Quyển 2 - Chương 21: Kiếp thứ hai – Phiên ngoại 11 – 20

11. Ngu dại hơn nữa là, dù cho “Phá duyên” trên đời vô phương hóa giải, cho dù phải cả đời lừa mình dối người, hắn vẫn không thể buông tay. Kiếp trước, hắn một mình chịu đựng lâu như vậy, vạn trượng nhớ mong sớm đã hóa thành vực sâu chấp niệm. Chỉ có vĩnh viễn trói người ta ở lại bên mình, linh hồn từng trải qua cái chết một lần mới không còn cô quạnh.

12. Nhưng Sở Duệ Uyên vẫn không nhịn được mà nghĩ ngợi, nếu không có “Phá duyên”, Liễu Quân An sẽ cư xử với hắn thế nào. Có phải là sẽ thân mật hơn một chút, có phải là sẽ trẻ con hơn một chút, có phải là sẽ ngốc nghếch hơn một chút… Ít nhất, khi triều thần một lần nữa dâng tấu xin lập hậu, Mính Chi của hắn sẽ tuyệt không nói ra những lời như “quốc sự không thể vì tư tình mà bỏ mặc”. Cứ như thể một tấm chân tình của hắn, trong mắt Mính Chi chỉ là tùy tính hoang đường; lại như thể thâm tình của Mính Chi đời trước chẳng qua chỉ là sai lầm của thời niên thiếu ngây ngô. Đêm đó, ôm chặt Liễu Quân An đang say ngủ trong tay, đế vương trẻ tuổi suy nghĩ suốt một đêm. Khi đưa ra quyết định lập em trai cùng mẹ làm trữ quân, hắn chỉ cảm thấy nhẹ cả lòng.

13. Sống lại một đời, hắn cứu được hoàng đệ; đứa con trai mà hoàng hậu sinh ra kiếp trước, kiếp này chắc chắn không thể ra đời; vậy sao không đem giang sơn vốn truyền cho con trai giao vào tay hoàng đệ? Anh mất, truyền ngôi cho em, từ xưa đã có. Tuy hoàng đệ do thái hậu nuôi dạy từ nhỏ, lớn lên trong tay đàn bà, nhưng mới vừa 14 tuổi, hắn mang theo bên người dạy dỗ vài năm, hẳn là vẫn còn dùng được.

14. Sau đó ít lâu, một ngày Sở Duệ Uyên bất giác nhận ra, đã lâu rồi, trong lúc hoan hảo hắn không còn cùng Liễu Quân An mặt đối mặt nhìn nhau, hôn nhau. Nhìn tấm lưng trần trụi trắng nõn của Mính Chi, hắn lại ma xui quỷ khiến mà nhớ đến kiếp trước, khi hắn bắt đầu ở cùng Mính Chi cũng là như vậy, hai người làm chuyện thân mật nhất mà không có đến cả một khắc chuyện trò, một phút nhìn nhau. Khi đó, hắn mang Mính Chi ra làm thế thân. Mà sự đời gieo gì gặt nấy, lúc này đây trong lòng Mính Chi không biết nghĩ gì?

15. Sở Duệ Uyên chịu đựng nửa năm, sắp không thể chịu thêm được nữa. Nhưng chưa chờ đến lúc hắn không chịu nổi, hắn đã không cần phải chịu nữa rồi.

16. Năm Thừa Hòa thứ 9, ngày 29 tháng 7. Liễu Quân An bệnh nặng không cứu được, qua đời. Có vẻ như là nhiễm dịch bệnh, quàn chưa được một ngày, chưa kịp đợi hắn đến nhìn mặt y lần cuối, phủ thừa tướng đã đưa người vào khu mộ tổ.

17. Khi nghe thám tử hồi báo, Sở Duệ Uyên chỉ cảm thấy như đang lạc vào giấc mộng. Hắn và Mính Chi kiếp trước trải qua biết bao sóng gió, mà còn có thể bên nhau đến 27 tuổi. Đến kiếp này, trừ “Phá duyên” ra, mọi chuyện hắn đều thu xếp an ổn, người đó lại chỉ sống được đến 25 tuổi, tại vì đâu?

18. Hắn cảm thấy như mình vừa thất thần thoáng chốc, mà hồi thần nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây. Hắn mang theo tùy thân thái giám và thị vệ xuất cung, đến trước mộ Liễu Quân An bỗng không biết phải nói gì. Nói hắn đã sớm biết y lừa hắn, nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, hay trách y lại lần nữa bỏ rơi hắn để đi trước một mình? Sở Duệ Uyên đứng lặng đến khi trời sáng mới trở về, vừa định phân phó chuẩn bị lên triều, bỗng phun ra một ngụm máu, nhuộm loang lổ nền gạch hoàng cung.

Thái y nói, hắn bị cấp hỏa công tâm, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thái hậu mấy năm nay dồn hết tâm sức cho con trai út, giờ cũng ngày ngày qua thăm hắn, rơi vài giọt lệ, miệng lại nói những lời như “cái thứ yêu nghiệt họa hại kia”. Nghe xong, Sở Duệ Uyên có chút mịt mờ, Mính Chi của hắn nếu là yêu nghiệt họa hại, sao lại để chính mình chưa đến tuổi nhi lập đã phải ra đi?

19. Hắn nghỉ ngơi chừng bảy tám ngày, thân thể mới coi như tạm phục hồi. Chờ xong buổi chầu sớm, xử lí xong chính sự, mới nhớ ra hôm nay là mùng 8 tháng 8. Kiếp trước cũng ngày này, Mính Chi định cưới vợ, sau đó thì bị hắn “cưới” vào cung, mang một thân hỉ phục tân lang trở thành cô dâu của hắn. Khóe môi Sở Duệ Uyên khe khẽ cong lên, rồi rất nhanh lại thu về. Mấy ngày nay, hắn cố để không nhớ đến Liễu Quân An, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã uổng công, chờ đến lúc tỉnh ra, đã thấy mình đang cùng thị tòng đi đến khu mộ viên của Liễu gia.

20. Vẫn như lần trước, Sở Duệ Uyên đứng trầm mặc trước mộ Liễu Quân An một hồi lâu, sau đó tiến lại thật gần bia mộ, khẽ nói: “Mính Chi, trẫm lại nhớ ngươi rồi.” Mới chia xa mười ngày, đã tựa mười năm. Nhắc lại chữ “nhớ” kia một lần, hắn không biết nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cái tên khắc trên bia mộ.