an. Chạy thì chạy không nổi rồi, nhưng cũng không biết những người áo đen kia rốt cục muốn làm gì.
Trong bóng tối hai bên bờ, không khí dường như đã đông đặc lại, hơn nữa lại thêm những người áo dài đen trầm mặc không nói câu nào, áp lực cực kì lớn. Đến ông cố tôi cũng cảm thấy bất an cực độ.
Thời gian dường như ngừng lại, ông cố nói ông dường như nghe rõ từng nhịp tim đập binh binh trong l*иg ngực.
Vào đúng lúc ông cố tôi cảm thấy gần như đã chịu hết nổi nổi thì bỗng nhiên ở phía bắc nhưng người cầm đèn l*иg vang lên tiếng nước, có một vài người mặc đồ đen khác đang khiêng một cái kiệu lớn, từ từ đi đến.
Những người khiêng kiệu ăn mặc giống y như người cầm đen l*иg, cũng đều hơi cúi đầu. Điều khác biệt duy nhất là, bọn họ lộ ra một cánh tay vô cùng trắng đang khiêng kiệu.
Mấy người này khiêng kiệu đi vào giữa hai hàng người cầm đèn l*иg, nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ trên sông cũng dừng lại. Trên kiệu truyền đến một giọng nói thấp trầm: “Có chuyện gì vậy?”
Một người áo đen khiêng kiệu cúi thấp đầu nói, đây là đám người bắt Cá Quỷ. Giọng nói của người này vô cùng quỷ dị, nghẹt nghẹt nghe giống như âm thanh truyền tới từ phòng bên cạnh, vô cùng không chân thực.
Người này nói xong, giọng nói trầm mặc lại cất lên: “Cá Quỷ là thứ để cho bọn chúng bắt sao?”
Người cúi đầu đáp: “Hiểu rồi ạ, đại nhân.”
Câu này vừa nói xong, ông cố tôi căn bản còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, những người trên thuyền đã lũ lượt đứng hết dậy, dường như bọn chúng không biết chuyện gì đang xảy ra, từng người một cúi đầu, hạ hai tay xếp thành hai hàng. Hai hàng người đứng quay mặt vào nhau tự động lùi lại vài bước nhường chỗ cho những người mang đèn l*иg và kiệu.
Mà nơi bọn chúng lùi lại để đứng kia, chính là mặt sông Nghi Hà.
Xong xuôi đâu đấy, người đàn ông áo dài đen cúi đầu chắp tay nói: “Đi”.
Những người khiêng kiệu và người mang đèn l*иg tiếp tục đi trên mặt sông Nghi Hà xuôi về phía nam. Đám người nơi khác đến kia, sau khi những người áo dài đen khiêng kiệu và mang đèn l*иg bước đi thì nối gót đi theo họ thành hai hàng.
Đúng lúc này, người phụ nữ cầm đầu và hai thuộc hạ cầm súng quay lại. Nhìn cảnh tượng này, bà ta ngẩn người một chút rồi quát lớn: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Người phụ nữ nọ kêu lên nhưng những người đi trên nước căn bản là không thèm để ý đến sự ngăn cản của bà ta. Thấy những người kia không để ý đến mình, hổ quá hóa thẹn, cầm súng lên hướng về phía những người kia hỏi: “Các người rốt cục là ai? Trả lời đi!”
Không cần nói đến người cúi đầu dẫn đường, ngay cả những người cầm đèn l*иg và người nâng kiệu cũng không thèm nhấc mí mắt lên một cái, đương nhiên, người phụ nữ kia không nhìn thấy mí mắt của bọn họ (). Những người này cứ đường mình mình đi, bước chân không nhanh hơn chậm hơn chút nào cả.
Người phụ nữ lại gọi những thuộc hạ của bà ta: “Vương Tiểu Nhị! Đồng Nhị Kim! Lý Đại Đồng!” Điều khiến bà ta không ngờ là, những người kia cũng cứ thế đi, không ngẩng đầu không nói chuyện, cũng không thèm ngoái lại một cái.
Bà ta lần này thật sự phẫn nộ, nâng súng lên chĩa vào đám người khiêng kiệu, hét lớn: “Dừng lại! Không dừng ta sẽ nổ súng!”
Ông cố tôi đang nằm bò núp sau bụi cỏ cũng lo lắng thay cho bà ta, trong lòng nghĩ không biết gặp phải thứ gì rồi, đừng có làm ầm lên nữa. Ông cố tôi nhìn bà ta nâng súng lên, còn nghĩ bà ta chỉ đe dọa thôi, đang tính bò lại nhắc nhở vài câu, ai ngờ bà ta nâng súng lên là bắn liền.
Không chỉ bà ta bắn súng, hai tên thuộc hạ đi theo bà ta cũng đồng thời nhả đạn, vừa bắn vừa chửi. Lần này ông cố tôi sợ thật rồi. Ông cố tôi không phải chưa thấy súng, năm đó khi các phe phái đánh nhau, ông cố tôi còn theo ông tổ ra chiến trường, cảnh tượng đó thì… hầy hầy…
Nhưng ông cố tôi chưa bao giờ thấy cảnh thế này, nói vài câu không được liền nổ súng, đến đối phương là người thế nào cũng không rõ, hơn nữa đối phương còn đông hơn mình. Sau đó ông cố tôi đoán ra, người phụ nữ này không phải ghê gớm mà là vốn chẳng biết đám người này lợi hại ra sao, người ta không thèm nói câu nào mà đám thuộc hạ của mình đã đi theo người ta. Nếu như bà ta nhìn thấy cảnh tượng ấy có lẽ cũng chẳng dám ôm súng bắn như thế.
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Sưu tầm
- Truyện Thanh Hồ Tiên Nhân
- Chương 23 : Cá Quỷ 9