Lương Tỳ vẫn không nghĩ tới ý khác, anh cảm thấy có lẽ Bách Đồ ghét bỏ mình nên không cho thổi tiêu.
“Có phải vừa rồi anh làm không đúng, khiến em không hứng nổi?” Anh tự kiểm điểm nói, “Anh không có kinh nghiệm, lần đầu tiên có thể không được, đợi thuần thục chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Anh nói xong cũng có chút xấu hổ, giọng cũng nhỏ xuống: “Kỳ thật đổi lại em chủ động một chút đi, lấy tay dạy anh, không phải cũng rất tốt sao?”
Bách Đồ mặt càng trắng hơn, nghẹn ra một câu: “Em cũng không có kinh nghiệm.”
Lương Tỳ rất kinh ngạc, nghĩ nghĩ, sắc mặt cổ quái hỏi: “Hai tiền nhiệm của em không được sao?”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ tự cho là đúng nói: “Cũng khó trách, một tên âm dương quái khí, một tên thì biếи ŧɦái.”
Ánh mắt Bách Đồ thập phần hỗn loạn, sau nửa ngày mới nói: “Không phải bọn họ, là em không được.”
Lương Tỳ trong nháy mắt kinh ngạc, nói: “Em nói em… Có bệnh liêt dương?”
“Không khác lắm.” Bách Đồ mặt không biểu tình, thấp giọng nói, “Em mắc chứng rối loạn cương dương [1].”
Lương Tỳ mặt ngớ ra, giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu.
Bách Đồ cúi đầu xuống, giọng cực thấp, nói: “Phía trước không cương được, đằng sau lại không thể vào, bọn họ nhịn không được, đi ra ngoài làm người khác.”
Lương Tỳ: “…”
Bách Đồ nâng tay lên, trống rỗng che mắt, cậu đã nhiều năm không thử, mới vừa rồi còn có chút muốn thử thời vận, nếu may mắn có lẽ Lương Tỳ có thể thuận lợi đi vào, cho dù cậu đau đớn, chỉ cần nhịn một chút, ít nhất cũng có thể làm xong.
Nhưng 27 năm nhân sinh của cậu, hầu như chưa từng may mắn một lần.
Sau một lúc lâu, Lương Tỳ mới nói: “Cho nên em vừa rồi run mạnh như vậy, là vì anh làm đau em?”
Bách Đồ không nghĩ tới anh còn xoắn xuýt loại vấn đề này, mệt mỏi nói: “Khi tuyến tiền liệt của em bị chạm phải, hệ thần kinh sẽ co rút, nghiêm trọng hơn còn có thể lên cơn sốc.”
Lương Tỳ mở to mắt, vội la lên: “Em đã biết sẽ có hậu quả này, vậy sao còn đồng ý làm? Nếu em nói sớm, anh sẽ nhịn.”
Bách Đồ khó chịu nói: “Em biết mình không có lòng tự trọng, biết rõ bản thân có vấn đề, không nên trêu chọc anh.”
Lương Tỳ hoảng hốt: “Ý anh không phải vậy, ý của anh là, anh cũng không biết em có bệnh này ah, lỡ lúc em lên cơn sốc, anh còn tưởng em bị anh cᏂị©Ꮒ sướиɠ quá ngất đi, nói không chừng còn rất đắc ý.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ ở bên cạnh cậu cọ cọ, nịnh nọt nói: “Em không có trêu chọc anh, là anh trêu chọc em mới đúng, nếu em chịu trêu anh, anh đã sớm thích tới thăng thiên rồi. Aiz, em đừng bày ra vẻ mặt này, trước hết không thể làm thì không làm.”
Bách Đồ dùng sức cắn răng, nói: “Bệnh này đã nhiều năm, em từng nhận trị liệu, cũng vô dụng thôi, trị không hết.”
Lương Tỳ đương nhiên là thất vọng, dè dặt hỏi: “Em vừa nãy nói em cũng không có kinh nghiệm, là căn bản chưa từng làm, hay là không nhiều lắm?”
Bách Đồ càng thêm khó chịu: “… Chưa từng.”
Lương Tỳ thấp giọng nói: “Vậy sao em còn giả bộ mình ghét bỏ xử nam.”
“Không giả thì làm thế nào đây?” Bách Đồ ngữ khí nguội lạnh, tự giễu nói, “Để mọi người biết em đã 27 tuổi mà vẫn còn là xử nam, hay là tới 70? Dù sao đời này chỉ có thể là một phế nhân.”
Lương Tỳ nhíu mày, đột nhiên nhảy xuống giường.
Bách Đồ nhìn anh đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng vang, biểu cảm cơ hồ đông lạnh trên mặt.
Không bao lâu, Lương Tỳ mặc áo sơ mi quần tây, quần áo chỉnh tề trở lại, đi đến cạnh giường, không được tự nhiên nói: “Bách Đồ, thật xin lỗi, anh…”
“Anh đi đi.” Bách Đồ nản lòng thoái chí nói, “Em biết đây là vấn đề của em, anh không cần phải xin lỗi. Em sẽ liên hệ trung tâm gửi nuôi thú cưng, để bọn họ cho người tới đón Cầu Cầu, cảm ơn anh hai ngày nay chăm sóc nó.”
Lương Tỳ trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Em cho rằng anh muốn đi? Anh vừa tới Hong Kong sao lại đi được? Cầu Cầu cũng là con của anh ah, em sao lại cho người khác đi đón nó? A! Có phải em còn tưởng rằng anh muốn chia tay? Bách Đồ, anh phí bao nhiêu công sức mới theo đuổi được em, anh đâu có điên, sao lại chia tay em?”
Bách Đồ ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh… mặc quần áo làm gì?”
Lương Tỳ kéo lưng quần lên, ngại ngùng nói: “Thì anh muốn ngủ, nhưng lại không mang đồ ngủ theo, anh cảm thấy em chắc chắn không muốn thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nên trước hết mặc đồ vào đã.”
Bách Đồ choáng váng, với bầu không khí bây giờ mà còn muốn ngủ?
Kỳ thật Lương Tỳ mặc lại quần áo, là do anh và Bách Đồ đang ở chung một phòng, tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục, khi biết Bách Đồ có bệnh này, cậu chắc chắn sẽ không thích anh phơi trym. Anh cẩn thận suy nghĩ cuối cùng cũng hiểu ra, nguyên nhân trước kia Bách Đồ luôn đột ngột trở mặt đá anh ra ngoài.
Bách Đồ nhìn bộ dáng vô tội của anh, lại hỏi: “Vậy anh xin lỗi cái gì?”
Lương Tỳ cầm lưng quần, lúng túng nói: “Anh đi gấp quá, quên mang dây nịt dự phòng, lưng quần này hơi rộng, phải dùng dây nịt, em có thể cho anh mượn không?”
Bách Đồ: “…”
Bách Đồ lấy dây nịt cho Lương Tỳ, đứng ở bên cạnh nhìn.
Lương Tỳ một tay luồn không xong, nói: “Em đừng chỉ đứng nhìn a, giúp anh một tay đi.”
Bộ dáng của anh giống như hoàn toàn không để ý bệnh của Bách Đồ.
“Lương Tỳ.” Bách Đồ dựa lưng vào tủ quần áo, do dự nói, “Bây giờ anh đã biết, hiện tại có thể không cảm thấy gì. Nhưng em cũng ngại nói cho anh biết, trước kia lúc Chu Niệm Sâm biết, cũng cảm thấy không có gì, nhưng sau này thì không. Anh bây giờ có lẽ còn có thể nhịn, về sau lúc không nhịn được, sẽ rất khó coi.”
Lương Tỳ gian nan đeo thắt lưng, thuận miệng nói: “Anh sao lại không nhịn được? 20 tuổi là thời điểm khí huyết phương cương nhất đúng không? Anh không theo đuổi được em mà cũng nhịn được đến năm 30 tuổi, hiện tại có em là được rồi, anh đương nhiên càng nhịn được.”
Bách Đồ cảm thấy tâm mệt mỏi, nói: “Anh lúc trước nói nhìn hình em thủ da^ʍ, còn mua búp bê tìиɧ ɖu͙©, anh thích em, không phải là vì mấy chuyện đó sao?”
Lương Tỳ dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn cậu, chân thành nói: “Có thằng đàn ông nào không muốn ngủ với người mình thích? Anh đương nhiên cũng muốn ngủ với em, nhưng nếu thật sự không được thì thôi. Hơn nữa, anh càng muốn buổi tối trước khi nhắm và buổi sáng sau khi mở mắt, người đầu tiên anh nhìn thấy là em, cái anh muốn nhất chính là loại ngủ này.”
Bách Đồ có chút sững sờ: “Anh không phải nói thích mặt em sao?”
“Anh thích a.” Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, nói, “Thế nhưng anh cũng thích cổ của em, vai của em, cả tay em nữa, eo của em, chân của em, chỗ nào của em anh cũng thích. Bách Đồ, em không thể ân ái với anh, anh đành nhận mệnh tiếp tục làm xử nam thêm mấy chục năm, anh thích em nên anh chỉ có thể nhận mệnh. Nếu anh muốn lên giường với người khác, thì chừng bấy nhiêu năm đã sớm lên không biết bao nhiêu lần, em tại sao đến bây giờ còn chưa hiểu? Người anh muốn chính là em, anh không cần người khác.”
Bách Đồ sững sờ nhìn anh, toàn thân run lên giống như bị điện giật.
Lương Tỳ lại cúi đầu xuống nhìn dây nịt, sốt ruột nói: “Aiz, em nói rốt cuộc em có giúp anh không?”
Bách Đồ bước một bước dài đến trước mặt anh, không đợi anh kịp phản ứng, Bách Đồ đã áp môi mình lên môi anh.
Cậu không phải là không may mắn, Lương Tỳ chính là may mắn lớn nhất đời cậu.
. : .
Hình như chương đầu có chú thích rồi, giờ chú thích thêm chút thông tin :