Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Quyển 1 - Chương 9: Kiếp đầu tiên 81-90

« Chương TrướcChương Tiếp »
81. Sau đó? Sau đó tôi bèn xấu hổ mà chuồn khỏi nhà họ Quan trong ánh mắt sáng như đèn pha của Quan Minh Nguyệt.

82. Lúc tôi từ nhà họ Quan trở về, người trong cung phái tới đã chờ sẵn trong viện. Tuy rằng đoán được với tính cách của Sở Tra Đế, bị đả kích ngay đúng chỗ sĩ diện nhất của đàn ông, sớm muộn hắn cũng phải gỡ lại một bàn, nhưng tôi không ngờ hắn đến một ngày cũng không nhịn nổi. Xem ra 3 ngày đầu năm mới nghỉ lên triều, hậu cung lại đang trống không, hoàng đế quả nhiên hơi rảnh rỗi.

83. Tôi cảm thấy Sở Duệ Uyên hẳn là đã nghiên cứu Long dương thập bát thức chi đó suốt buổi chiều, nên tuy vẫn dùng tư thế vào từ phía sau, nhưng nông nông sâu sâu, như gọt như mài, dần đưa tôi từ chỗ đau đớn đến kɧoáı ©ảʍ liên miên, cuối cùng bị hắn làm cho bắn đến 3 lần. Hắn cũng ở trong cơ thể tôi rót mấy đợt long tinh. Có điều, làm đến gần 2 canh giờ, hắn vẫn chưa ngừng. Tính cả lượt hắn làm lúc sáng, hôm nay là dài nhất từ trước đến nay. Tôi tuy được làm đến cao trào, nhưng thời gian quá dài cũng sưng đau, bất giác thầm mong hắn kết thúc sớm một chút. Nhưng hắn vùi sâu trong hậu huyệt của tôi bắn tiếp một lần, chờ cái trym rồng lần nữa cứng lên lại bắt đầu đưa đẩy. Tôi rùng mình, trong đầu lại linh quang chợt lóe, không màng xấu hổ mà kêu to: “Bệ hạ thật lợi hại… Ưm a… Sắp chơi chết Quân An rồi… Hô… Sướиɠ chết mất…” Thế là Sở Duệ Uyên lại từng nhát từng nhát đỉnh vào càng mạnh, càng dữ dội, sau khoảng trăm cái thì bắn rồi quả nhiên rút phân thân từ trong thân thể tôi ra. Hắn lần này làm quá lâu, sau khi rút ra hậu huyệt của tôi không thể lập tức khép miệng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy trong người tôi không bị chặn lại, cứ thế từng dòng chảy ra ngoài, dù tôi có cố kẹp chặt lại cũng vẫn phí công vô ích. Chờ trọc dịch màu trắng đó chảy ra gần hết, dưới thân tôi đã bẩn thỉu dính dấp không chịu nổi. Lần này làm có chút nhếch nhác, không chỉ tôi đỏ mặt, mà Sở Duệ Uyên cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên hiếm thấy. Hắn nghĩ ngợi, cuối cùng không gọi thái giám đang đứng đợi ngoài cửa tiến vào, mà mặc áo trong, lại dùng cái chăn tương đối sạch sẽ không bị dính quá nhiều con cháu của cả hai để bọc lấy tôi, bế ngang người mang sang dục trì ở tây điện.

84. Bể tắm nhà đế vương cực kì to, đừng nói 2 người, đến 4 người tắm đồng thời cũng chả vấn đề gì. Sở Duệ Uyên cũng không gọi thái giám vào hầu hạ, hai chúng tôi ở trong bể im lặng đối mặt nhau, ai tự tắm phần người nấy. Trong quá trình tắm rửa, tôi liếc thấy tiểu hoàng đế ở phía dưới của hắn lại ngóc đầu hứng khởi rồi, nhưng hắn làm bộ không để ý, tôi cũng làm bộ không để ý. Cho đến tận lúc tôi bên ngoài khoác áo của mình, bên trong mặc quần áo của Sở Tra Đế về nhà, hai chúng tôi vẫn còn hơi ngượng ngập, chỉ đỡ hơn cái buổi sáng sau lần đầu tiên một chút.

85. Nhưng xét về tổng thể, bạn giường kĩ thuật tiến bộ vượt bậc, tôi chịu đựng nửa năm trời cuối cùng cũng được sướиɠ hết nấc một lần, vẫn thấy rất vui.

86. Thôi được rồi, là cực kì vui. Thực sắc tính dã, hai nhu cầu lớn nhất của đời người hiện tại đều đủ cả, bạn nói xem có đáng vui không.

87. Cho nên sau đó 2 lần Sở Duệ Uyên gọi tôi vào cung, tôi đều vui vẻ mà vào, vui vẻ mà lêи đỉиɦ, vui vẻ mà quay về. Tuy rằng hắn vẫn luôn giữ cái tư thế vào từ phía sau, khiến tôi không nhìn được cái mặt đẹp trai của hắn, nhưng chỉ một tư thế này cũng đủ làm cho tôi sướиɠ lăn lộn, chả quan tâm hắn có đổi tư thế hay không, cũng chả quan tâm có thêm dịch vụ đi kèm là nhìn mặt hay không. Huống chi hai lần gần đây hắn không còn gọi tên anh tôi nữa, nên cả tâm lí lẫn sinh lí tôi đều không bị xìu, sướиɠ không chịu nổi.

88. Chỉ có điều, lạc cực sinh bi. Ở lần thứ hai xong việc trở về, vừa từ cửa bên góc tường phía tây lẻn vào phủ thừa tướng, tôi đã nhìn thấy tiểu tư thϊếp thân trung thành tận tụy của mình mặt mày xanh lét đứng canh ở cửa, mà ngồi trên cái ghế mây bên cạnh hắn, chính là bà chị dâu bụng to vượt mặt, sẵn sàng vỡ chum bất cứ lúc nào.

89. “Tòng Văn, đi xem xem bên kia có ai không.” – Chị dâu tôi mặt trầm như nước ra lệnh cho tiểu tư. Tòng Văn len lén liếc tôi một cái, thấy tôi không dị nghị gì mới đi canh cửa cho chị em tôi. Chị dâu trầm mặc nhìn tôi một lúc lâu, nhìn đến mức tim tôi nổi trống, mới ra lời: “Là hắn hả?” Chị không nói “hắn” là ai, cũng không nói mình hỏi về cái gì, nhưng hai chúng tôi đều hiểu rõ trong lòng. Tôi biết chắc chắn không giấu được, chỉ có thể gật đầu, nhưng để chị yên tâm lập tức bổ sung: “Đệ là cam tâm tình nguyện, không giấu gì đại tẩu, đệ thích hắn, dù khoảng cách giữa hai người có một trời một vực cũng khó kìm giữ được lòng mình.” Chị dâu tôi “à” một tiếng, như khóc lại như cười, sau đó cắn răng nói: “Đệ có biết hắn thích… thích…” Chị ấy định thốt ra lại nuốt vào mấy bận, không có cách nào nói ra tên của anh tôi; nhưng trong lòng tôi hiểu, chị đã nhìn thấu mối quan hệ rối nùi giữa chúng tôi. Tôi thở một hơi dài, miệng lại mở lời khuyên: “Hắn chẳng qua là nhất thời ý loạn tình mê, cuối cùng cũng sẽ tan thành mây khói. Đệ với hắn tuy tình sinh ý động, nhưng cũng chẳng đến nỗi rời xa hắn thì không sống nổi. Nhân duyên tụ tán như cánh bèo trôi, đợi đến lúc tan cuộc rồi chỉ coi như chuyện niên thiếu hoang đường, một giấc mộng xuân qua đi không dấu vết. Đại tẩu yên tâm, tập trung an dưỡng, kẻ hoàn khố văn dốt võ dát đệ đây thực không nuôi nổi con, còn chờ ca ca tẩu tẩu sinh cho đệ một sân đầy cháu trai cháu gái ngoan ngoãn, đến lúc về già có một đàn cháu chắt vây quanh.” Chị dâu tôi cuối cùng cũng bật cười thật lòng, làm bộ tức giận mắng: “Đệ cũng thật biết bớt việc nhỉ, động việc gì cũng không muốn tự làm, chỉ chăm chăm đi hái quả nhà người khác.” Tôi cười chắp tay nói: “Đệ là bé nhất trong nhà, đương nhiên lúc nhỏ dựa cha mẹ, lớn lên dựa anh chị, cần gì phí sức.” Chị dâu tôi né người sang một bên không nhận lễ, trên mặt vẫn cười, nhưng lại mang theo chút ngưng trọng, miệng nói: “Quân An, đệ nghe tỉ tỉ một câu.” Tôi và chị ấy cũng coi như thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nếu không phải thành chị dâu em chồng, thì cũng đã gần như chị em ruột. Thấy chị ấy tự xưng “tỉ tỉ”, tôi cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc lắng nghe. Chị dâu trầm mặc một lúc, mới bắt đầu mở miệng: “Hắn là nhân vật như thế, việc đến nước này không phải muốn đệ cắt đứt thì liền cắt đứt được, tỉ cũng không phải người gàn dở, bắt đệ nhất định phải thế này thế kia. Nếu đệ thực sự thích hắn, thì cố gắng bảo vệ chính mình, ở trong giấc mộng này tham hoan một lúc cũng không phải là không thể. Nhưng nếu đệ là vì bọn tỉ… Tỉ thà chính mình gan óc lầy đất, cũng không thể đem một đời của em trai mình ra đánh đổi!” Câu cuối cùng chị nói vô cùng kiên quyết, tôi hoảng hốt trong lòng, vội vàng giải thích: “Tỉ, tỉ nghĩ gì thế. Đệ với hắn… hắn làm cho đệ rất dễ chịu, đệ thực sự thích.”

90. Lời tôi nói cũng là lời nói thật lòng. Tuy rằng lúc đầu tôi đúng là vì anh trai mới xung phong làm thế thân, nửa năm sau đó trong chuyện giường chiếu cũng phải chịu đựng rất nhiều, nhưng mấy lần gần đây tôi thực sự khá hài lòng, và còn xu hướng càng ngày càng hài lòng hơn nữa. Xét cho cùng cái tốt của hàng to là ở chỗ, chỉ cần kĩ thuật không quá tồi, người bị chuỵch khá dễ dàng lêи đỉиɦ. Cho nên với tôi mà nói, hiện tại làm với Sở Duệ Uyên, đúng nghĩa là kiếm bạn giường. Chỉ có điều bạn giường này mong nhớ cái mông của anh tôi, với lại thời gian hẹn chuỵch không do tôi quyết định. Nhưng thực sự, cũng không phải thiệt thòi gì quá lớn.

Lời tác giả:

Lúc đầu định viết thanh thủy văn, cũng không biết vì sao cuối cùng lại thành thế này. Nhưng chắc sau này nhiều nhất cũng chỉ đến thế thôi, ngôi thứ nhất viết chuyện hài hòa thực sự là có phần xấu hổ:”>


Lời dịch giả:

Không không, đừng bị tác giả lừa (giống translator), sau này bả chỉ có ngày càng quen tay quen mắt mà thôi

=]]]]]
« Chương TrướcChương Tiếp »