261. Chờ team Đại lí tự của Quan Minh Nguyệt ở ngoài sáng và team mật thám của Sở Duệ Uyên trong tối tra rõ ràng vụ án hạ độc này, tôi vác một thân béo trắng lăn về tướng phủ.
262. Trải qua chuyện này, phủ thừa tướng và Trà Kinh Lâu của tôi cơ hồ cũng không bị mất mấy người. Trừ quản sự phụ trách mua bán nhập hàng của Trà Kinh Lâu và đồng hương của tôi, Phương Tuyết Oánh.
263. Phương Tuyết Oánh dính vào việc này, tôi rất kinh ngạc, cả phủ thừa tướng đều cùng kinh ngạc.
264. Hóa ra toàn bộ vụ án mưu hại hoàng tự diễn ra thế này: Năm Sở Duệ Uyên 14 tuổi, tiên hoàng quý phi sinh cho tiên hoàng một đứa con trai, dẫn đến việc tôi mang Sở Duệ Uyên xuất cung giải sầu, rồi hắn nhất kiến chung tình với anh tôi, sau khi đăng cơ định cưỡng đoạt, tôi tự nguyện làm thế thân cho anh từ đó kiếm được một bạn giường máy to chạy tốt mặt đẹp… Một loạt chuyện cũ này, không biết các bạn còn nhớ hay không? Vấn đề nảy sinh chính ở đứa trẻ do tiên hoàng quý phi sinh ra đó. Qua mười mấy năm, vị hoàng đệ đó, hiệu là Ninh vương, năm nay đã 17 tuổi rồi. Y lớn lên thì dã tâm cũng to ra. Mà kể cả y không to, thì trong triều cũng luôn có một thế lực ngầm luôn muốn “phò tá chân long” to gan hộ. CEO bản triều gần tuổi tráng niên, hậu cung lại chỉ có một Thục phi đã quy y Phật pháp, nối dòng chỉ có một hoàng tử bé con, vị Ninh vương này bèn nảy ra ý niệm “không có con, truyền ngôi cho em trai”. Y có suy nghĩ này, tự khắc có người muốn thay y thực hiện. Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không dễ hạ thủ trong cung, bèn chuyển mục tiêu sang chỗ tôi. Sở Duệ Uyên với tôi hành động tuy rằng kín tiếng, lại chuẩn bị đủ thứ để che tai mắt người đời, nhưng trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, kẻ có điều kiện lại có ý đồ vị tất đã không nhận ra, chẳng qua sợ hoàng uy nên không dám nói. Trong số thuộc hạ của Ninh vương có kẻ vừa có điều kiện lại có ý đồ, hơn nữa, dám nói ra trước mặt Ninh vương. Ninh vương nghe xong, liền nghĩ đến việc hạ độc trong đồ ăn thức uống chỗ tôi.
265. Nhưng làm thế nào để hạ độc một cách khoa học lại là cả một bầu trời tri thức. Số lượng không đúng, không chết được người; thời gian không đúng, hạ sai đối tượng; kể cả khi số lượng và thời gian đều đúng, trước hết cũng phải tìm ra cách để hạ độc.
266. Cũng là số mệnh của hoàng tử nhỏ không tránh được kiếp này. Trà Kinh Lâu của tôi có một món điểm tâm gọi là “đàm quế cao”, là món hoàng tử nhỏ yêu thích nhất. Nhưng món này có một nguyên liệu tính hàn, người lớn ăn không sao, trẻ con ăn dễ bị đau bụng, tôi bèn bảo đầu bếp thử mười mấy công thức, cuối cùng tìm ra một nguyên liệu thay thế hương vị tương tự mà lành tính. Nhưng nguyên liệu thay thế này lại là hương liệu nhập từ Tây vực, giá đắt hơn vàng, nên mua về chỉ để làm món bánh dành riêng cho hoàng tử nhỏ. Chuyện liên quan đến ăn uống của hoàng tử, tôi tất nhiên muôn phần cẩn thận, từ người mua nguyên liệu đến đầu bếp hậu viện đều phải thông qua mật thám của Sở Duệ Uyên, khi cha con hai người đến cũng chỉ có các thái giám theo hầu của Sở Duệ Uyên phục vụ bên cạnh, biết họ ăn những món gì. Nhưng có đúng hai lần, Phương Tuyết Oánh đến tìm tôi thì gặp hai cha con đang ở đó, bốn người chúng tôi ăn cơm cùng nhau, y liền biết hoàng tử nhỏ thích ăn “đàm quế cao”. Sau đó có lần các quý phụ trong kinh mở tiệc trà, mọi người bàn đến vấn đề dạy con, y cảm khái một câu: con trai nhà người bạn thích ăn “đàm quế cao”, loại bánh này có nguyên liệu tính hàn, mà người lớn cũng không biết đường tiết chế nó. Vốn dĩ chỉ là một câu vô tình, ai ngờ người nghe hữu ý. Trong đám khuê mật của y, có một người thuộc Ninh vương đảng, mỗi lần tham gia hội hè của Phương Tuyết Oánh xong, tối về đều đem hết những chuyện tai nghe mắt thấy bẩm báo lại với Ninh vương. Trong Ninh vương đảng cũng có cao nhân, chỉ từ một câu bâng quơ của Phương Tuyết Oánh và việc quán của tôi mua nguyên liệu Tây vực mà đoán ra bảy tám phần, sau đó dựa vào suy tính kín kẽ, hạ thủ từ chỗ thương nhân Tây vực, thêm vào hương liệu một số độc dược gây tổn thương cực lớn đối với trẻ nhỏ.
267. Sự tình như vậy, xét đến cùng, Phương Tuyết Oánh và quản sự phụ trách nhập hàng, một người không kín miệng tiết lộ bí mật hoàng thất, một người không kiểm tra thấy hương liệu có vấn đề, không thể nói là hoàn toàn vô tội. Nhưng tôi cảm thấy, tội của họ thực tình không đến mức phải chết.
268. Nhưng Sở Duệ Uyên bút son đã ngự phê, liệt bọn họ vào chung với mấy chục người Ninh vương đảng, cùng xử trảm.
269. Bởi vì vô ý tiết lộ tin tức và bất cẩn không phát hiện ra vấn đề, chỉ là lời khai một phía của Phương Tuyết Oánh và quản sự. “Khuê mật” của Phương Tuyết Oánh và thương nhân Tây vực đều sống chết khăng khăng hai người họ là đồng đảng. Lời khai của cả hai bên đều chỉ là nói suông, không có bằng chứng. Mà chuyện liên quan đến hoàng tự, Sở Duệ Uyên chẳng thà gϊếŧ nhầm chứ quyết không bỏ sót. Tôi ở trong cung của hắn quỳ xin cho Phương Tuyết Oánh suốt một đêm, ngày hôm sau hắn vẫn ở giữa triều đình ban dụ xử tội chết.
269. Trước khi Sở Duệ Uyên lên triều, tôi nắm lấy vạt áo hắn níu kéo lần chót, muốn hắn giảm cho Phương Tuyết Oánh từ tội chém đầu xuống thành tội lưu đày. Hắn nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng nói: “Quân An… Ta là quan gia của ngươi, nam nhân của ngươi, nhưng trẫm lại càng là vua một nước.” Tôi liền buông vạt áo hắn ra.
270. Ngẫm lại, là do chính tôi trải qua 10 năm sung sướиɠ hẹn hò nên đã chủ quan. Quan hệ giữa hai chúng tôi những năm gần đây càng lúc càng gần gũi, lúc riêng tư đã sớm không còn cảm giác bó buộc giữa quân thần như lúc đầu, tôi bèn ở trong lòng coi hắn là bạn giường, là bạn chí giao, thân mật hơn nữa còn là tình nhân. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là vua một nước. Là thiên tử giữa thời quân chủ, sinh trong gia đình đế vương, lớn lên trong gia đình đế vương. Năm đó sau khi chị dâu tôi chết, hắn tìm tôi tâm sự, tôi còn thầm nghĩ quân vương vô tình, cái gọi là tình yêu của nhà đế vương chẳng đáng mấy đồng, bất cứ ai khi xung đột với quốc gia, vương quyền đều sẽ bị đẩy ra làm vật hi sinh. Vậy mà chung sống lâu ngày, không khỏi coi hắn như người thường, một người có máu, có thịt, có trái tim.