Khi mưa lớn trút xuống, ngọn núi sau làng bị sạt lở, trôi tất cả đất đá xuống sông. Trong đó cũng có rất nhiều những thứ như chum vại này nọ cũng bị trôi theo. Mọi người trong làng nhìn thấy đều hăng hái nhặt những thứ có thể sử dụng từ dòng sông.
Nhưng không một ai biết rằng, bi kịch lại lần nữa ập xuống ngôi làng nhỏ này.
Khi đó, trong làng có một người kẻ bị bệnh chốc đầu, gã ta không có nghề nghiệp ổn định chỉ thích chơi bời lêu lổng. Gã ta vô tình vớt được một chiếc chum bùn từ dưới sông lên và định mang nó tới chợ để đổi lấy một số tiền. Nhưng đêm đó, gã ta lại đột nhiên phát điên, đem cả nhà vợ con già trẻ gϊếŧ chết, rồi dùng dao cứa cổ mình một cách dã man!
Sự việc này đã gây náo động trong làng. Trưởng thôn dẫn dân làng tụ tập quanh cửa nhà tôi, cầu xin cha tôi có thể tìm ra cách dập tắt tai họa này. Mẹ tôi thì liều mạng ngăn cản không cho cha tôi đi giúp. Nhưng ông thở dài nói: "Đây là số mệnh của nhà họ Tần rồi, không ai có thể thoát khỏi."
Rồi cũng giống như ông tôi năm đó, cha tôi cứ như vậy nhận lời với dân làng, vào lúc đêm khuya, ông tự nhốt mình trong từ đường, đọc sách cổ suốt đêm. Sau đó, cha tôi tìm đến một ông thợ mộc già trong làng, làm một cỗ quan tài nhỏ. Rồi sau đó, tự mình lôi kéo cổ quan tài cùng với cái chum đất đi về hướng sau núi.
Mãi đến nửa đêm canh ba, khi mẹ và bà nội tôi lo lắng đến phát điên, cha tôi mới trở về nhà. Không ai biết ông ở sau núi đã trải qua chuyện gì. Chỉ thấy lúc về, trên người ông dính đầy bùn đất. Còn ôm theo cái chum trở về. Cứ như vậy ông ôm cái chum vào luôn trong từ đường rồi tự nhốt chính mình lại bên trong. Mãi đến sáng hôm sau, mẹ tôi mới phát hiện ra ông đã mất tích. Chỉ để lại một vết máu lớn và chiếc chum dính đầy bùn trên mặt đất.
Mẹ tôi gào thét một lúc, rồi sau đó, mẹ cùng bà nội bưng chum đất đi chôn cất. Tiếp đó, làm một phần mộ chôn di vật cho cha tôi.
Về sau tôi hỏi mẹ, tối hôm đó cha không nói gì với mẹ à?
Mẹ cho biết, cha tôi chỉ nói một câu là không cần ai khác động vào cuốn sách kia.
Bà nội và mẹ tôi đều trở thành góa phụ vì cuốn sách đó. Họ ghét cuốn sách nhưng cả đời họ vẫn phải thờ cúng nó, vì đó là lời dặn dò của ông nội. Nó đã trở thành cuốn sách được truyền lại bởi mấy thế hệ của Tần gia.
Tuy nhiên, bùa chú định mệnh dường như đã xác nhận những gì cha tôi đã nói hồi đó. Các thế hệ nhà họ Tần của chúng tôi vẫn chưa cắt đứt mối liên hệ với cuốn sách định mệnh cổ xưa. Và ngay cả tôi, cuối cùng cũng không thể trốn thoát.
Mùa hè năm tôi mười tám tuổi. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu. Mưa lớn kéo dài bốn năm ngày, chảy qua các kênh rạch. Ở cổng làng nước dâng cao khiến tôi không biết phải làm sao. Có rất nhiều đồ dùng, đồ cổ bằng vàng bạc trôi nổi trên sông.
Ngôi làng tôi ở không giàu có, khi người ta nhìn thấy đồ tốt, thì vui mừng lái xe ra sông để vớt lấy nó.
Bà nội tôi nghe được chuyện này, liền lo lắng không yên. Bà dẫn theo tôi, nhịn không được đi tới cửa thôn.
Khi đến bờ sông, bà nội nheo mắt liếc nhìn dòng sông. Bà ngập ngừng bước vài bước về phía bờ sông, rồi sắc mặt bà thay đổi, bà hét lên với dân làng: “ Mọi người nghe tôi nói này, đồ vật dưới sông không được vớt lên……không được vớt……”
Nhưng dân làng vui mừng khi nhìn thấy những đồ cổ hoàn hảo còn nguyên vẹn và muốn mang tất cả chúng về nhà. Không để tâm vào lời nói của bà nội tôi.
Nhìn những cổ vật thú vị trên sông, tôi cũng có chút động tâm. Những thứ này mang về trấn chắc chắn có giá trị rất lớn!
Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy cây gậy bên cạnh tính vớt một vài thứ. Bà lại nắm lấy cổ tay tôi và hoảng sợ nói: "Không được! con không thể vớt chúng lên"
Tôi chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có tiếng kinh hô từ đám đông. Tôi vội chạy tới đẩy đám người đó ra để đi vào xem. Đến khi nhìn vào bên trong thì thấy giữa sông có thứ gì đó đang trôi nổi lên. Nhìn lại vật thể tối đen đó, hóa ra đó là một chiếc ghế bành cũ!
Tôi đã tiếp xúc với nghề mộc từ khi còn nhỏ. Tuy tay nghề của tôi không giỏi lắm, nhưng tôi vẫn có khả năng nhận biết một số loại gỗ. Chiếc ghế bành này chắc chắn là loại gỗ tốt nhất và nó đã được gia công rất cẩn thận!