Quyển 2 - Chương 22: Kiếp thứ hai – Phiên ngoại 21 – 33

21. Hắn nhìn mãi nhìn mãi, chợt phát hiện có chút bất thường. Phần đất trước mộ Liễu Quân An có dấu vết như mới bị đào lên cách đó một hai hôm. Sở Duệ Uyên gần như run rẩy mà ra lệnh cho thị vệ đào mộ, sau khi mở quan tài, bên trong quả nhiên trống rỗng chẳng có gì. Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng không phân biệt được, rốt cuộc tử biệt với sinh li, cái nào đớn đau hơn.

22. Thừa Hòa đế chỉ mất nửa tháng để cho người tra ra ẩn tình, nhưng mất đến hai năm vẫn chưa thể nghĩ thông, hắn vui mừng vì Liễu Quân An còn sống nhiều hơn, hay là oán giận y vứt bỏ mình nhiều hơn một chút.

23. Sau đó, Mính Chi của hắn lại trở về. Sau đó nữa, hắn rốt cuộc cũng có được đáp án cho câu hỏi mình trăn trở đã lâu. Nhưng hắn thà rằng đời này kiếp này đừng bao giờ biết.

24. Nghe Ninh công công báo tin thái hậu mang theo người đến tẩm cung, Sở Duệ Uyên bủn rủn chân tay, vứt lại bá quan trong triều, lần đầu tiên trong hai kiếp chạy đến điên cuồng trong hoàng cung, nhưng chỉ kịp ôm trong lòng một Liễu Quân An đã đổ gục xuống đất, khóe môi chảy máu. Hắn hình như đã gọi ngự y, lại hình như không phải; hắn hình như đã khóc, lại hình như không. Cho đến khi Mính Chi tắt thở trong lòng hắn, hắn vẫn thấy như đây không phải là sự thật, chỉ là một vở kịch mà thôi.

25. Có lẽ, có lẽ, Mính Chi lại giả chết lừa hắn? Lần này, còn lâu hắn mới bị mắc lừa.

26. Sở Duệ Uyên ôm thi thể Liễu Quân An bế lên giường, trông giữ ba ngày, trông đến lúc cỗ thi thể kia hoàn toàn cứng đơ, lở loét, hắn mới hoang mang nhận ra: hóa ra Mính Chi của hắn đã đi mất thật rồi. Vừa đúng năm 27 tuổi, biến sinh li thành tử biệt, không còn lừa hắn nữa. Nhưng hắn thà rằng bị lừa thêm lần nữa, thà rằng sau khi đem người chôn vào hoàng lăng, lại có ai đó đến mở quan tài, đánh thức người kia dậy, mang đi.

27. Mính Chi của hắn đã diễn kịch bao nhiêu năm như vậy rồi, sao phen này lại không chịu lừa hắn thêm lần nữa?

28. “Hoàng nhi, ngươi thực sự điên rồi.” – Nghe nói Liễu Quân An được chôn cất trong chính lăng tẩm của Thừa Hòa đế, chờ sau khi hắn chết đi sẽ hợp táng hai người, thái hậu vội vàng chạy tới khuyên răn – “Đó là nghi chế dành cho hoàng hậu!” Đế vương trẻ tuổi còn chưa kết hôn nhìn mẹ ruột của mình hồi lâu, chậm rãi mà cứng rắn đến không thể phản bác đáp rằng: “Mẫu hậu những năm qua lo liệu mọi chuyện trong cung vất vả rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi an hưởng tuổi trời. Không phải người luôn yêu thích trang viên hoàng gia ở ngoại ô sao? Từ hôm nay trở đi, mẫu hậu hãy dọn qua đó, trong cung tự khắc có nữ quan chưởng quản, mẫu hậu không cần phải canh cánh trong lòng nữa.”

29. Thái hậu bị “mời” dọn đến hoàng trang suốt 5 năm, đến năm thứ sáu thì hết tuổi trời. Trong tay bà vốn có một nhánh tư binh, trước lúc lâm chung bèn ngấm ngầm giao lại cho con trai út. Nghe mật thám hồi báo xong, Sở Duệ Uyên ngoài mặt làm như không biết, vẫn ôn hòa thân thiết, giao vị trí quan trọng cho vị hoàng đệ trữ quân này.

30. 4 năm sau, trữ quân mưu phản, dẫn binh vây hoàng cung, lại bị tâm phúc thân tín nhất cho một đao từ phía sau rớt xuống ngựa, đành bó tay chịu trói. Một năm sau, hoàng đệ bị tước bỏ ngôi vị trữ quân, ban rượu độc, chết trong thiên lao. Cùng năm, cháu trai 6 tuổi của hoàng thúc Thụy vương được chọn làm người nối dõi cho Thừa Hòa đế, lập làm thái tử.

31. Lại 7 năm sau, khi Sở Duệ Uyên thêm lần nữa bác bỏ tấu thỉnh lập hậu của bá quan, bất giác nhận ra, lúc hắn quay lại thế giới này, thân xác vừa 9 tuổi, đến nay đã 34 năm, mà Mính Chi rời xa hắn cũng 17 năm rồi. Đời này của hắn, một nửa là cùng với Mính Chi khi gần trong gang tấc, khi góc bể chân trời, một nửa là cùng với Mính Chi âm dương cách biệt, chia xa mãi mãi.

32. Lại 17 năm sau, Thừa Hòa đế băng hà khi vừa hoa giáp chi niên, lúc lâm chung khẩu dụ truyền ngôi cho thái tử. Trong 44 năm hắn tại vị, sóng yên biển lặng, quốc thái dân an, láng giềng Nam cương cuối cùng cũng cúi đầu xưng thần, sử sách ca tụng là nhất đại minh quân. Xét trọn một đời, tuy khi còn trẻ có vài lời đồn đại lưu truyền trong dã sử, hậu cung cả đời đều không có một ai. Mà ở một nơi sử sách không ghi lại được, phần cuối của di chiếu, một cỗ thi thể được chôn cất trong đế lăng hơn 30 năm trước cũng được đưa lên, hợp táng chung với hắn trong một cỗ quan tài.

33. Kiếp này từ nay chôn cùng huyệt, không biết kiếp sau có được chung chăn?

– Kiếp thứ hai hoàn –